Đêm Trước Ly Hôn

Chương 79: Ân oán


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Hạ Y Lan

"Bảo Mặc, mời anh sau này cách xa Tiểu Nhã, dù chúng tôi có ly hôn, giữa hai người cũng không có khả năng!"

Bảo Mặc lạnh mặt quay đầu nhìn Cổ Khánh Nhất, trong mắt xẹt qua sự giận dữ, lạnh giọng nói: "Cổ Khánh Nhất, anh cho rằng anh là ai, anh có tư cách gì nói với tôi những lời này!"

Cổ Khánh Nhất lại cười: "Bởi vì trước giải phóng, hai nhà các người có huyết hải thâm cừu, bởi vì......"

"Anh lặp lại lần nữa!" Bảo Mặc không dám tin hỏi lại một câu.

Cổ Khánh Nhất cực kỳ hài lòng cười nói: "Cụ thể thế nào tôi cũng không biết, dù sao thì hai nhà các người có thù hận, hơn nữa, trước đó vài ngày, mẹ anh có gọi điện cho ba của tôi, bảo ba tôi nghĩ biện pháp đuổi cô ấy rời khỏi thành phố này, còn nói chúng tôi ra tiền, anh suy nghĩ lại những việc mẹ anh đã làm xem, nhà cửa, Bách hóa Trung Đại, từng chuyện một, mẹ anh so với tôi còn ác độc hơn nhiều, nếu gặp phải người như mẹ anh, đời này tôi cũng không dám kết hôn với loại người như vậy, Bảo Mặc, tôi đã nói những chuyện này cho Tiểu Nhã biết, Tiểu Nhã sẽ không bao giờ tha thứ cho mẹ của anh, cho nên, dù anh có cố gắng đi nữa cũng vô dụng thôi!"

Cổ Khánh Nhất mở cửa xe, trong lòng chưa bao giờ sung sướng như vậy, trận đánh này, hắn nhất định thắng, Bảo Mặc sẽ không dám đến trước mặt Kiều Vi Nhã chứng thật, hơn nữa, Kiều Vi Nhã cũng không muốn gặp Bảo Mặc, nếu không, sao Bảo Mặc lại không dám đứng trước mặt Kiều Vi Nhà mà mỗi lần đều len lén đưa cô đến Minh Châu Hào Đình.

Bảo Mặc ngồi trong xe, thân thể cứng ngắc, một hồi lâu không nhúc nhích, anh tin những lời Cổ Khánh Nhất nói là thật.

Nói như vậy, mẹ vụng trộm dùng thủ đoạn đều do ba gợi ý, bọn họ luôn gạt anh, tại sao?

Nhìn ánh đèn trong khách sạn Davis, lòng Bảo Mặc đau từng cơn.

Anh gọi cho Đài Lộ, nói tối mai sẽ đến đón anh ta liền lái xe ra khỏi nội thành, chạy thẳng tới đường cao tốc.

Hai tiếng rưỡi sau, Bảo Mặc về đến nhà.

Thấy anh về, hai vợ chồng đều bất ngờ, vẻ mặt Hạ Thanh từ ái cười nói: "Mặc, sao hôm nay con có thời gian về vậy, mẹ còn nói qua hai ngày nữa sẽ đi thăm con."

Hạ Thanh cười, hôm nay lại thấy chói mắt như vậy, nếu có thể lựa chọn, anh tình nguyện mình giống như Vi Nhã – là một cô nhi.

"Ba, mẹ, hai người ăn cơm chưa?" Thì ra do anh luôn tự lừa mình dối người sống trong ảo cảnh, cuộc sống có hai loại tình cảm quan trọng nhất, tình yêu và tình thân, cả đời luôn làm bạn với hai loại tình này, thời điểm anh cảm thấy hạnh phúc nhất lại cho anh một kích trí mạng, khiến anh gần như lâm vào cảnh tuyệt vọng.

Có một lần anh cảm thấy bản thân thật may mắn, mặc dù tình yêu khiến anh bị tổn thương, nhưng anh còn có thân tình, còn có ba mẹ vĩnh viễn yêu thương anh.

Ai ngờ, tình yêu của anh lại bị tình thân anh tín nhiệm nhất đẩy ra xa, thân tình của anh cũng chỉ mang mặt nạ giả dối.

"Ăn rồi, con trai, con ăn cơm chưa? Mẹ gọi bảo mẫu làm một chút cho con ăn?"

Bảo Mặc lắc đầu: "Ba mẹ, chúng ta đến thư phòng đi, con muốn nói chuyện với hai người một chút."

Hai vợ chồng liếc mắt nhìn nhau, đứng dậy, mơ hồ đoán được cảm xúc khác thường của con trai nhất định có liên quan đến Kiều Vi Nhã, trừ Kiều Vi Nhã ra, hình như con trai đều rất thuận lợi.

Chủ nhiệm Bảo không nói hai lời, cầm tờ báo dẫn đầu vào thư phòng.

Hạ Thanh sóng vai cùng con trai bước theo, đoạn đường này, Hạ Thanh mẫn cảm phát hiện con trai đối với mình rất bài xích.

"Nói đi." Hai vợ chồng ngồi xuống, trấn định ung dung nhìn con trai, kinh nghiệm nhiều năm ở quan trường, bọn họ tự tin có thể duy trì vẻ
mặt trước mặt con.

"Ba, mẹ, con là con ruột của hai người sao?"

"Con trai ngốc, con nói gì vậy? Dáng dấp của con và mẹ không giống nhau sao?" Hạ Thanh trừng mắt liếc con mình.

Bảo Mặc không cười, mà trầm giọng nói: "Ba mẹ, con đã biết, biết tất cả rồi, nếu hai nhà chúng ta có huyết hải thâm cừu, vì sao ban đầu hai người không ngăn cản chúng con đến với nhau, mà sử dụng thủ đoạn hèn hạ hạ lưu như vậy!"

Chủ nhiệm Bảo không nhịn được vỗ bàn: "Khốn khiếp, nào có ai làm con mà nói ba mẹ của mình hèn hạ hạ lưu!"

Bảo Mặc cười lạnh một tiếng: "Chẳng lẽ không đúng sao? Thân phận của hai người ở bên ngoài cao quý thế nào – là quan chức! Lại hãm hại một cô nhi không cha không mẹ, tâm của các người để ở đâu! Lần trước về nhà, ngoài sáng trong tối tôi đều hy vọng mẹ dừng tay, nhưng thế nào? Các người liên hiệp với người nhà họ Cổ cặn bã kia ức hiếp cô ấy, cho dù hai nhà chúng ta có thù oán thì liên quan gì cô ấy!"

Hai cha con giống như đôi gà trống chọi, thái độ hung dữ, đầu như muốn đụng nhau.

Hạ Thanh liều mạng đẩy hai cha con ra, nhẹ giọng nói: "Được rồi, đừng gây nữa, bảo mẫu dưới lầu có thể nghe thấy. Con đã biết hết thì sẽ nói chân tướng cho con nghe."

Hạ Thanh nhấn con trai ngồi xuống, lại rót cho chồng một ly nước, trấn an cảm xúc của ông.

Chủ nhiệm Bảo trầm mặc, trong đôi mắt lại lóe lên ánh lửa tức giận, hận ý như vậy, cùng với hình tượng cán bộ hòa ái bình thường hoàn toàn không hợp.

Bảo Mặc nhìn chằm chằm ba mình, lòng như đang lăng trì.

"Mặc, cụ thể thì ba không thể nói, tóm lại một câu, là ông ngoại Kiều Vi Nhã sai khiến ông nội nó giết hại ông nội con, bảy ngày sau đó, bà nội con không chịu nổi đả kích cũng đi theo ông, một mình ba chống đỡ ngôi nhà này rất vất vả, phải đưa chú và cô con ra ngoài, nhưng đến khi ba có quyền thế muốn quay lại báo thù, lại phát hiện kẻ thù đã chết, trời xanh có mắt, con lại là bạn học của Kiều Vi Nhã, nhà họ Bảo chúng ta làm sao có thể cưới đời sau của kẻ thù vào cửa, cho nên, mẹ con ra mặt cho con đi nước ngoài, chuyện sau đó, con cũng biết rồi."

Trên mặt Bảo Mặc không có bất kỳ cảm xúc biến hóa nào, anh chưa từng gặp ông bà nội, đối với anh mà nói, thù hận này quá xa xưa, khiến anh bị tổn thương chính là việc ba mẹ sử dụng thủ đoạn hèn hạ với Vi Nhã không nơi nương tựa.

"Bảo Mặc, Bảo Mặc!" Hạ Thanh hơi sợ, ánh mắt con trai nhìn rất xa xôi, tựa như cách núi cao biển rộng.

Bảo Mặc đứng lên: "Mặc kệ thế nào, con sẽ không buông tay Vi Nhã, những thủ đoạn kia của các người tốt nhất đừng nữa dùng, xưa đâu bằng nay, cuối cùng, bị tổn thương chỉ sợ là các người, nếu như con không đến được với Vi Nhã, cả đời này các người cũng đừng mong con kết hôn!"

Bảo Mặc xoay người rời đi, đi tới cửa thư phòng, anh quay đầu lại liếc mắt nhìn hai vợ chồng, vẻ mặt bi thương khiến trong lòng Hạ Thanh cũng run rẩy: "Ba, mẹ, con rất thất vọng về hai người, hai người không xứng làm quan!"

"Khốn khiếp! Mày đứng lại đó cho tao!" Chủ nhiệm Bảo nóng 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện