Giang Dương và Ngô Ái Khả ngồi trong một phòng riêng của nhà hàng sốt ruột chờ đợi, cửa phòng hé mở, họ liên tục nhìn qua khe cửa.
"Bẩn thỉu, đúng là quá bẩn thỉu, sao lại có loại người như vậy được chứ! Cắt cổ người ta tận những tám trăm tệ! Một tháng lương của anh mới có bao nhiêu!" Ngô Ái Khả cằn nhằn cả nửa tiếng đồng hồ, liên tục tính toán tám trăm tệ là mất bao nhiêu ngày làm việc của Giang Dương, tám trăm có thể mua được mấy bộ quần áo, có thể ăn được bao nhiêu bữa ở bên ngoài, thế mà chỉ cần phẩy tay làm một việc đơn giản, Trần Minh Chương đã dám đòi mức giá tám trăm tệ.
Cuối cùng, cô đành trút sự bực bội lên đầu Giang Dương, nói anh không biết mặc cả, nếu là cô, nhất định sẽ trả xuống ba trăm tệ, không thể nhiều hơn nữa, nếu Trần Minh Chương do dự, cô sẽ quay đầu đi luôn, đối phương nhất định sẽ gọi cô lại bảo trả thêm một trăm tệ nữa, cô sẽ kiên quyết bảo không thể thêm một đồng nào nữa, rồi tiếp tục ra vẻ quay người đi luôn, cuối cùng đối phương chắc chắn sẽ chấp nhận giao dịch với mức giá ba trăm tệ.
Cứ nghĩ đến chuyện sáng nay Giang Dương đồng ý dễ dàng như thế, cô thấy vô cùng điên tiết.
Nếu là bất cứ người nào khác cũng sẽ điên tiết, như thể vốn định vui vẻ tận hưởng sắc hương ngọt ngào, kết quả lại bị chân dài lừa tiền chuồn mất, bây giờ nói gì cũng đã muộn.
Mặc dù mất tám trăm tệ, Giang Dương cũng rất xót, nhưng trong lòng thầm đắc ý. Nghĩ bụng lần này Ngô Ái Khả hẳn đã biết tình yêu của anh dành cho cô rất sâu nặng, cần phải biết rằng, anh bỏ ra tám trăm tệ hoàn toàn là vì Ngô Ái Khả, mặc dù Hầu Quý Bình là bạn cùng học, nhưng tình cảm của họ chưa đến mức để bỏ ra tám trăm tệ.
Anh cười nói: "Đã đồng ý với anh ta rồi thì tháng sau anh đành tiết kiệm một tí vậy. Sáng nay nhìn dáng vẻ của anh ta, anh đoán vụ án của Hầu Quý Bình đúng là có khuất tất, anh còn sợ anh ta hối hận không đến."
"Anh ta dám!" Ngô Ái Khả bực tức nói, "Anh đã đưa tiền cho anh ta chưa? Nhìn thì biết, loại người như anh ta, đúng là hám tiền hơn cả mạng sống, anh ta chắc chắn không bỏ lỡ tám trăm tệ đâu. Hừ, không ngờ lại có loại cảnh sát dám đòi kiểm sát viên đưa tiền hối lộ, đúng là muốn chết. Anh nhớ đấy, lát nữa nhất định phải bắt anh ta viết một tờ phiếu nhận tiền, đợi đến khi điều tra xong vụ án, anh đưa anh ta đến viện Kiểm sát tra hỏi, nói là anh ta đòi ăn hối lộ, bắt anh ta phải trả cả gốc lẫn lãi."
Giang Dương mím môi, nói vẻ bất lực: "Anh ta không phải là cảnh sát, anh ta chỉ làm công việc kĩ thuật, không thuộc vị trí chức năng, việc này là việc riêng giữa anh và anh ta, không phải là đòi ăn hối lộ."
Đang nói chuyện thì Trần Minh Chương đẩy cửa bước vào, kéo ghế ngồi luôn, như thể mình là chủ, chứ không phải là khách, tươi cười nhìn họ: "Đây là bạn gái của cậu? Rất xinh. Thế nào, tiền chuẩn bị xong chưa?" Anh ta không rườm rà, vừa mở lời đã nói thẳng đến tiền, đưa tay ra, như thể đang tiến hành một vụ mua bán ma túy.
Ngô Ái Khả không kìm được, nói: "Đây là một việc rất đơn giản đối với anh, tám trăm tệ quá đắt, ba trăm tệ!"
Trần Minh Chương mỉm cười nhìn về phía Giang Dương: "Mức giá này tôi và người yêu cô đã thương lượng với nhau, cậu ấy đã đồng ý, đúng không?" Giang Dương không nói gì, tỏ ý mặc nhận.
"Nhưng mà quá đắt!"
Trần Minh Chương xòe hai tay, tỏ vẻ bất lực: "Này cô bé, làm người phải giữ chữ tín, hơn nữa, với đàn ông thì lời hứa ngàn vàng, người yêu cô đã đồng ý mức giá này, cô là bạn gái, nên ủng hộ, nếu không, người khác sẽ không biết trong nhà cô ai là chủ gia đình, người đàn ông có quyền quyết, hay là người phụ nữ."
Câu nói đó khiến Ngô Ái Khả không nói được gì, đành trừng mắt giận dữ nhìn anh ta.
Trần Minh Chương hoàn toàn không thèm để ý, cầm lấy tiền từ tay Giang Dương đút vào túi, vẻ thản nhiên như không, còn vỗ vỗ vào túi, ra vẻ rất hài lòng, cười bảo vụ giao dịch hôm nay đã thành công, nên bữa này anh ta mời, kết quả anh ta chỉ gọi ba bát mì, Ngô Ái Khả thầm nguyền rủa thật quá bủn xỉn.
Giang Dương không quan tâm đến chuyện ăn gì, chỉ muốn sớm biết kết quả, sốt ruột hỏi: "Bác sĩ pháp y Trần, việc anh điều tra..."
"Yên tâm, đối xử chân thành với mọi người là nguyên tắc của tôi!" Anh ta tươi cười lấy từ trong cặp ra một tập văn bản, Giang Dương đang định cầm lấy thì anh ta rụt tập văn bản lại, ấn xuống mặt bàn, trịnh trọng nói, "Tôi muốn nhắc cậu, sau khi cậu ra về, tôi đã tìm hiểu tình hình về sau của vụ án Hầu Quý Bình, mặc dù Hầu Quý Bình là bạn của cậu, nhưng thực ra vụ án này không liên quan gì nhiều đến cậu, nếu cậu nhất định muốn xem bản báo cáo khám nghiệm tử thi này, e là sẽ gây ra phiền toái cho cậu. Nếu bây giờ cậu từ bỏ, tôi sẽ trả lại tiền cho cậu. Tất nhiên rồi - cậu phải trả tiền bữa mì này."
Ngô Ái Khả thầm kêu, chủ đề nghiêm túc như thế này, sao còn phải nhắc đến mì!
Giang Dương do dự, quay đầu nhìn Ngô Ái Khả, mặt cô lộ vẻ kiên quyết phải điều tra vụ án này đến cùng, không hề định lùi bước, anh đành miễn cưỡng nói: "Tôi không sợ phiền, anh đưa cho tôi đi."
"Ừm... tất nhiên là không vấn để gì, nếu không phiền, cho phép tôi hỏi cậu thêm mấy câu nữa?"
"Anh cứ nói."
"Về vụ án của Hầu Quý Bình, cậu biết được bao nhiêu?"
"Tôi còn chưa thấy báo cáo kết thúc vụ án, tôi chỉ biết những thông tin mà cục công an Bình Khang thông báo cho nhà trường."
"Họ đã thông báo cho nhà trường như thế nào?"
Giang Dương hít thở sâu một hơi, chậm rãi nói: "Trong thời gian dạy học tình nguyện, Hầu Quý Bình đã xâm hại tìиɦ ɖu͙ƈ bé gái không sống cùng cha mẹ, cưỡng bức phụ nữ, cuối cùng chạy trốn khi công an truy bắt, trong lúc cùng đường quẫn bách đã nhảy xuống hồ tự tử."
Đuôi mắt Trần Minh Chương khẽ giật: "Họ thông báo như vậy?"
Giang Dương gật đầu.
Trần Minh Chương mím môi: "Cậu đã đến phòng lưu trữ hồ sơ cơ quan tôi hỏi lấy hồ sơ kết thúc vụ án đúng không?"
"Đúng thế."
"Tại sao không lấy được?"
"Phòng lưu trữ hồ sơ nói phải có chữ kí của đội trưởng đội điều tra hình sự Lí Kiến Quốc."
Trần Minh Chương cau mày hỏi: "Lí Kiến Quốc không muốn kí?"
"Anh ta nói việc này thuộc quyền quản lí của phòng lưu trữ hồ sơ."
Trần Minh Chương gật đầu, mặt lộ vẻ nghĩ ngợi, một lúc sau, anh ta ngẩng đầu lên, mỉm cười hỏi: "Nếu phát hiện ra không phải là Hầu Quý Bình chết đuối, tiếp nữa cậu sẽ làm thế nào?"
"Hầu Quỷ Bình thật sự không phải là chết đuối?" Giang Dương và Ngô Ái Khả cùng ngồi thẳng người lên.
Trần Minh Chương nhìn thẳng không né tránh, chậm rãi gật đầu: "Đúng thế, tôi chưa bao giờ nói là Hầu Quý Bình chết đuối."
"Nhưng nghe nói báo cáo khám nghiệm tử thi ban đầu viết là tử vong do đuối nước."
Trần Minh Chương thờ ơ nói: "Kết luận của bản báo cáo khám nghiệm tử thi đó chắc chắn không phải là tôi viết."
"Nhưng tôi nghe nói toàn bộ báo cáo khám nghiệm tử thi của các vụ án mạng hình sự ở Bình Khang đều từ tay anh mà ra?"
"Rất đơn giản, có người đã sửa lại kết luận của tôi, thế thôi."
Nghe vậy, Giang Dương và Ngô Ái Khả đều biết sự việc còn nghiêm trọng hơn dự đoán, họ chìm vào im lặng.
Trần Minh Chương cười, nhìn họ: "Bây giờ hai người còn muốn mua báo cáo khám nghiệm tử thi của Hầu Quý Bình không?"
Giang Dương càng thêm dao động, anh biết sự việc này có lẽ động chạm đến rất nhiều người, làm giả báo cáo khám nghiệm tử thi là mắc tội lạm dụng chức vụ, quyền hạn để làm việc sai trái nghiêm trọng, có nên tiếp tục đi sâu điều tra nữa không? Một kiểm sát viên trẻ tuổi như anh, không có bao nhiêu kinh nghiệm, càng không có mạng lưới quan hệ, hiện tại nhờ có kiểm sát trưởng Ngô đề bạt mà được lên làm trưởng phòng, nếu tiếp tục vững bước, tương lai sẽ rất thuận lợi. Nhưng nếu dính vào một số việc phức tạp ở địa phương, bất luận kết quả thế nào, e rằng đều không có bất cứ lợi ích gì.
Trần Minh Chương im lặng quan sát Giang Dương, không nói gì, vẻ rất kiên nhẫn.
Lúc này, Ngô Ái Khả quả quyết lên tiếng: "Chúng tôi mua, việc này chúng tôi kiên quyết điều tra!"
"Việc này phải xem ý kiến của bạn trai cô."
Giang Dương cắn môi, im lặng.
Ngô Ái Khả trừng mắt, nói: "Giang Dương!"
Giang Dương lập tức ngẩng đầu lên, đáp: "Tôi mua, vụ án này có khuất tất, là một kiểm sát viên phòng giám sát điều tra hình sự, tôi sẽ điều tra tiếp." Trong giây lát, ánh mắt Ngô Ái Khả nhìn Giang Dương đầy ngưỡng mộ.
"Thôi được, thế thì tôi giao báo cáo khám nghiệm tử thi cho cậu vậy." Trần Minh Chương mỉm cười, đưa tư liệu cho anh, rồi chậm rãi nói: "Kết luận ở chỗ tôi rất rõ ràng, không phải là Hầu Quý Bình tử vong do đuối nước, mà chết vì bị mưu sát. Trước khi rơi xuống nước, anh ta đã chết hoặc ở trong trạng thái sắp chết. Bởi vì lượng nước tích trong dạ dày chỉ chưa đầy 150ml, một người chết đuối thì cần phải uống nhiều hơn thế rất nhiều. Trên người anh ta có nhiều thương tích, nhưng đều không phải là chí mạng, nguyên nhân trực tiếp dẫn đến tử vong là do ngạt thở, trên cổ anh ta không có vết thắt, môi bị rách, đại khái là bị người khác thô bạo nhét giẻ hoặc những thứ đại loại như vậy làm cho ngạt thở mà chết. Thân hình anh ta to cao, muốn làm anh ta ngạt thở đến chết, một người chắc chắn là không đủ, hung thủ ít nhất phải hai người. Đây là kết luận của tôi."
Trần Minh Chương thường xuyên phải tiếp xúc với xác chết, miêu tả về người chết, cứ như nói về động vật như gà vịt bò cừu, Ngô Ái Khả nghe mà thấy rợn xương sống, trong đầu bất giác hiện ra hình ảnh xác chết của Hầu Quý Bình.
Trần Minh Chương cười nói: "Kết luận trong báo cáo khám nghiệm tử thi của tôi có thể cho kiểm tra thoải mái. Không phải là tôi chém gió, kĩ năng nghề nghiệp về phương diện này của tôi rất xuất sắc, tôi là tiến sĩ pháp y, quê tôi ở đây, vì phải chăm sóc bố mẹ, nên mới đến công tác ở Bình Khang, địa phương nhỏ này. Trình độ của tôi không thua kém bác sĩ pháp y ở cục công an các thành phố lớn. Cho nên hai người có thể yên tâm về độ chính xác của bản báo cáo khám nghiệm tử thi này."
Một lúc sau, Trần Minh Chương nhìn Giang Dương vẻ như giễu cợt, rồi lại nói: "Bây giờ cậu đã lấy được bản báo cáo này, cũng biết tư liệu hồ sơ ở cục Công an có vấn để, tôi rất tò mò, cậu thật sự định lật án cho một người đã chết sao?"
Giang Dương nhìn Ngô Ái Khả một cái, lập tức dập tắt sự phân vân trong lòng, giữ vững hình tượng lẫm liệt nghĩa khí của một kiểm sát viên: "Tôi sẽ lật án cho Hầu Quý Bình!"
"Thứ lỗi vì tôi nói thẳng, cậu và người bạn học này có thân nhau lắm không?"
"Bình thường, bạn học bình thường."
"Thế thì tôi khuyên cậu nên thôi, đây không phải là một việc dễ. Lật án, chưa bao giờ dễ dàng, sẽ đắc tội với người ta. Cậu còn trẻ, đừng mạo hiểm với tiền đồ của mình, vụ án này phức tạp hơn cậu tưởng tượng, lật án, ừm... cấp bậc của cậu không đủ."
Ngô Ái Khả không hài lòng: "Anh ấy là trưởng phòng."
"Trưởng phòng?" Trần Minh Chương cười khẩy, "Một trưởng phòng ở cơ quan cấp huyện, có nghĩa là cấp phó bậc huyện nhỉ? Hơn nữa còn là một trưởng phòng trẻ tuổi, cấp bậc của Lí Kiến Quốc ngang với cậu, cậu còn là bộ phận giám sát anh ta, thế mà ngay cả Lí Kiến Quốc, cậu cũng không xử lí được, thì lật án thế nào được?"
Thấy Giang Dương bị Trần Minh Chương nói cho không