*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edior: Hạ Y Lan
Cổ Khánh Nhất nghĩ tới Tiêu San, phẫn nộ tăng vọt, mẹ hắn trở về còn gọi qua mấy cuộc thăm hỏi cô ta, không phải trực tiếp tắt máy thì nói không quá hai câu liền mất kiên nhẫn ngắt máy, có ý gì! Mẹ của hắn đã làm đến mức này còn muốn như thế nào nữa!
Phụ nữ đều một dạng đức hạnh như vậy, không thể cho bọn họ mặt mũi, bằng không bọn họ liền hễnh mũi lên trời không biết mình là ai.
Cổ Khánh Nhất ngồi đối diện ba mình, cũng cầm một điếu thuốc, vừa vặn Cổ Lễ cũng vừa hút xong, muốn rút điếu thứ hai, Cổ Khánh Nhất muốn ngăn ông lại không cho hút nữa nhưng vẫn thôi không nói gì, lúc đàn ông phiền muộn đều muốn hút thuốc, chính hắn cũng vậy.
"Ba, ba sao vậy?"
"Ba không sao, Khánh Nhất, ngày mai con phải hành sự tùy theo hoàn cảnh, trăm ngàn lần đừng nóng vội." Đối với đứa con này Cổ Lễ thật sự rất lo lắng.
Cổ Khánh Nhất gật đầu.
"Được rồi, nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai chúng ta qua đó sớm một chút, không chừng còn có thể hỏi thăm được chút tin tức."
Cổ Khánh Nhất đứng lên trở lại phòng mình.
Hôm qua hắn có đi qua nhà hắn một lần, đồ trong nhà điều lộn xộn, Kiều Vi Nhã thật sự không cố kỵ hắn một chút nào.
Chuyện hắn đi làm đều hẹn lần hẹn lượt, mấy lần ba hỏi thăm, Thái Kiến Phi đều qua loa nói như vậy, muốn bọn họ đừng gấp, chờ một thời gian sau rồi nói.
Người phụ nữ này thật sự muốn phá hủy hắn, đánh hắn xuống mười tám tầng địa ngục mà!
Lại nói nhà Đạm Đài hẳn là không có năng lực kia, không phải chỉ có một chút tiền thôi sao? Hiện tại bọn họ lại có quốc tịch ngoại quốc, cái gọi là cường long không áp địa đầu xà, nếu bọn họ muốn trở về, việc đầu tiên phải là an phận một chút.
Sáng hôm sau, mẹ Cổ lôi kéo hai cha con bái tổ tiên, sau đó một nhà ba người thẳng đến tòa án.
Đến cửa tòa án, còn chưa đến chín giờ.
Đối diện với tòa án là một tòa văn phòng luật sư chuyên viết đơn kiện, đây cũng xem như một đặc sắc của Trung Quốc, người Trung Quốc sợ lên tòa nhất, cũng không thường lên tòa, bất luận là nguyên cáo hay bị cáo đều cảm thấy lên tòa là một loại xui.
Cổ Khánh Nhất nhìn xung quanh, Kiều Vi Nhã còn chưa tới, trường hợp như hôm nay chắc là cô sẽ đến chứ?
Thông qua kiểm tra, một nhà ba người đi vào đại sảnh tòa.
Lúc này đã có người đến người đi, vô cùng bận rộn.
Cổ Khánh Nhất thật không ngờ, trong vòng ba tháng, chính mình lại trở thành bị cáo.
Cổ Lễ không biết đã đi nơi nào, hắn mang theo mẹ Cổ ngồi ở ghế chờ Cổ Lễ, cùng bà nói chuyện: "Mẹ, ở đây và đơn vị của con không giống nhau, lát nữa nói chuyện mẹ nói nhỏ thôi."
Bà ta lơ đễnh gật đầu.
Chớp mắt, Cổ Khánh Nhất ngẩng đầu liền nhìn thấy hai bóng dáng quen thuộc, một là luật sư Gia Cát, còn vị kia là luật sư Cố.
Nhìn xem đồng hồ mới biết đã chín giờ rồi, còn nửa tiếng nữa sẽ mở phiên toà.
Hắn do dự một chút, đứng lên đi đến chỗ luật sư Gia Cát, từ lần thua kiện đó hắn có tìm người hỏi thăm về luật sư Gia Cát, thế mới biết, luật sư Gia Cát cũng rất hay đến đây, anh từ Mỹ trở về, là luật sư cố vấn cho rất nhiều nhà đầu tư nước ngoài, đương nhiên, bao gồm nhà máy của Bảo Mặc.
Cổ Khánh Nhất đến trước mặt luật sư Gia Cát, đưa tay cười nói: "Luật sư Gia Cát, chúng ta lại gặp nhau."
Luật sư Gia Cát không chút thay đổi sắc mặt, gật đầu, nhưng không có ý định bắt tay với hắn.
"Luật sư Gia Cát, tôi muốn hỏi một chút, anh là do Bảo Mặc mời đến giúp đỡ Kiều Vi Nhã lên
tòa sao? Hay là có nguyên nhân khác?"
Sắc mặt luật sư Gia Cát càng thêm âm trầm lãnh liệt: "Cổ Khánh Nhất, mời anh chú ý cách dùng từ của anh, bằng một câu này tôi có thể kiện anh tội phỉ báng!"
Luật sư Cố bên cạnh luật sư Gia Cát cười ôn hòa, sau nụ cười thì thâm ý sau lưng còn muốn rét lạnh hơn mùa đông: "Luật sư Gia Cát, phiên tòa sắp bắt đầu, chúng ta đi lên trước, có chuyện gì gặp nhau ở tòa rồi nói."
Hai người nhìn thoáng qua Cổ Khánh Nhất, xoay người đi lên bậc thang.
Cổ Khánh Nhất ảo não trở về, mẹ Cổ hỏi: "Con biết hai người kia?"
"Là Kiều Vi Nhã tìm đến giúp cô ta lên tòa."
"Chậc chậc, con tiện nhân này thật đúng là có bản lĩnh, nhà họ Cổ chúng ta không chứa nỗi đại Phật như vậy, xem dáng vẻ hai người kia, không biết Kiều Vi Nhã đã ngủ với bọn hắn bao nhiêu lần rồi bọn hắn mới giúp cô ta lên tòa." Ánh mắt bà ta vẫn nhìn theo hướng luật sư Cố và luật sư Gia Cát.
Cổ Khánh Nhất thấp giọng nói: "Mẹ, đừng nói lung tung."
"Mẹ nói lung tung, con xem đức hạnh con tiện nhân kia là gì, thứ như cô ta ngay cả con trai cũng sinh không được, nếu không bồi người ta ngủ, người ta chịu giúp nó lên tòa sao? Mẹ đoán nó tham gia được quân ngũ không chừng cũng do ngủ với người ta." Bà ta lải nhải dẫn đến mọi người ngồi bên cạnh đầu quay qua ngó nhìn.
Bà ta càng nói càng hăng, một bà nhịn không được xen miệng nói: "Bà chị này, các người đến là cũng muốn lên tòa sao?"
"Phải, con dâu tôi tố cáo con trai tôi, muốn ly hôn với nó."
Bà lão gầy gật đầu: "Tôi thì đến tố con dâu tôi, một năm bọn chúng mới cho tôi một ngàn tệ tiền sinh hoạt, bà nói xem bây giờ cái gì chũng đắt đến đòi mạng, ngay cả mua đồ ăn tôi cũng luyến tiếc ăn."
Bà ta đắc ý nói: "Sao bà không ầm ĩ với chúng, một tháng con tôi đưa cho tôi một ngàn, còn chưa bao gồm phí điện nước, phí điện thoại, tôi còn thấy chưa đủ dùng. Bà liền làm loạn với bọn chúng, dù nghỉ hưu nhưng so với bọn trẻ mình cũng phải hưởng quyền lợi. Bọn chúng không biết xấu hổ như thế bà còn bày khuôn mặt này làm gì."
Bà lão gầy hâm mộ nhìn bà ta: "Bà chị, tôi cũng không có mệnh tốt như bà, con tôi không ăn học đến chốn chỉ học được một tay nghề, bây giờ đang làm ở nhà xưởng, tiền lương một tháng đến tay con dâu còn chưa đến một nửa, tiền trong nhà đều do con dâu cung cấp, từng phần rõ ràng làm sao làm loạn, lần trước có cãi một trận, con dâu tôi muốn ly hôn, còn dẫn theo cháu trai của tôi nên tôi mới đến đây, bà nói xem, ông nhà tôi bán thân bất toại, một mình tôi chăm lo cho ông ấy còn chưa xong, sao còn sức mang theo cháu trai, haizz, nếu không phải thật sự không còn cách tôi cũng không muốn ra tòa đâu."
"Tôi nói này, bà đúng là quá thành thật, con dâu đã gả vào cửa chính là người của mình,