Đêm Trước Ly Hôn

Thiếu


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Hạ Y Lan

Ba anh em Đài Thế Văn đến khách sạn La Mã, hai vợ chồng Trần Hán Bình đã ở phòng ăn chờ bọn họ.

Thấy Lăng Lệ Hoa, Kiều Vi Nhã liền biết người phụ nữ trước mặt này đã hơn năm mươi tuổi, mặc dù được bảo dưỡng rất tốt, nhưng dấu vết của năm tháng lưu lại trên mặt quá rõ ràng, không phải chỉ cần dùng mỹ phẩm cao cấp, hay bộ đồ hàng hiệu là có thể che giấu được, vóc người bà ta mập lùn, tuyệt đối không thể so sánh với dáng vẻ yểu điệu của Tiêu San ngày đó.

Cho dù quay ngược lại vài chục năm, Lăng Lệ Hoa cũng không thể so sánh với Tiêu San, cho nên, Tiêu San mới có thể thành công giữ chặt bên người Đài Loan mấy năm.

Lăng Lệ Hoa cười ôn hòa bắt tay với Kiều Vi Nhã, chờ năm người ngồi xuống, Lăng Lệ Hoa cười nói: "Kiều tiểu thư, đã nghe qua tên của cô từ lâu, thật là nghe danh không bằng gặp mặt, Kiều tiểu thư rất có khí chất."

Kiều Vi Nhã khẽ mỉm cười, nhưng trong lòng thì khổ sở, đã nghe qua tên của cô thì thế nào, dù kết quả ra sao, những vết thương Tiêu San gây ra sẽ theo cô cả đời.

Ăn cơm xong, Lăng Lệ Hoa bảo muốn nói chuyện riêng với Kiều Vi Nhã một chút, nhìn một đầu tóc bạc của Trần Hán Bình cười vâng vâng dạ dạ, Kiều Vi Nhã thật xem thường, không chút nghĩ ngợi đồng ý với Lăng Lệ Hoa.

Lăng Lệ Hoa dẫn Kiều Vi Nhã đến một gian phòng xa hoa, hai người ngồi trên ghế sofa, Lăng Lệ Hoa quan sát Kiều Vi Nhã từ đầu đến chân, sau đó cười mở túi xách lấy một hộp gấm từ bên trong, sau khi mở ra thì đưa cho Kiều Vi Nhã: "Kiều tiểu thư, đây là lễ ra mắt của tôi, ông trời có mắt mới để cô giúp tôi thỏa mãn tâm nguyện, tôi thật sự vô cùng cảm kích."

Kiều Vi Nhã vội đẩy ra: "Bà Trần, làm như vậy không được, vật này quá quý trọng, tôi không thể nhận."

"Nhận lấy đi, cái này không đáng giá gì, Kiều tiểu thư, tôi thật lòng muốn làm quen với cô, cũng muốn trở thành bạn của cô." Lăng Lệ Hoa giao chiếc hộp cho Kiều Vi Nhã lần nữa, từ chối không xong, Kiều Vi Nhã đành nhận lấy rồi nói lời cảm ơn.

Lăng Lệ Hoa cong khóe môi: "Kiều tiểu thư, cô biết không? Tiêu San kia chính là cái gai mắc kẹt trong cổ của tôi, nghĩ hết biện pháp cũng không thể diệt trừ."

Tiếp theo, bà ta nói đến chuyện cũ.

Thì ra Trần Hán Bình vốn chỉ là một giám đốc khách sạn của Lăng gia ở Đài Loan, sau đó, trong lúc vô tình làm quen Lăng Lệ hoa, biết được bà là con gái của chủ tịch, Trần Hán Bình bắt đầu theo đuổi bà, Lăng Lệ Hoa cảm thấy ông ta khốn khéo có năng lực, dáng dấp cũng rất đàng hoàng, không để ý đến phản đối trong nhà đã gả cho Trần Hán Bình.

Sau đó, Lăng gia chấp nhận Trần Hán Bình, cũng lấy hai khách sạn làm của hồi môn cho Lăng Lệ Hoa, đưa cho Trần Hán Bình.

Trần Hán Bình rất biết làm ăn, kinh doanh khách sạn so với thời của Lăng gia còn tốt không biết gấp mấy lần, từ từ, Trần Hán Bình bắt đầu dùng tiền bạc tromg tay đầu tư các ngành nghề khác, cũng chuẩn bị phát triển ở Đại Lục.

Sau đó, Trần Hán Bình đến Quảng Đông Đông Hoàn, mở một nhà máy điện gia dụng.

Ở Quảng Đông Đông Hoàn, Trần Hán Bình quen biết
người làm công là Tiêu San, Tiêu San thông minh xinh đẹp, khiến ông ta mê mụi.

Tiêu San rất có lòng ham học, mặc dù không có văn hóa gì, nhưng cô ta vẫn luôn ở bên cạnh Trần Hán Bình học hỏi, cũng từ từ thoát khỏi khí chất làm công, giơ tay nhấc chân, thoạt nhìn khiến người ta say mê, càng ngày cô ta càng hiểu phải lợi dụng vẻ đẹp của mình làm vốn luyến, hấp dẫn ánh mắt của những người đàn ông khác, cướp lấy tâm cũng như ví tiền của họ.

Sau này, sự nghiệp của Trần Hán Bình dần chuyển sang thành phố B, ông ta mở một khách sạn tại đây.

Thậm chí Trần Hán Bình từng có suy nghĩ ở lại thành phố B, cộng thêm Lăng Lệ Hoa chỉ sinh hai đứa con gái, vì vậy, cán cân trong lòng liền nghiêng về phía Tiêu San.

Tiêu San sinh con trai xong, Trần Hán Bình thoải mái cho cô ta năm trăm vạn làm phần thưởng, cũng cam kết ly hôn với vợ sống cùng cô ta, thời điểm đó, Tiêu San không thỏa mãn với cuộc sống ở Đại Lục, cô ta muốn đi Hongkong, đi cả Mỹ.

Trần Hán Bình trở lại Đài Loan, nói muốn ly hôn với Lăng Lệ Hoa, lý do chính là bà không thể sinh được con trai.

Lăng Lệ Hoa đã sớm biết tất cả mọi việc ở Đại Lục, dĩ nhiên bà không thể nào ly hôn, vì con cái và tài sản trong tay, bà không thể buông tha cuộc hôn nhân này.

Người nhà Lăng Lệ Hoa bắt đầu gây áp lực lên Trần Hán Bình, ở Đài Loan và nhà máy Đông Hoàn cũng bị áp lực từ Lăng gia, Lăng gia ở Đài Loan là chính thương hai giới, cũng có địa vị nhất định, so với thương nhân khởi nghiệp dựa vào vợ như Trần Hán Bình thì không thể đấu lại được.

Kết quả cuối cùng, Trần Hán Bình đành chấp nhận thực tế, nghe theo Lăng gia an bài, đưa con trai từ Đại Lục về Đài Loan, nói là do Lăng Lệ Hoa sinh.

Con gái của Tiêu San thì ở lại thành phố B, có khách sạn làm của hồi môn, trước khi con gái trưởng thành sẽ do Tiêu San thay thế xử lý, nếu như Tiêu San lấy chồng khác, khách sạn phải trả lại cho Trần gia, mỗi tháng Trần gia sẽ trả một vạn phí sinh hoạt.

Đây là kết quả hai bên cùng đàm phán, ai thắng ai bại, chỉ có người trong cuộc hiểu rõ nhất, trong cuộc chiến hôn nhân thì không thể có người thắng, mỗi người đều bị thương, chỉ khác biệt là vết thương sâu hay cạn.

Sau khi Trần Hán Bình đưa con trai đi thì Tiêu San biết Quý Vân Thiên.

Tiêu San hi vọng thông qua Quý Vân Thiên nghĩ biện pháp đổi khách sạn thành tên của mình, chỉ tiếc, khi âm mưu của cô ta sắp thực hiện được, đột nhiên phát hiện, những người ngày thường trung thành với cô ta, trên thực tế là cơ sở ngầm của Trần gia.

Tiêu San thất bại, lại làm cho người Trần gia đề cao cảnh giác, từ khi đó, Trần gia bắt đầu quan tâm tới cô con gái, giữa bọn họ thường xuyên liên lạc, mà tình cảm 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện