Sau khi tiễn Lí Tĩnh lên chuyên xe khách về thành phố Hàng Châu, Giang Dương và Ngô Ái Khả đi trên đường, anh im lặng không nói gì, chân mày nhíu chặt.
Ngô Ái Khả không hài lòng, nói khích: "Thế là thế nào! Hình như anh rất không muốn giúp vụ án của bạn mình."
Giang Dương có những cân nhắc riêng của mình: "Nếu đúng là như lời Lí Tĩnh nói, muốn xử lí việc này không hề dễ dàng. Anh mới công tác được một năm, nếu đi lật lại vụ án của Hầu Quý Bình, sẽ đắc tội với rất nhiều người."
Ngô Ái Khả nhìn anh, vẻ coi thường: "Anh có phải là kiểm sát viên nữa không? Anh có phải là trưởng phòng Giám sát điều tra hình sự nữa không? Nhiệm vụ của anh không phải là xử lí những vụ án oan sai hay sao?"
Giang Dương bất lực thở dài, nói: "Công việc thực tế không đơn giản như vậy, anh... anh chưa từng lật án bao giờ."
"Em thực sự không hiểu, việc gì cũng phải có lần đầu tiên, cứ coi vụ án này là vụ án đầu tiên mà anh lật án để điều tra thôi. Anh có gì phải do dự chứ? Nếu là án oan, một trưởng phòng Giám sát điều tra hình sự như anh tất nhiên phải kiên quyết lật án bằng mọi cách, cứ làm theo quy định của pháp luật là được, trời có sụp thì đã có bố em đỡ giúp anh cơ mà, anh sợ gì, em về sẽ nói với bố em về việc này, ông ấy nhất định sẽ ủng hộ anh."
"Nhưng..."
"Đừng có nhưng nữa!" Ngô Ái Khả xúc động, cô dừng bước, quay đầu nghiêm nghị mở to mắt nhìn Giang Dương, "Anh không nghe Lí Tĩnh nói sao? Rõ ràng là Hầu Quý Bình đã tố giác sự việc học sinh của anh ấy bị xâm hại tìиɦ ɖu͙ƈ, kết quả bị mưu sát, sau khi chết còn bị chụp tội xâm hại tìиɦ ɖu͙ƈ bé gái, cưỡng bức phụ nữ. Chuyện này đã khiến mẹ anh ấy rơi vào trạng thái tâm thần bất thường, sau đó mất tích, bố anh ấy thì tự tử vì xấu hổ. Một vụ án oan đã hại cả một gia đình, nếu một việc như vậy mà anh còn không ngăn lại, thì anh dựa vào cái gì mà làm kiểm sát viên, em quá thất vọng về anh."
Giang Dương cắn môi, rồi lập tức cười lấy lòng cô: "Được rồi, được rồi, anh nhất định sẽ tuân theo chỉ đạo tối cao của em, cố gắng hết sức điều tra, được chưa nào?"
"Điều tra vụ án này không phải là vì em, mà là vì chức trách của anh, một kiểm sát viên. Em không hề muốn anh trở thành loại cán bộ gặp việc gì cũng cân nhắc thiệt hơn, những kẻ con ông cháu cha như vậy em gặp quá nhiều rồi!" vẻ mặt Ngô Ái Khả vô cùng nghiêm túc.
Giang Dương hít một hơi thở sâu, vươn thẳng người, nói: "Được, vì chức trách của anh, một kiểm sát viên, được rồi, anh đã sai, anh không được mắc lỗi quan liêu, vụ án này anh lập tức đi điều tra, đại tiểu thư ủy ban Kiểm tra kỉ