Editor: Hạ Y Lan
Trở về nhà ở Mĩ, Đài lão tiên sinh vừa vào cửa, Đài lão phu nhân liền tiến lên đón chào: "An Bang, ông đã về."
"Ừ, Ánh Trinh, chúng ta về phòng trước." Đài lão tiên sinh ôm chiếc hộp lên lầu, sắc mặt nặng trĩu nghiêm túc, bốn anh em hai mặt nhìn nhau, ba làm sao vậy?
Vào phòng, Đài lão tiên sinh bỏ chiếc hộp xuống rồi mở khóa bảo hiểm ra.
Chiếc hộp này là vật mẹ ông vẫn luôn tâm tâm niệm niệm, vì tất cả thù hận hay những bí mật đều nằm bên trong nó, nghe nói thứ trong hộp là của hồi môn của bà cố Đài lão tiên sinh.
Nhiều đời truyền lại nhưng không ngờ ba lại trao cho vợ nhỏ của mình.
Mở khóa ra, sắc mặt Đài lão tiên sinh liền thay đổi, lão phu nhân vừa thấy vội vàng vuốt ngực cho ông: "An Bang, đừng kích động, tôi rót cho ông ly nước."
Đài lão tiên sinh khoát tay ngăn lại: "Tôi không sao."
Lão phu nhân cúi đầu nhìn trong hộp, mặt trên là một phong thư, nhìn màu sắc cũng biết phong thư này cũng đã mấy chục năm rồi.
Đợi đến khi ông cầm phong thư, lão phu nhân "A" lên một tiếng, Đài lão tiên sinh nhẹ giọng trách mắng: "Kêu cái gì, chuyện bé xé to!"
Đài lão tiên sinh cũng không xem trong hộp có gì, chỉ chuyên tâm đọc thư.
Tầm mắt của lão phu nhân luôn bị thứ trong hộp hấp dẫn, sau đó nghe có gì đó bất thường, vừa ngẩng đầu lên nhìn đã thấy chồng bà lệ rợi đầy mặt, hai tay run run.
"An Bang, ông sao vậy? An Bang! An Bang!"
Đài lão tiên sinh từ trên ghế sofa đứng lên, bỗng chốc quỳ trên mặt đất, khóc thảm thiết.
Lão phu nhân khuyên không được, đành phải đến cửa phòng kêu người hầu, bảo mấy vị thiếu gia đi lên.
Bốn anh em nghe động tĩnh, bước nhanh lên lầu.
Bọn họ đỡ lão tiên sinh ngồi lên ghế, anh cả Đài Thế Văn nhặt thư trên mặt đất lên, Đài lão tiên sinh vội vàng khàn giọng nói: "Đưa ba!"
Đài Thế Văn đưa thư cho ba mình.
"Ba, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?"
"Là sai lầm của ba, bà nội con và ba đều hiểu lầm bà ngoại của Tiểu Vi, nếu không có bà ấy, nhà Đạm Đài chúng ta đã không còn tồn tại nữa." Đài lão tiên sinh gần như dùng tất cả sức lực nắm chặt phong thư, nước mắt vẫn không ngừng tuôn như suối.
Đài Thế Văn nghe mà mờ mịt, không hiểu gì cả: "Ba, ruốt cuộc là thế nào? Ba cứ nói rõ, ba đừng khóc..."
Do dự một chút, Đài lão tiên sinh cất phong thư, ông không muốn con trai xem phong thư này.
"Thế Văn, ba nhớ hồi ở khách sạn có thấy báo ở thành phố B đăng tin, ba ngày sau, Phủ Thị Chính ở thành phố B cử phái đoàn đến Newyork khảo sát, nhất định Tử Khiêm sẽ nhận được thư mời, đến lúc đó con và Tử Khiêm cùng tham gia bữa tiệc, sau đó..."
"Ba, ý ba là?" Tử Khiêm là con trai lớn của Đài Thế Văn, đang quản lý công ty gia tộc ở Newyork.
"Chúng ta muốn về nước, ba và mẹ con sẽ thu dọn một chút, không thể đợi hoa viên Đạm Đài khôi phục nữa, chúng ta phải đi về, Thế Minh, hai ngày này con giúp ba lo chuyện của bà nội con, nhanh chóng về Trung Quốc.
Mấy anh em hốt hoảng, bọn họ không phản đối việc thường xuyên trở về, nhưng định cư thì tuyệt đối không được.
"Không phải định cư, ba muốn sống cùng Tiểu Vi mấy năm, hiện tại, việc duy nhất ba có thể làm chính là bồi thường cho con bé." Đài lão tiên sinh nhận khăn vợ đưa, lau mặt, nhớ đến ngày đó lau mặt cho Tiểu Vi, đứa nhỏ này không ngừng rơi nước mắt, thật sự là đau lòng.
"Vậy bảo Tiểu Vi đến Mĩ không phải cũng giống nhau sao? Em ấy cũng sắp ly hôn rồi, dù sao ở trong nước cũng không có người thân khác, tới đây chúng ta có thể chăm sóc em ấy."
Đài lão tiên sinh khẽ trừng mắt: "Các con thấy Tiểu Vi có thể tới đây sao? Không nói thân phận hiện giờ là quân nhân, lấy tính tình của con bé sẽ dựa vào chúng ta mà sống sao?"
"Vậy cứ nghe ba sắp xếp, ngày mai con sẽ chạy về Newyork." Đài Thế Văn luôn nghe lời ba mình nhất, người cầm quyền chân chính ở Đài thị vẫn là Đài lão tiên sinh.
"Còn có một việc lớn nữa, chúng ta sẽ khôi phục lại dòng họ Đạm Đài."
"An Bang, ông nói cái gì? Ông nên nhớ trước khi lâm chung mẹ đã dặn dò không cho chúng ta khôi phục lại họ." Đài lão phu nhân ngắt lời chồng, từ khi ông vào cửa, cảm xúc vẫn luôn kích động, không ngừng phân phó việc này việc kia, vì sao chứ? Ngay cả một câu cũng không giải thích, không giống ông của thường ngày, chuyện lớn chuyện nhỏ trong nhà, vợ chồng bọn họ luôn thương lượng với nhau.
"Đó là vì hiểu lầm, Ánh Trinh, lát nữa tôi sẽ giải thích với bà, Thế Văn, ngày mai con chạy về Newyork, được rồi, các con đều ra ngoài đi."
Mấy con trai đứng lên, phút chốc phát hiện chiếc hộp trên bàn trà, mà thứ trong hộp khiến người ta vô cùng kinh ngạc.
Đài lão tiên sinh bình tĩnh nói: "Mấy thứ này, các con không cần nhớ đến, đây là vật ông nội các con để lại cho bà ngoại của Tiểu Vi, Tiểu Vi là người thừa kế duy nhất."
Đài Lộ đưa tay cầm lên một hộp trang sức từ gỗ tử đàn được chạm trổ hoa văn, sau khi mở ra, bên trong là một chiếc vòng tay ngọc bích, anh hướng về phía ánh mặt trời nhìn kỹ, dưới ánh mặt trời, vòng ngọc bích trong suốt như gương, ánh mắt của anh cũng từ từ trở nên sáng ngời khác thường: "Ba, đây đều là thật? A! Thật sự là thật? Đây là loại Lão Long..... Là một đôi! Oh my God, Kiều Vi Nhã giữ nhiều năm vậy mà chưa mở ra! Giá trị đôi vòng tay này không thể ước tính được, còn là một hộp lớn nữa......"
Nghe Đài Lộ nói, mọi người đều hít vào một ngụm khí lạnh.
"Nếu là các con, các con có làm được không? Tất cả đều là của hồi hôn của bà cố ba, sau này ba sẽ từ từ nói cho các con biết." Đài lão tiên sinh bình tĩnh đậy nắp hộp lại.
Bốn anh em nhìn nhau, đi ra ngoài, dù bọn họ thường xuyên nhìn thấy châu báu quý giá, nhìn một hộp lớn như vậy cũng không thể không động lòng.
"Ánh Trinh, bà đóng cửa lại, chúng ta vào phòng ngủ."
Đài lão tiên sinh ôm hộp vào phòng ngủ, lão phu nhân theo sau bước vào.
"An Bang, ông nói đi, đã xảy ra chuyện gì?" Lão phu nhân cũng xuất thân từ thế gia, mấy món trang sức trong hộp bà cũng chưa từng thấy qua, có thể thấy giá trị chiếc hộp này lớn thế nào, trách không được đến khi lâm chung mà mẹ chồng vẫn còn canh cánh trong lòng.
Đài lão tiên sinh cẩn trọng lấy đồ trong hộp ra đặt lên giường, phía dưới có một khe hẹp, mở khe ra, ông cẩn thận lấy ra một xấp giấy ố vàng.
"Đây là cái gì?"
"Là khế ước mua bán nhà và khế đất của Đạm Đài gia chúng ta."
Đài lão tiên sinh trải từng tờ lên giường, ngơ ngác nhìn chúng, nếu mẹ còn sống thì tốt biết bao, thì ra mấy mươi năm ngăn cách, không chỉ là thống khổ, còn có cả áy náy và hiểu lầm.
Chỉ vì hiểu lầm mà mấy mươi năm không về cố quốc.
Đài lão tiên sinh đặt tất cả về chỗ cũ, thấy lão phu nhân cầm một đôi khuyên tai rũ tơ khảm bảo thạch yêu thích không buông tay, thở dài một hơi: "Ánh Trinh, mấy thứ này chờ qua gặp Tiểu Vi rồi nói, chúng ta vào xem phòng mẹ trước."
Lão phu nhân luyến tiếc bỏ khuyên tai vào, nhìn thoáng qua chồng, trở về nước một chuyến, hình như ánh mắt đã không còn sắc bén như trước, mà ôn hòa nhiều hơn.
Từ trước đến nay nhà họ Đài đều theo chế độ gia trưởng, lúc mẹ chồng còn sống, tất cả đều do bà định đoạt, sau khi bà qua đời, thì do chồng định đoạt, tuy rằng mấy đứa con trai có khả năng nhưng không ai dám ngỗ nghịch với ông, chỉ có con gái nhỏ có thể đứng trước mặt ông quật cường vài câu, nhưng nếu chọc ba tức giận, cô cũng không dám lên tiếng.
Bởi vì Đài lão tiên sinh cho rằng, sớm muộn gì con gái cũng là người của nhà người ta, yêu thương cũng không được bao nhiêu năm, nói cách khác, sau khi ông trăm tuổi, tài sản cũng không có phần của con gái.
Con gái của bọn họ được sinh ra khi bà đã ba mươi sáu tuổi, không khỏi nuông chiều một chút, lúc trước nuôi dưỡng Đài Lộ cũng vì cho con gái có người bạn.
Đài Lộ quả thật giống một người anh trai, đối với Đài Thế Viện chăm lo có thừa, còn cố ý học trễ một năm để tiện quan tâm cô.
Tiếc nuối chính là, sau khi bọn chúng lớn lến lại trở nên xa lạ, Lộ về nhà thì nhất định Thế Viện không có nhà, nhìn thấy Lộ giống như gặp kẻ thù.
Lão phu nhân có suy nghĩ, muốn biến Đài Lộ thành con rể của mình, tuy đứa nhỏ này có chút lạnh nhạt nhưng lại rất hiếu thuận, hơn nữa sự nghiệp lại thành công, cũng không có thói quen của con cháu nhà giàu, chồng bà đối với Đài Lộ vẫn luôn đối xử bình đẳng. ( Hạ Y Lan)
Vợ chồng già
vào phòng mẹ, bài trí trong phòng chưa từng thay đổi.
Đài lão tiên sinh mở hộp ra, hai vợ chồng quỳ gối trước di ảnh của mẹ: "Mẹ, mẹ con chúng ta đã hiểu lầm mẹ hai, trong này còn có nguyên nhân khác, không có mẹ hai, mẹ con chúng ta không thể nào đến Mĩ được, hiện tại mẹ hai chỉ còn lại một đứa cháu ngoại, con bé vì nhà Đạm Đài chúng ta nhận hết cực khổ. Bây giờ, vợ chồng chúng con muốn quay về chăm sóc cho Tiểu Vi, hóa giải ân oán mấy mươi năm, nếu mẹ ở suối vàng biết được, mong mẹ đừng oán hận ba và mẹ hai nữa."
Kể từ khi Đài lão tiên sinh gặp được Tiểu Vi, tế bái ba của mình, biết được chân tướng, dường như đã chảy hết nước mắt cả đời mình.
Vì thế, vợ chồng già liền bắt đầu chuẩn bị về nước.
............................................................
Kiều Vi Nhã nhận được điện thoại của cậu, chợt ngẩn ra, sao cậu muốn cấp bách về nước như vậy? Hơn nữa còn muốn ở cùng cô?
Bây giờ Kiều Vi Nhã đã đi làm, ngay sư đoàn ở thành phố B, mỗi ngày tan làm sẽ về Minh Châu Hào Đình.
Cổ Khánh Nhất cũng đã về thành phố B, còn đến tìm cô hai lần, chờ cô ngay cổng sư đoàn.
Cô không để ý đến hắn, chuyện dưới quê của hắn cô đều biết rõ ràng, một bên thì biểu hiện muốn gương vỡ lại lành, một bên thì cùng Tiêu San vợ chồng ân ái, tất cả mọi người đều biết, xem cô là kẻ ngốc sao?
Còn ba ngày nữa là đến thời hạn một tháng, nể mặt mũi Lý Bác Cừ cô sẽ chờ ba ngày nữa.
Lái xe ra khỏi sư đoàn, thấy Cổ Khánh Nhất đang đứng dưới bóng cây chờ cô, nhìn thấy chiếc Mazda của cô thì ngăn lại.
Kiều Vi Nhã bất đắc dĩ, đành ngừng xe qua một bên, cô không xuống xe, chỉ ấn cửa kính xuống, lạnh lùng nói: "Cổ Khánh Nhất, anh có yên hay không?"
"Tiểu Nhã, chúng ta nói chuyện, được không? Anh muốn nhờ em dẫn Đồng Đồng ra ngoài, anh nhớ con bé."
Kiều Vi Nhã lắc đầu: "Cổ Khánh Nhất, giữa chúng ta không có cơ hội vãn hồi, dù thế nào tôi cũng không thể sống cùng anh."
"Tiểu Nhã, anh thật sự đã cắt đứt quan hệ với Tiêu San, sau này anh tuyệt đối không tìm người phụ nữa khác, thành thật chung sống với em."
Thề thốt là kỹ xảo Cổ Khánh Nhất thường dùng nhất, trước kia Kiều Vi Nhã luôn cam chịu như vậy.
Nhưng bây giờ không giống xưa nữa, sau khi sống lại, cô đã không tin mấy lời dối trá của hắn nữa.
Cổ Khánh Nhất lấy tay chặn kính, Kiều Vi Nhã đi không được, mở cửa xe theo Cổ Khánh Nhất đến dưới bóng cây.
Cổ Khánh Nhất nhìn Kiều Vi Nhã, sau khi thoát xác, vẻ mặt cô luôn nhàn nhạt, lộ ra vẻ đẹp nội liễm và kiên cường của cô gái vùng ven biển, một bộ công sở trắng đen gọn gàng đơn giản làm tăng thêm sự dịu dàng và khí chất cao quý.
"Cổ Khánh Nhất, tôi nhắc lại một lần nữa, thời hạn một tháng là thủ trưởng cho anh, không liên quan gì tới tôi, cho dù anh tìm ai đến cầu tình cũng chẳng làm được gì cả, cuộc hôn nhân này nhất định phải ly dị!"
"Tiểu Nhã, anh xin em, anh thật sự không muốn ly hôn với em, anh không cần con trai nữa, anh chỉ cần em, cần con gái."
Kiều Vi Nhã lạnh lùng nhìn Cổ Khánh Nhất ở đối diện, giọng nói rất bình tĩnh: "Cổ Khánh Nhất, nếu bây giờ anh đồng ý ly hôn với tôi, tôi cũng sẽ lùi một bước, tiền lương của anh, một phần tôi cũng không cần, số tiền mấy năm nay tôi tiêu hao cho thân thích của các người cũng không cần nữa, anh thấy thế nào?"
Cổ Khánh Nhất liều mạng lắc đầu: "Tiểu Nhã, vì con, em đừng tuyệt tình như vậy, chúng ta ly hôn thì có thể tái hôn, nhưng con thì sao? Em có nghĩ tới cảm nhận của con không?"
Kiều Vi Nhã nở nụ cười, hay cho một phen lời lẽ chính nghĩa, lúc trước cô cũng từng nói với Cổ Khánh Nhất như thế, thời thế bây giờ lại trái ngược, thật sự buồn cười vô cùng.
"Cổ Khánh Nhất, anh có tư cách nói lời này với tôi hay sao? Lặp lại lần nữa, tám giờ rưỡi ngày mai, tôi đến công trường phía tây chờ anh một tiếng, đây là cơ hội cuối cùng tôi cho anh, bằng không cứ chờ thời hạn một tháng nói tiếp."
Kiều Vi Nhã không muốn nói lời vô nghĩa với hắn nữa, xoay người rời đi.
Cổ Khánh Nhất ngồi xe bus tới, Kiều Vi Nhã đi, hắn chỉ có thể chờ ở trạm xe bus.
Hắn phờ phạc ỉu xìu đi trên lối đi bộ, lơ đãng ngẩng đầu, thấy một bóng dáng quen thuộc lái xe vượt qua người hắn.
Cổ Khánh Nhất giật mình, nhanh chân đuổi theo, trách không được Kiều Vi Nhã sốt ruột rời đi, thì ra là vì hắn ta!
Lên đường lớn, xe liền chạy nhanh hơn, hai chân hắn làm sao đuổi theo kịp.
Cổ Khánh Nhất sốt ruột, vẫy tay bắt một chiếc taxi.
Xe taxi đi theo Land Rover một đoạn đường, Cổ Khánh Nhất liền hiểu, hắn đang đến Minh Châu Hào Đình.
Chỉ cần tìm được chứng cứ Kiều Vi Nhã ở bên ngoài, có nhược điểm trong tay, hắn sẽ không sợ Kiều Vi Nhã đưa ra điều kiện ly hôn, khi đó, quyền chủ động nằm trong tay hắn.
Nếu phải lựa chọn giữa Kiều Vi Nhã và Tiêu San, hắn vẫn chọn Kiều Vi Nhã.
Nhưng nếu Kiều Vi Nhã cố ý ly hôn, hắn cũng không thể chịu yếu thế, trong tay Kiều Vi Nhã có tiền, có nhà ở, hắn muốn lấy một nửa.
Kiều Vi Nhã không biết ở phía sau còn có hai chiếc xe đi theo mình, cô đến chợ hải sản trước, mua một đống hải sản, sau đó đến siêu thị mua một ít rau dưa, đồ uống lạnh rồi mới về Minh Châu Hào Đình.
Cổ Khánh Nhất đi theo Land Rover, vòng tới vòng lui, một đường vừa đi vừa nghỉ, mắt thấy máy đếm lộ trình dần tăng lên, Cổ Khánh Nhất không chịu đựng nổi, may mắn, Land Rover chuyển động, hắn cũng thấy được chiếc Mazda của Kiều Vi Nhã.
Ba chiếc xe đều đi cùng một hướng - Minh Châu Hào Đình.
Kiều Vi Nhã trực tiếp lái xe vào nhà, Land Rover liền quay đầu, Cổ Khánh Nhất không ngờ Land Rover chỉ hộ tống Kiều Vi Nhã về nhà an toàn, hai người không hề gặp mặt.
Thế có nghĩa, Kiều Vi Nhã cũng không biết sự tồn tại của chiếc Land Rover.
Cổ Khánh Nhất có cảm giác thất bại thảm hại, muốn cho xe taxi ngừng lại, nhưng nhớ đến từ đây đến nội thành còn khá xa, chỉ có thể cho xe quay về, chuyến theo dõi này mất nhiều hơn được.
Xe taxi quay đầu, Land Rover liền ngăn trước đầu xe bọn họ, xe trên đường rất ít, lại càng không nói đến taxi, cho nên lúc giữa đường thấy chiếc taxi liền gặp được Cổ Khánh Nhất.
Bảo Mặc xuống xe, nói với Cổ Khánh Nhất: "Xuống xe!"
Tài xế taxi nhìn thoáng qua Cổ Khánh Nhất, Bảo mặc cản đầu xe nên không thể đi được.
Cổ Khánh Nhất xuống xe, Bảo Mặc liền lấy ra một tờ một trăm tệ đưa cho tài xế: "Bác tài, đủ không?"
Tài xế bừng tỉnh, thì ra là đến gặp bạn bè, không ngừng gật đầu đủ rồi, Bảo Mặc vung tay lên, tài xế hướng đường khác rời đi.
Cổ Khánh Nhất căm giận nói: "Mày muốn làm gì?"
Bảo Mặc cười nói: "Cổ Khánh Nhất, tao thay mày thanh toán tiền xe, mày không nên cảm ơn tao sao?"
Bảo Mặc xoay người lên xe, nhấn kèn một tiếng thật dài, đưa tay vẫy vẫy cố lên rồi rời đi.
Từ Minh Châu Hào Đình đến trạm xe gần nhất cũng phải đi một đoạn xa, ít nhất cũng nửa tiếng, mà bây giờ không đến nửa tiếng ở trạm không còn xe nữa.
Cổ Khánh Nhất nhìn thời gian trong điện thoại, chạy như điên, Bảo Mặc thản nhiên lái xe ở bên cạnh, thỉnh thoảng nhấn kèn một chút, khuyến khích hắn cố lên.