Chương 6
Editor: Thanh Mạn
“Ông nói xem…Chắc là anh ấy nhận ra tôi rồi nhỉ?”
Sau khi nhận được tin nhắn của Tống Diễn, trong lòng Y Đường run lên, vị trí cửa thôn dễ gây chú ý, người dân trong thôn lại qua lại nhiều, cô hoảng hốt chạy đến dưới một gốc cây cổ thụ tránh đi đám người rồi bấm một dãy số quen thuộc.
“Bà chắc không?”
Đầu bên kia điện thoại là một giọng nam lười biếng truyền đến.
Bạn thân Lý Mộ quen biết hơn mười năm đang ngồi trong phòng đọc sách uống trà, trong không gian yên tĩnh còn có thể loáng thoáng nghe được tiếng ngón tay gõ bàn phím đều đều.
“Ừm, chắc chín mươi phần trăm.”
Y Đường gật đầu. Đêm đó lần đầu tiên quen Tống Diễn, hai người họ không hề trao đổi tên, mãi hôm sau tỉnh rượu cô mới thấy tên anh trên sổ ghi chép của khách sạn.
Chỉ có điều, hai năm qua dù là sinh con xong thì giọng nói, diện mạo hay dáng người của Y Đường cũng không có bất kỳ thay đổi nào…Chỉ cần Tống Diễn không phải là loại đàn ông không lưu tình ngủ với trăm nghìn người đàn bà thì sau đêm đó của hai người chắc hẳn anh phải có ấn tượng với cô…
Dù sao cả đêm hôm ấy cũng không hề tầm thường, cô nhớ rõ hình như anh đã đánh nhau với người ta, trên mặt còn bị thương.
“Ông vẫn luôn nói, đàn ông thường nhớ rõ nhất những chuyện đổ máu. Sáng nay khi nói chuyện với anh ấy tôi thấy phía trên lông mày trái của anh ấy có một vết sẹo nhàn nhạt, chắc hẳn vì tôi nên mới bị như vậy.”
“Trời ơi không sao, bà cứ vờ như không biết anh ta, xem anh ta có thể làm gì bà.”
Lý Mộ vui vẻ cười sang sảng, nửa trêu chọc nửa đắc ý.
Y Đường mím môi: “Ông không biết thôi, tôi thật sự lo lắm. Tôi đã giả vờ rồi nhưng sau khi nói mấy câu tôi lại hơi sợ, ánh mắt anh ấy nhìn tôi càng ngày càng bất thường, tôi sợ anh ấy sẽ thấy được là tôi đang vờ vịt.”
Lý Mộ và Y Đường là bạn cực thân không có chuyện gì giấu nhau, mặc dù là nam nhưng Lý Mộ lại là gay, chỉ bằng điều này đã khiến Y Đường gỡ bỏ mọi phòng bị trong lòng.
Để Y Đường vờ không quen Tống Diễn là chiêu mà một năm rưỡi trước họ đã nghĩ ra.
Lúc ấy Tụng Tụng vừa ra đời, nhóc còn dần dần lớn lên, nhưng càng qua thời gian dài những người quen của Y Đường đều bàn tán nhau diện mạo của đứa nhỏ này rõ ràng không giống mẹ, chắc chắn giống bố bé.
Đã xem nhiều những bộ phim tình cảm thần tượng cẩu huyết nên đầu óc những người này cũng tự nhiên suy nghĩ theo nhiều hướng mới lạ.
Tống Diễn có tiền, điều này Y Đường đã nhận ra khi ở Brazil, vậy nên cô mới cùng Lý Mộ bàn bạc, sợ rằng sau này Tống DIễn đột nhiên xuất hiện rồi tranh đoạt quyền nuôi dưỡng Tụng Tụng y như kịch bản cũ nát của phim truyền hình. Khi đó nhà Y Đường gặp biến cố, anh trai và chị dâu đều lần lượt qua đời, Tụng Tụng trở thành người duy nhất để Y Đường gửi gắm tấm lòng, không ai có thể cướp đi Tụng Tụng từ tay cô.
Sau khi hạ quyết tâm, hai người liền cùng nhau nghĩ ra một biện pháp: chết cũng không thừa nhận để xem anh nhận con như thế nào.
Phòng ngừa chu đáo chắc chắn sẽ không sai.
“Không thể đâu… tinh ý vậy sao? Anh ta đã nói gì với bà, bà có lộ ra sơ hở gì không?” Lý Mộ nghe Y Đường nói như vậy thì nghiêm túc hỏi lại.
Lý Mộ là một nhà văn, bình thường không có việc gì làm luôn thích thu thập tài liệu thực tế. Tính cách và tướng mạo của Y Đường sinh ra chính là để làm nữ chính vậy mà phương diện tình cảm của người phụ nữ này lại vẫn luôn chậm chạp, từ trước đến nay, đàn ông theo đuổi cô nhiều vô kể, nhưng con cũng đã sinh rồi mà kinh nghiệm tình cảm của cô vẫn xem như bằng không.
Khó có thể gặp được tình tiết qua lại nam nữ ở cô nên Lý Mộ xốc lại trăm phần trăm tinh thần vểnh tai lên nghe.
Ánh nắng ban mai xuyên thấu qua lá cây mùa thu chiếu rọi xuống, Y Đường đứng dưới tàng cây hơi nhíu mày kể lại từ đầu đến cuối sự tình.
Từ khi Tống Diễn xuất hiện cho đến lúc anh rời đi, tất cả không quá mười hai tiếng. Cô vừa nói vừa nhấn mạnh vào một vài chi tiết tự thấy là quan trọng.
“…Sự việc chính là vậy, tôi cũng không biết rốt cuộc là xảy ra vấn đề chỗ nào.”
Thường nói trong nhà chưa tỏ,ngoài ngõ đã tường, cô không hiểu rõ thì chỉ có thể dựa vào bạn thân giúp đỡ. Y Đường cúi đầu dùng hai ngón tay tinh tế nắm chặt làn váy rộng thùng thình, giọng nói vừa dứt thì người đầu kia điện thoại liền lâm vào im lặng.
Thời gian đang từng giây từng phút trôi qua…
“Ông sao vậy, sao không nói gì?”
Y Đường sinh nghi đưa điện thoại xuống nhìn vào màn hình, rõ ràng cuộc gọi vẫn đang tiếp tục.
“Chậc chậc chậc… Người đàn ông này thật lợi hại.”
Đột nhiên, cách điện thoại, Lý Mộ vỗ mạnh xuống mặt bàn, lập tức đặt chén trà xuống rồi đừng bật dậy.
Cùng là đàn ông mà Lý Mộ cũng không kiềm lòng được tán thưởng.
Anh ta trừng hai mắt sáng, dáng vẻ nóng lòng trong mắt như muốn ăn tươi nuốt sống: “Y Đường, nói thật thì bà có muốn tính đến việc nói thật với Tống Diễn không? Chúng ta không hề cầu mong tiền tài lợi lộc, bà cứ để anh ta chịu trách nhiệm với hai mẹ con bà đi!”
Đàn ông dáng vẻ đẹp trai nhiều tiền không hiếm thấy. Tuy Thành là nơi nào chứ? Playboy, phú nhị đại, quan nhị đại[1,2] nhiều vô số kể. Đứng giữa đường nhắm mắt lại tiện tay ném một viên gạch cũng có thể đạp chết vài tên như vậy.
[1] Phú nhị đại: chỉ tầng lớp con của gia đình cực giàu có
[2] Quan nhị đại: Tầng lớp con của gia đình quan chức, nhân viên cấp cao nhà nước.
Nhưng người đàn ông này thật sự thú vị… Rõ ràng đã nhận ra Y Đường lại làm bộ như không biết. Ngay cả con