Tống Diễn quẳng lại một câu kiên định rồi đi.
Trời vừa chạng vạng tối, Y Đường ăn cơm xong thì ngồi ngây ngẩn ở đầu giường cạnh cửa sổ, khoanh hai tay chống cằm trên đầu gối, yên lặng một mình không nhúc nhích cả nửa ngày.
Cô hiểu ý Tống Diễn, anh muốn cô lấy anh, nếu không anh sẽ làm theo trình tự pháp luật để tranh đoạt quyền nuôi dưỡng Tụng Tụng với cô đến cùng.
Không cần nhiều lời, đối với cô Tụng Tụng chính là châu ngọc nâng niu trong lòng bàn tay, dù cho đứa con trai này của cô có thể nào thì cô cũng nhất định sẽ không buông tay. Thế nhưng nếu phải dùng một cuộc hôn nhân cứng nhắc để đổi lấy quyền nuôi dưỡng con ruột thì trong lòng Y Đường cũng hiểu rõ, cô không thể làm được.
Kết hôn...
Kết hôn đâu phải dễ dàng như lời Tống Diễn nói được, đó là chuyện liên quan đến cả hai gia đình.
Huống chi với Y Đường mà nói, trước nay cô chưa từng nghĩ đến chuyện kết hôn. Còn nhớ Lý Mộ đã từng nói sớm muộn gì thì Y Đường cũng phải tìm cho Tụng Tụng một người bố. Nhưng nói thật, nếu cô thật sự muốn tìm một người đàn ông để sống tốt những ngày tháng sau này thì ban đầu cô đã không kiên quyết sinh Tụng Tụng, nếu cô thật sự muốn tìm người đàn ông che mưa chắn gió thì hơn hai năm nay cô cũng sẽ không đợi đến mãi khi Tống Diễn xuất hiện mà vẫn lẻ bóng một mình.
Từ nhỏ bố mẹ Y Đường đã mất sớm, cô và anh trai sống nương tựa lẫn nhau. Sau này anh trai cô qua đời, Tụng Tụng đã trở thành nơi cô gửi gắm toàn bộ tinh thần, mà từ khi Tụng Tụng ra đời, Y Đường cũng đã không để ý nhiều đến việc tìm kiếm người đàn ông bên cạnh mình nữa...
Tống Diễn...
Tống Diễn rất tốt.
Nhưng hai năm nay một mình cô sống cùng Tụng Tụng không phải cũng rất tốt ư?
So với trước kia thì gia đình khiếm khuyết thời đại này rất nhiều, mẹ đơn thân cũng không ít. Y Đường thầm nghĩ chỉ cần cô đối xử Tụng tụng thật tốt thì chắc hẳn có thể đền bù thiếu thốn không có bố của cậu bé. Đúng lúc nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến ngay, giữa lúc cô đang mải suy tư thì nhóc con từ phòng bên cạnh vui vẻ chạy sang.
Bộ đồ ngủ Pikachu ban ngày đã bị Tụng Tụng làm bẩn lúc ăn cơm tối. Trước khi Y Đường về phòng đã thay cho bé một bộ mới. Áo ngủ hình khủng long nhỏ màu xanh thẫm trên lưng có hàng xương gai sống lưng dựng đứng được mô phỏng từ những tấm xốp bọt biển, ở mông phía dưới hàng xương là chiếc đuôi màu vàng nhạt đung đưa theo từng bước chân của cậu bé.
"Mẹ ơi, chơi."
Tụng Tụng ôm một cái giỏ trúc nhún nhảy bước vào.
Trong giỏ trúc đựng những dồ chơi thường ngày bé hay chơi, bé tìm quả bóng da màu cam mà bé thích nhất rồi nằm xuống sàn, dùng hai chân nhanh như gió đá đạp quả bóng loạn xạ.
"Mẹ ơi, nhìn này, nhìn này!" Quả bóng màu cam nhảy lên trong không trung, nhóc con vui vẻ cười khanh khách, chỉ chốc lát sau chân bé đã hết sức lực nên quả bóng da lập tức rơi xuống, bé liền bò đi nhặt lại. Mặc dù là làm lại mấy động tác buổi chiều nhưng vì khi đó Y Đường đang ngủ nên cô không nhìn thấy.
"Con học ai vậy?"
Y Đường hơi ngạc nhiên nhìn cậu bé, đối với một đứa trẻ mà nói thì dùng tay và dùng chân chơi bóng không hề cùng một khái niệm, trước nay cô chưa từng nhìn thấy Tụng Tụng dùng chân chơi như vậy bao giờ.
Tụng Tụng nằm trên thảm thích thú lăn một vòng. "Bộ."
"..." Y Đường lập tức hoảng hốt, biểu cảm trên mặt cứng đờ, năm ngón tay nắm chặt lấy góc chăn.
Tụng Tụng còn nhỏ tuổi sao có thể hiểu được nét mặt Y Đường, bé quay người lấy một chồng xếp gỗ từ trong giỏ trúc ra, lấy đuôi che lại vô cũng bí mật như sợ Y Đường nhìn thấy.
Y Đường cười bất đắc dĩ vội phối hợp với bé nhắm mắt lại. Tụng Tụng lại chuẩn bị cả nửa ngày, mãi sau mới chạy đến bên cạnh ngoắc ngoắc ngón tay cô.
"Mẹ ơi, xong rồi!"
Giọng nói trong trẻo ngọt ngào của nhóc con quanh quẩn bên tai, Y Đường chậm rãi mở mắt, chỉ chốc lát sau, hình ảnh mờ nhạt trước mắt dần trở nên rõ ràng: Một tòa lâu đài cao năm tầng được xếp bởi các khối gỗ hình tròn, hình chữ nhật, hình tam giác vững vàng đứng trên mặt đất, tuy phối hợp sử dụng nhưng không hề phạm sai lầm nào.
"Cái này...Đây cũng là Tống Diễn dạy con?"
Nét mặt Y Đương phức tạp nhìn đống đồ chơi trước mắt, trước ngày hôm nay, đồ chơi xếp gỗ trong nhà chỉ có mình Tụng Tụng chơi, thằng bé lại không hề biết hình tam giác là phải đặt phía trên hình tròn.
Nhóc con chớp mắt, bàn tay nhỏ trắng nõn nắm chặt chỏm tóc vểnh lên trên đỉnh đầu, tựa như đang suy nghĩ xem Tống Diễn là ai.
Y Đường giải thích: "Tống Diễn chính là bố."
"A a, bố, bố! Oaaa!..."
Tụng Tụng vừa nghe thấy từ bố thì lập tức vui vẻ nhảy cẫng lên. Bé túm lấy cái đuôi dài quệt đất sau lưng lên mà khoa tay múa chân, đung đưa bên nọ bên kia, sau lại duỗi cánh tay ra để Y Đường ôm.
Y Đường cụp mắt khom người bế bé lên để bé ngồi vững trong lòng mình. Trong ánh tà dương lúc chạng vạng tối, một tay cô dịu dàng đỡ lưng Tụng Tụng, tay kia nhẹ nhàng lau mồ hôi trên thái dương bé.
Con do chính cô nuôi lớn nên cô là người hiểu rõ nhất, chữ "Oa" trong lời Tụng Tụng chính là ý nói vô cùng giỏi, vô cùng lợi hại. mấy tháng nay khi đứa trẻ này nói chữ "Oa" tổng cộng Y Đường cũng mới chỉ nghe