Editor: Hạ Y Lan
Hai mẹ con chỉ ở nhà mới một ngày, Đồng Đồng liền mặc kệ tất cả, muốn Elaine dẫn cậu đi tìm em gái, Khắc Lạp Luân Tư gọi cho Kiều Vi Nhã, Kiều Vi Nhã nghĩ đến tay mình đang bất tiện, liền dẫn con gái trở lại Minh Châu Hào Đình.
Thời gian trôi qua thật nhanh, đảo mắt đã đến giữa tháng.
Hôm nay, người một nhà mới vừa ăn cơm xong, Kiều Vi Nhã đang chuẩn bị đến thư phòng đọc sách, Khắc Lạp Luân Tư liền nhận được điện thoại của Đài Lộ, ba ngày sau, các thành viên của gia tộc họ Đài sẽ đến thành phố B, hi vọng sẽ gặp được Kiều Vi Nhã.
Kiều Vi Nhã vui mừng chạy ra khỏi phòng, ôm con gái hôn mãnh liệt, cậu trở lại, mặc kệ là từ nguyên nhân nào, đối với cô mà nói, đây chính là cảm giác gánh nặng nghìn cân được tháo xuống.
Kiếp này, cô đã có quá nhiều may mắn, cho nên, cô không hề hy vọng xa vời có được gì nữa, bao gồm việc cậu có thể cho cô chút tình thân.
Chuyến đi này của nhà họ Đài rất cơ mật, trừ Khắc Lạp Luân Tư, không có bất kỳ người nào biết, không biết người nhà họ Đài đến có mục đích gì.
Ba ngày sau, Khắc Lạp Luân Tư và Kiều Vi Nhã ở sân bay chờ bọn họ.
Kiều Vi Nhã không yên lòng cứ mãi thấp thỏm, dù sao, đó cũng là trưởng bối, người thân duy nhất của cô, mặc dù không dám hy vọng xa vời, nhưng trái tim không nhịn được cứ đập liên hồi.
Họ chuyển máy bay từ Bắc Kinh, còn nửa tiếng nữa máy bay sẽ hạ cánh.
Thấy Kiều Vi Nhã khẩn trương, Khắc Lạp Luân Tư cười nói: "Tiểu Vi, có thể thấy cô khẩn trương, thật đúng là không dễ dàng, mọi người nhà họ Đài cũng rất hòa thuận, trừ tên Đài Lộ đó."
Kiều Vi Nhã khẽ đỏ mặt, có chút mất tự nhiên nói: "Khắc Lạp Luân Tư, có thể anh không hiểu được, hai chữ người nhà này tôi đã mong mỏi như thế nào, kể từ khi lên Đại học, tôi mất đi hai người thân cuối cùng của mình, tôi......"
Khắc Lạp Luân Tư chần chờ một chút, vỗ vỗ bả vai của cô: "Tiểu Vi, bây giờ không phải cô đã khổ tận cam lai rồi sao? Bọn họ có thể trở lại, điều đó chứng minh trong lòng người nhà họ Đài vẫn luôn nhớ đến cô, Tiểu Vi, không nên suy nghĩ mọi chuyện theo chiều hướng tồi tệ nhất, mỗi ngày của cô sẽ trôi qua thật tốt."
Kiều Vi Nhã gật đầu, nhẹ giọng nói: "Khắc Lạp Luân Tư, cám ơn anh."
Hai người nói xong liền nghe được tiếng phát thanh vang lên, máy bay sẽ lập tức hạ cánh.
Đôi tay Kiều Vi Nhã nắm chặt, hiển nhiên là khẩn trương vô cùng, Khắc Lạp Luân Tư cười cười, kéo cô đi về phía trước mấy bước.
Mặt Kiều Vi Nhã đỏ lên, hốt hoảng tránh Khắc Lạp Luân Tư, không nói bây giờ thân phận của cô là người vợ người ta, chỉ bằng Khắc Lạp Luân Tư thôi. Cô vẫn luôn đối đãi anh như thầy của mình.
Mặc dù cô đã học qua sự giáo dục của Đại học chính quy, nhưng trong xương vẫn còn truyền thừa tư tưởng của nhà Đạm Đài và nhà họ Kiều, một ngày là thầy, suốt đời là cha, Khắc Lạp Luân Tư đối với cô mà nói, chính là trưởng bối.
Bất luận là Khắc Lạp Luân Tư ra ám hiệu, hay là Elaine công khai, cô đều uyển chuyển cự tuyệt rồi, cuộc đời này, cô đã không còn hy vọng xa vời với tình yêu, tình yêu đối với người từng bị thương tổn chỉ là cảm giác hư vô mờ mịt.( Hạ Y Lan)
Người đầu tiên ra ngoài là Đài Lộ, Khắc Lạp Luân Tư bước nhanh về phía trước cùng Đài Lộ bắt tay với nhau, Đài Lộ nhìn lướt qua Kiều Vi Nhã, lạnh nhạt nói: "Chào em."
"Xin chào, Đài tiên sinh."
Ánh mắt Kiều Vi Nhã ngừng trên người ông lão bên cạnh Đài Lộ, không cần ai giới thiệu, Kiều Vi Nhã cũng biết, trừ con gái cô, đó chính là người thân duy nhất trên đời – cậu của cô.
Bởi vì ông lão trước mặt, cực kỳ giống ông ngoại cô, đều là khí độ bất phàm, đều là ánh mất thâm thúy thần bí, đều có vóc người cao lớn rắn rỏi, mái tóc bạc có hơi rối, dấu ấn của năm tháng in trên người ông là kiên nghị nội liễm mà giàu sức quyến rũ cao quý.
Kiều Vi Nhã há miệng, lại phát hiện mình không cử động được, nói không ra lời.
Ngược lại cậu mở lời đầu tiên: "Con chính là Tiểu Vi?"
Kiều Vi Nhã liều mạng gật đầu, cố gắng hết sức không để cho nước mắt chảy ra.
Khắc Lạp Luân Tư cười nói: "Đài lão tiên sinh, mời."
Khắc Lạp Luân Tư và một người tài xế khác đều chạy chiếc Mercedes đến, Kiều Vi Nhã mở cửa xe, muốn đỡ Đài lão tiên sinh, Đài lão tiên sinh khoát tay, tự mình khom lưng lên xe.
Vệ sĩ đi theo lên một chiếc khác.
Dọc theo đường đi, không khí rất đè nén, lần đầu tiên Kiều Vi Nhã cảm thấy mình thật vụng về, không biết phải nói với cậu những gì.
Khắc Lạp Luân Tư ra sức điều chỉnh không khí, đáng tiếc, trừ Đài Lộ trả lời đôi câu, hầu hết thời gian đều giống như một mình độc tấu.
"Khắc Lạp Luân Tư tiên sinh, có thể dẫn chúng tôi đến hoa viên Đạm Đài gia xem một chút không?"
"Nguyện ý vì ngài ra sức." Khắc Lạp Luân Tư quay mặt nhìn Kiều Vi Nhã ngồi ở ghế lái phụ.
Kiều Vi Nhã đã từ từ khôi phục lại bình tĩnh, mỉm cười nói: "Để tôi lái."
Khắc Lạp Luân Tư dừng xe ở một bên, hai người thay đổi chỗ ngồi, Kiều Vi Nhã lái xe chạy thẳng đến hoa viên Đạm Đài gia.
Xe lái đến ven đường bên hoa viên, Đài Lộ đỡ Đài lão tiên sinh xuống xe, Đài lão tiên sinh ngửa đầu nhìn ngôi nhà cũ tan hoang của nhà mình, rốt cuộc không nhịn được rơi lệ, năm mươi bảy năm, ông đã từng thề, cuộc đời này không bao giờ nữa trở về đây nữa.
"C...... Đài lão tiên sinh, con mang ngài vào trong nhìn một chút, còn mấy tháng nữa, hoa viên Đạm Đài có thể khôi phục hình dáng cũ rồi, con đã tìm được con trai của quan gia Khang Hiền năm đó là Khang Lập Luân, nếu như ngài có thời gian, có thể gặp mặt một chút, ông ấy nói rất muốn gặp ngài."
Ánh mắt Đài lão tiên sinh như mũi kiếm quét qua Kiều Vi Nhã: "Kể từ khi chúng ta gặp mặt ở sân bay, đã sắp bốn mươi phút rồi, còn không có nghe con gọi ta một tiếng cậu, chẳng lẽ ta không thể nhận nổi tiếng cậu của con sao?"
Nước mắt Kiều Vi Nhã bắt đầu ứa ra, giọng run rẩy: "Cậu, con có thể ư, con cho là...... Con cho là cậu sẽ không nhận con."
"Chuyện của con, ta đã biết rõ, con có một nửa huyết mạch của Đạm Đài gia chúng ta, nếu thật sự vứt bỏ con không để ý, ba ở trên trời có linh thiêng, cũng sẽ không tha thứ cho ta."
Kiều Vi Nhã khóc ra tiếng.
"Ba, hay là chúng ta đến khách sạn nghỉ ngơi trước." Anh cả họ Đài – Đài Thế Văn cười nói: "Được rồi, đừng khóc nữa."
Khắc Lạp Luân Tư cười nói: "Xem ra lần này tôi phải làm tài xế rồi."
Mọi người lên xe, chạy thẳng tới khách sạn Davis, Kiều Vi Nhã đã đặt trước phòng.
Đã gần đến hoàng hôn, lúc đến cơm tối, Khắc Lạp Luân Tư gọi một cuộc điện thoại, thức ăn trực tiếp đưa lên phòng khách.
Ăn cơm tối với cha con họ Đài, Đài lão tiên sinh mệt mỏi biểu hiện rõ ra mặt, Kiều Vi Nhã và Khắc Lạp Luân Tư liền cáo từ, rời khỏi khách sạn.
Sau khi Kiều Vi Nhã và Khắc Lạp Luân Tư đi, Đài Thế Văn không hiểu hỏi: "Ba, không phải ba đã nói, không có ý định nhận người nhà họ Kiều sao?"
Ông Đài lắc đầu: "Mặc dù đứa nhóc này là người nhà họ Kiều, nhưng con bé càng giống người Đạm Đài gia chúng ta, từng cử chỉ của con bé rất giống ông nội của con, mặc dù trong đây có rất nhiều ân oán, nhưng nghĩ đến những gì Bảo Mặc đã nói với ba, đứa nhỏ này cũng đã nhận hết khổ, người nhà Đạm Đài, sao có thể để người ngoài khi dễ."
"Vậy vì sao ba còn muốn toàn bộ tài sản của Bảo Mặc?"
"Chính nó tự nguyện ra giá cao đổi lấy sự trở lại của chúng ta, có thể thấy được nó đối với Tiểu Vi là một mảnh thật lòng, hơn nữa, M76 của nó, đúng là thứ Đạm Đài gia chúng ta đang cần, theo như nhu cầu, cớ sao không làm."
Đài Thế Văn lắc đầu, nhà họ Đài bọn họ chưa từng làm chuyện như vậy, kiếm mỗi phần tiền, đều là dựa vào năng lực đoạt được, không biết vì sao ba phải làm loại giao dịch khiến người ta khó hiểu như thế này.
"Thế Văn, con là trưởng tử của Đạm Đài gia chúng ta, luôn hiểu rõ tâm ý của ba nhất, về chuyện của Bảo Mặc, ba tự có dụng ý của mình, sau này con sẽ biết." Đài lão tiên sinh che miệng ngáp một cái, Đài Thế Văn vội vàng hầu hạ ba mình nằm xuống. ( Hạ Y Lan)
Sáng sớm hôm sau, Kiều Vi Nhã mang theo Đồng Đồng mặc một thân áo tơ trắng đi tới khách sạn.
Hôm nay phải đến mộ bái tế tổ tiên, Kiều Vi Nhã liền cự tuyệt lòng nhiệt tình của Khắc Lạp Luân Tư, dẫn con gái tự mình lái xe đi trước.
Năm cha con đã ở đại sảnh chờ Kiều Vi Nhã, thấy cô đi vào, Đài Lộ liền đứng lên, tiến ra đón.
"Anh họ."
"Ừ, em đã đến rồi." Đài Lộ vẫn luôn bày vẻ mặt lạnh nhạt như cũ, Kiều Vi Nhã tập mãi thành thói quen, cũng không để trong lòng.
"Ừhm, Đồng Đồng, gọi cậu."
"Cậu khỏe ạ." Giọng Đồng Đồng trong trẻo, ngước khuôn mặt nhỏ nhắn, giống như là một chú chim sơn ca nhỏ nhắn đáng yêu.
Đài Lộ khó được lộ ra nụ cười, khom lưng vỗ gương mặt nhỏ nhắn của Đồng Đồng: "Xin chào, tiểu công chúa."
Kiều Vi Nhã lại dẫn Đồng Đồng làm lễ ra mắt với mọi người, biết được bọn họ đã ăn bữa sáng, liền dẫn năm cha con ra khỏi khách sạn.
"Tiểu Vi, kỹ thuật lái xe của con rất tốt."
"Lúc con còn làm ăn có cùng mấy chị em đến Câu Lạc Bộ xe, thường đi chơi xe, cho nên tài lái xe coi như tạm được."
"Mặt mày con rất có phong thái của ông nội con, võ công của con hẳn là do ông nội chân truyền?"
Kiều Vi Nhã trầm ngâm chốc lát, áy náy nói: "Ông nội nói, nếu như có một ngày con có thể gặp cậu, nhất định phải nói với cậu một tiếng xin lỗi, ngày đó mọi người rời đi, sở dĩ ông cự tuyệt bảo vệ mọi người, thật sự là có nỗi khổ tâm, cậu, không biết cậu có chịu tha thứ cho ông không?"
"Đây đều là chuyện đã qua rồi, Tiểu Vi, những chuyện này, sau này không nên nhắc lại nữa."
Kiều Vi Nhã gật đầu, có chút khúc mắc, không phải ba năm câu có thể mở ra, cô tin ông nội mình, chuyện này, nhất định là ông có nỗi khổ trong lòng.
Đi tới ngoài nghĩa trang, Kiều Vi Nhã mở cửa xe, cô đã chuẩn bị hoa tươi, rượu, thuốc lá, bánh ngọt và trái cây cùng với nhang đèn vật tế.
Mấy anh em cầm đồ, Kiều Vi Nhã dẫn con gái đi phía trước.
Đi tới trước mộ, Đài lão tiên sinh thấy mộ bia của ba mình, không nhịn được hai đầu gối quỳ xuống đất, chảy nước mắt run giọng nói: "Ba, An Bang đã trở lại, con trở về rồi, ngày đó ba nói, một ngày quốc gia không ổn định, An Bang không cần trở lại, An Bang vẫn chưa từng quên ba, chỉ là sau này mẹ con chúng con vất vả mới đứng vững gót chân, lập nên một phen sự nghiệp thì đã không còn thời gian, hơn nữa, mẹ không muốn con trở lại, cho nên, con trai vi phạm mệnh lệnh của ba, là con bất hiếu, ba, ba có thể
tha thứ cho con không?"
Kiều Vi Nhã đã dọn xong vật tế, cô vừa khóc vừa nhìn hình ông ngoại, nếu như ban đầu ông ngoại đi, một nhà sẽ đoàn tụ, hai cha con cùng nhau gây dựng sự nghiệp, chắc chắn sẽ không rơi vào cảnh nửa đời sau buồn bực sầu não mà chết.
"Tiểu Vi, sao họ không chôn cất cùng một chỗ?"
Kiều Vi Nhã gật đầu: "Bà ngoại có di mệnh, vị trí kia, không thuộc về bà."
Đài lão tiên sinh gật đầu không nói gì, lại bái tế bà ngoại Kiều Vi Nhã một cái.
Sau đó lại bái tế ông bà nội Kiều Vi Nhã, lại để mấy đứa con thắp hương cho ba mẹ cô.
Trở lại trên xe, Kiều Vi Nhã hỏi: "Cậu, hiện tại cậu có mệt không?"
"Cậu còn chịu được, thế nào? Có chuyện gì sao?"
"Dạ, con muốn đưa cậu đi một chỗ."
Đài lão tiên sinh cười nói: "Đi chỗ nào, còn làm cho thần bí như vậy."
"Con muốn cậu đi với con một chuyến đến ngân hàng, có thể không?"
"Đi ngân hàng?"
"Dạ" Đài lão tiên sinh không có dị nghị, đoàn người chạy thẳng tới ngân hàng.
Đến cửa ngân hàng, Kiều Vi Nhã dừng xe xong, nói với Đài lão tiên sinh: "Cậu và anh họ, mọi người đến phòng cà phê bên cạnh chờ một lát, con sẽ trở lại rất nhanh, được không?"
Một mình Kiều Vi Nhã vào ngân hàng.
Một lát này, trên thực tế cũng khoảng nửa tiếng.
Xuyên qua cửa sổ thủy tinh, Kiều Vi Nhã thấy con gái đang ngồi chung với cậu, trò chuyện thật là vui vẻ, trong lòng cũng rất được an ủi, con gái tốt số hơn cô nhiều, tối thiểu, tuổi thơ của con bé hạnh phúc hơn.
Thấy Kiều Vi Nhã ôm cái hộp, Đài lão tiên sinh ngơ ngẩn, ông quá biết cái hộp này.
Kiều Vi Nhã đưa hộp đến trước mặt Đài lão tiên sinh: "Cậu, cuối cùng con cũng không phụ dặn dò của bà ngoại và mẹ, vật về nguyên chủ."
Sau đó lại lấy trong túi xách một chiếc hộp lớn bằng bàn tay đưa cho Đài lão tiên sinh: "Cậu, phương pháp mở chiếc hộp này chắc cậu đã biết, mẹ nói, ngày đó bà ngoại khóa chiếc hộp này lại đã từng nói qua với mẹ, những thứ trong hộp bà chưa từng động tới, tất cả đều thuộc về cậu, mặt khác, bên trong còn có một lá thư, là bà ngoại viết cho một bà ngoại khác và cậu, cậu chỉ cần mở hộp ra, là có thể biết được tất cả."
Ánh mắt Đài lão tiên sinh trở nên phức tạp, ông không có mang theo chìa khóa, chiếc hộp này chỉ có mang về Mĩ mới mở ra được.
Trở lại khách sạn, Đài lão tiên sinh vẫn ôm cái hộp không nói một lời.
Tất cả mọi người cho là ông mệt mỏi, Kiều Vi Nhã khuyên ông nghỉ ngơi trước, ngày mai trở lại thăm ông.
"Tiểu Vi, ngày mai chúng ta còn có việc cần xử lý, trước hết con không cần tới, chúng ta chỉ dừng lại ở thành phố B ba ngày, sau đó mới trở về Mỹ, ta nghe nói bây giờ con là quân nhân, không thể tùy ý xuất cảnh, nhưng con yên tâm, sau này chúng ta còn có cơ hội gặp mặt, nói không chừng, sau khi hoa viên Đạm Đài gia xây xong ta sẽ trở về, thậm chí tháng sau có thể trở về nữa."
Kiều Vi Nhã kinh hỉ cực kỳ: "Cậu, là thật sao?"
"Ừ, chúng ta thu mua một công ty và cũng có ý định về nước làm một số khoản đầu tư, hiện nay, tình thế quốc nội rất tốt, chúng ta trở lại cũng bởi vì lợi ích." Dừng một chút, ông nhìn Kiều Vi Nhã: "Tiểu Vi, ta nghe nói hiện tại cháu đang chuẩn tham gia cuộc thi kế toán, về sau giải ngũ thì đến trong nhà làm việc."
Kiều Vi Nhã cười nói: "Con đã hứa với một người bạn, trong vòng ba năm sẽ không cởi bỏ mộ quân trang này, chuyện của ba năm sau, con không dám tự tiện hứa với cậu."
"Tính khí thật giống ông nội con, chưa bao giờ đồng ý lung tung, được, tốt."
"Em họ, sắp tới giờ cơm trưa rồi, anh thấy em hãy ở lại ăn cơm rồi về." Đài Thế Văn lên tiếng giữ Kiều Vi Nhã lại, mặc dù thời gian ở chung ngắn ngủi, nhưng anh đối với cô em họ này có ấn tượng rất tốt, anh đi theo ba buôn bán mấy chục năm, tự tin có một đôi mắt nhìn người, Kiều Vi Nhã, tuyệt đối là một cô gái thành khẩn trước sau như một.
"Đúng vậy, ông cậu còn chưa có quà tặng cho Đồng Đồng của chúng ta, sao có thể cứ đi như vậy." Đài lão tiên sinh phất tay một cái, Đài Thế Văn trở về phòng ngủ lấy một hộp quà tặng ra đưa đến tay Đồng Đồng.
Đồng Đồng ngẩng đầu nhìn mẹ, thấy Kiều Vi Nhã gật đầu, bé mới nói cảm ơn, nhận lấy hộp quà tặng.
Đài Lộ đột nhiên hỏi: "Nghe nói bây giờ em đang cùng Khắc Lạp Luân Tư học tập, thật sao?"
Kiều Vi Nhã gật đầu.
Khóe môi Đài Lộ không khỏi cười nhẹ, chợt lóe rồi biến mất: "Anh ta có thể bỏ việc kinh doanh không để ý, ngàn dặm xa xôi để làm thầy của em, rõ là......" Anh ho nhẹ một tiếng, không nói ra nửa câu sau.
Kiều Vi Nhã thu lại tươi cười, nghiêm mặt nói: "Anh họ, anh ấy là thầy giáo của em, em rất tôn kính anh ấy!"
Cậu ba Đài Thế Minh trừng mắt liếc Đài Lộ, Đài Lộ nhún nhún vai, nói một câu sorry.
Đột nhiên Kiều Vi Nhã nhớ đến Phúc Nguyên Cư.
"Cậu, cậu còn nhớ Phúc Nguyên Cư không? Xung quanh đây có một chi nhánh của Phúc Nguyên Cư."
Đài lão tiên sinh cười nói: "Thật sao? Mấy chục năm, không biết mùi vị thay đổi hay không, mấy người các con có muốn cùng ba nếm thử hương vị món ăn quê hương không?"
Đài lão tiên sinh đề nghị, mấy con trai nào dám phản đối. (on Hạ Y Lan)
Kiều Vi Nhã lái xe dẫn bọn họ tới Phúc Nguyên Cư.
Bên trong Phúc Nguyên Cư đầy ắp người.
Kiều Vi Nhã thật vất vả tìm chỗ ngồi, lúc này mới cùng Đài lão tiên sinh chọn món.
Nhìn mấy món ăn đã mấy chục năm rồi không thấy, trăm loại tư vị xông lên đầu, cậu cháu hai người gọi đầy một bàn.
Kiều Vi Nhã giới thiệu từng món cho mấy anh họ, mấy anh em cau mày, cố gắng cười vui, tán dương chỗ thức ăn ba và em họ mình gọi.
Kiều Vi Nhã nhìn ở trong mắt, nhưng không biểu lộ ra ngoài, cùng với cậu ăn xong, mọi người trở về khách sạn.
Kiều Vi Nhã lặng lẽ gọi một cuộc điện thoại, ước chừng bốn mươi phút sau, phục vụ khách sạn gõ cửa.
Đài Lộ mở cửa, liếc mắt nhìn mấy thứ trên xe, cuối cùng cũng nở nụ cười, quay đầu lại nhìn Kiều Vi Nhã, Kiều Vi Nhã nghiêng đầu đi, không chịu nhìn anh.
Kiều Vi Nhã cùng với Đài lão tiên sinh vào phòng ngủ, bốn anh em ở bên ngoài tụ lại.
Cậu hai Đài Thế Hiếu lặng lẽ dùng cùi chỏ đụng một cái vào Đài Lộ: "Em tư, anh thấy em họ rất tốt, anh rất thích em ấy, anh cả, anh cảm thấy thế nào?"
Cậu cả, cậu ba cũng đồng thời gật đầu tỏ vẻ rất ưa thích Kiều Vi Nhã.
Đài Lộ lạnh lẽo nói: "Mấy người các anh đừng ỷ lớn hơn em liền nói hưu nói vượn, chuyện trong nhà, các anh cũng làm chủ được sao?"
Ba anh em nhìn nhau, Đạm Đài gia bọn họ, vẫn luôn tuân theo truyền thống, dù sự nghiệp làm lớn hơn nữa, cũng phải nghe lời ba làm chủ, mặc dù bọn họ đều lớn lên ở Mĩ, cũng tiếp nhận giáo dục và tư tưởng của nước Mĩ, những cũng không dám không vâng lời ba, bao gồm hôn nhân.
"Dù sao cũng lớn tuổi rồi, không sao, Tiểu Vi, con ra ngoài trò chuyện với mấy anh, ta nằm một lát thôi."
"Dạ."
Kiều Vi Nhã dẫn con gái ra khỏi phòng.
"Đến, Tiểu Vi, ngồi bên cạnh anh, chúng ta tán gẫu một chút." Đài Thế Minh kêu Kiều Vi Nhã.
Kiều Vi nhã mang theo Đồng Đồng ngồi bên cạnh anh ba, Đài Thế Minh đặt Đồng Đồng lên đùi, cẩn thận dò xét đứa bé này, cười nói: "Đồng Đồng, con lớn lên giống ai nhiều hơn?"
"Con giống như ba cũng giống như mẹ."
Đài Thế Minh chỉ chỉ mũi, cười nói: "Đồng Đồng, con có muốn đến nước Mĩ không?"
"Mẹ ở đâu thì con ở đó."
"Ai, quỷ nhỏ lém lỉnh, nói chuyện thật là giọt nước không lọt."
Trong lòng Kiều Vi Nhã như có dòng nước ấm lưu chuyển, cảm giác người có nhà thật tốt.
Buổi tối ngày hôm sau, cô liền gọi điện thoại, hẹn cậu ngày mai cùng ăn sáng.
Sau khi Đồng Đồng nghe thấy, liền thức thật sớm chờ mẹ ở phòng khách, muốn cùng cô đi, anh Đồng Đồng lại gắt gao níu bé không thả, Kiều Vi Nhã cười nói: "Đồng Đồng, hôm nay mẹ đến một nơi rất xa, con và anh ở nhà chơi, chờ mẹ về sẽ mang quà cho các con, có được không?"
Đồng Đồng trừng mắt liếc anh Đồng Đồng, đành gật đầu: "Anh, xin anh sau này đừng làm keo 502 nữa được không, nếu cả đời em đều bị anh quấn lấy, ngày ngày sẽ thấy ác mộng."
Mọi người cười ha ha.
Elaine xem cánh tay Kiều Vi Nhã: "Tiểu Vi, cánh tay của em thật không sao chứ?"
"Không có việc gì, đã tốt hơn rồi." Kiều Vi Nhã nói: "Chị xem, bây giờ em hoạt động rất tự nhiên."
"Tiểu Vi, em đang giữ kho báu mà em không biết đấy."
Kiều Vi Nhã khẽ mỉm cười: "Em chỉ tuân theo tổ huấn, ông nội phân phó, em đã đồng ý, tuyệt đối không làm trái lại."
Nói tạm biệt với mọi người, Kiều Vi Nhã đến Phúc Nguyên Cư mua bữa sáng rồi một mình đến khách sạn Davis.
Đài lão tiên sinh thấy Kiều Vi Nhã giơ bữa sáng lên, cười nói: "Vẫn là Tiểu Vi hiểu rõ ta nhất."
Bốn anh em cũng không muốn cùng ba ăn những thứ này, Kiều Vi Nhã cười nói: "Anh họ, ở dưới lầu em đã gọi bữa sáng kiểu Tây cho các anh, nhanh thôi sẽ lên đây."
Bốn anh em thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt nhìn về phía Kiều Vi Nhã càng thêm ấm áp nhu hòa thân thiết.
"Tiểu Vi, hôm nay con muốn dẫn cậu đi đâu?"
"Con muốn dẫn cậu đến xem thứ mà ông ngoại liều cả tính mạng bảo vệ nó."