Chương 15
Editor: Thanh Mạn
Đêm hôm đó, Y Đường không biết mình đã về nhà bằng cách nào.
Nụ hôn hôm đấy trong phòng bệnh khiến cả đêm cô không ngủ yên. Xúc cảm ấy vừa ướt át vừa ấm áp, nhẹ nhàng mà tê dại, sau khi về nhà, cô nằm trên giường lật qua lật lại nhưng trước mắt chỉ toàn gương mặt của Tống Diễn.
Vừa sáng tinh mơ hôm sau cô đã bị hai đứa nhóc gọi dậy để thu dọn đồ đạc, đầu óc cô vẫn còn trong tình trạng mơ mơ màng màng, lúc sau mới hoảng hốt nhớ ra kì nghỉ của Tiểu Hạo đã kết thúc, sang nay phải đi nhà trẻ.
“Cô ơi, cô chưa đổi giày!”
Đi đến đầu cầu thang Tiểu Hạo mới kinh ngạc nhìn Y Đường. Y Đường ngơ ngác cúi đầu mới phát hiện mình vẫn đang đi dép bông ở nhà.
“Đợi cô một phút.”
Vừa xấu hổ vừa quẫn bách, đã lâu rồi cô không bị nhiều cảm xúc xâm chiếm đến vậy. Y Đường nhanh chóng mở cửa, đi giày rồi lại khóa cửa lại.
Ban ngày khi Tụng Tụng thức đều không rời cô nửa bước, Y Đường mang theo Tụng Tụng đưa Tiểu Hạo đi học, trên đường về cô lại vào siêu thị mẹ và bé mua ít đồ dùng ăn uống của trẻ con.
Cô cúi đầu thoáng nhìn đồng hồ, bây giờ mới chỉ hơn chín giờ. Tống Diễn nói muốn gặp Tụng Tụng, thực ra chuyện này không gấp, có điều từ hôm ở Kỳ Sơn về cũng đã mấy ngày, khối rễ tử đàn cô mang về vẫn chưa được xử lý. Giá khối gỗ đó không hề ít, nếu cứ để vậy mãi Y Đường sợ nó sẽ bị thời tiết mưa dầm liên miên gần đây làm hỏng mất.
“Tụng Tụng, chúng ta đến bệnh viện luôn, đi sớm về sớm để mẹ còn làm việc.”
Sau khi sắp xếp lại mấy túi mua sắm trong siêu thị, Y Đường xoa xoa đầu Tụng Tụng rồi thả bé vào xe đẩy.
“Dạ…”
Nhóc con nằm trong chiếc xe trẻ em màu xanh đậm rộng lớn dễ chịu, bé trở mình trên tấm nệm lim dim đôi mắt, miệng hơi hé rồi ngáp dài.
Đã lâu rồi Tụng Tụng không dậy sớm như thế… Thằng bé ham ngủ đến mức chỉ cần vừa dính gối là có thể ngủ say gọi thế nào cũng không dậy. Trong tấm nệm vẫn còn quả bóng da mới tinh, bé dùng hai chân đè lên giữ thật chặt.
Đây không phải quả bóng ở nhà mà là quả hôm qua ông bà ngoại Tiểu Hạo mang đến. Hiếm khi hai ông bà ấy lại có lòng cho Tiểu Hạo quà, Y Đường vô cùng bất ngờ, đương nhiên cũng hi vọng có thể giữ gìn cẩn thận.
“Tụng Tụng, con dịch chân ra một chút, mẹ cầm quả bóng lên để con nằm thoải mái hơn.”
Cô cúi người đẩy bắp chân ngắn cũn của bé ra, để quả bóng bên cạnh chắc hẳn cũng không ngủ ngon được. Đột nhiên cảm giác được quá bóng bị lấy đi, Tụng Tụng lập tức tỉnh ngủ, bé chớp chớp hàng mi dày vội vàng ngồi dậy…
“Không, không…”
Nhóc con vươn hai tay nhỏ ra vung vẩy, lo lắng nhìn Y Đường. Y Đường chép miệng. Đứa nhỏ này… nhìn mức độ nó say mê với bóng, nếu nói nó không phải con ruột Tống Diễn chắc sẽ chẳng có ai tin…
Sáng mùa thu se se lạnh, vốn dĩ xe đẩy đặt trên lối cho người đi bộ, Y Đường kéo cách xa một chút để không ảnh hưởng đến người đi đường. Dưới tán cây ngô đồng mùa thu, cô vuốt làn váy mềm mại rồi ngồi xổm xuống nhẹ nhàng đắp lại chăn trên người Tụng Tụng.
“Tụng Tụng, đây không phải là bóng của con, sáng nay ra ngoài mẹ cầm nhầm, đây là bóng của anh Tiểu Hạo.”
Tụng Tụng còn nhỏ, tính cách lại nghịch ngợm không biết giữ gìn đồ chơi. Đồ của Tiểu Hạo một khi rơi vào tay bé thì hầu như chỉ trong vòng buổi sáng sẽ hỏng. Cái này dù sao cũng là ông bà ngoại thằng bé tặng mà. Con ngoan, đồ chơi trong nhà rất nhiều, con đừng giữ cái này nữa.
“Đợi đến khi về nhà rồi con lại chơi tiếp được không nào?”
“…” Tụng Tụng không nói gì, hai bàn tay bé nhỏ siết chặt vào nhau, bé mếu máo uất ức nhìn Y Đường.
“Mẹ…”
“Không được làm nũng.”
Y Đường lập tức nghiêm túc, cô nhẹ bóp má cậu bé nhẹ nhàng lắc lư: “Nam tử hán đại trượng phu, sau này con còn phải đội trời đạp đất, sao có thể dựa vào làm nũng mỗi ngày mà sống được.” Chỉ là một quả bóng mà thôi, không thể xem là chuyện lớn được, đâu đáng để nó bày vẻ mặt đáng thương nhìn cô.
Nói xong, Y Đường không chiều theo mong muốn của Tụng Tụng, cô đặt cố định quả bóng da vào giá để đồ phía dưới ghế ngồi rồi đứng lên mở khóa xe đẩy Tụng Tụng về hướng bệnh viện Tống Diễn.
Tụng Tụng ngơ ngác nhìn Y Đường, cậu bé tủi thân méo xệch khóe miệng, hai mắt rưng rưng. Trong lòng Y Đường cũng rất khó chịu nhưng trẻ con không thể nuông chiều mãi được. “Tụng Tụng, chúng ta phải biết sống đủ mới là an vui.”
“Mẹ…”
“Sau này con sẽ hiểu thỏa mãn trong mọi hoàn cảnh là gì.”
“Bóng…”
Nhóc con này vẫn còn lưu luyến quả bóng, cả đường đi không ngừng mè nhèo, Y Đường mắt điếc tai ngơ làm như không nghe thấy nhanh chân đi về phía trước. Lúc đến bệnh viện đã gần chín rưỡi, cô cố ý hỏi y tá trực ban, Tống Diễn đã dậy, vết thương trên người cũng đỡ hơn hôm qua