"Nói, rốt cuộc là thế nào!" Chu Vĩ buông tay ra, để cho Nhạc Quân ngóc dậy.
"Không, không thế nào cả." Nhạc Quân vẫn bộ mặt nhơn nhơn vô lại.
Giang Dương vẫn còn hoảng hồn vì khi nãy suýt bị đâm chết, thấy giờ này mà hắn vẫn cái bộ dạng đấy, cơn giận bỗng chốc bốc lên đỉnh đầu, anh quát: "Chúng tao đã cứu mạng mày, mày còn không khai ra? Ba thằng vừa trốn thoát vừa nãy có phải là người của Tôn Hồng Vận không?"
"Em... em không biết, em không quen họ, ba người nào?"
Chu Vĩ túm ngay lấy cổ áo hắn, ánh mắt như muốn nuốt chửng hắn vào trong bụng: "Vừa nãy, nếu không phải là chúng tao, đêm nay mày sống chết thế nào chắc không ai biết! Tôn Hồng Vận đã định gϊếŧ mày diệt khẩu rồi, mày còn định che giấu cho chúng nó bao lâu nữa!"
"Em không biết, các anh đừng hỏi em nữa được không?"
"Mẹ kiếp..."
Giang Dương ngăn Chu Vĩ đang nổi nóng lại, bảo: "Tốt nhất là anh thành thực một tí, nói thật ra cho chúng tôi biết, chỉ có bắt giữ Tôn Hồng Vận, anh mới có thể thực sự an toàn, nếu không sau này sớm muộn gì anh cũng sẽ lâm vào cảnh như ngày hôm nay. Tôi hỏi anh, có phải Đinh Xuân Muội đã bị bắt đi như vậy không?"
"Em thực sự không biết Đinh Xuân Muội đã đi đâu."
Giang Dương thở hắt ra một hơi, hoàn toàn mất kiên nhẫn với thằng oắt lưu manh này, anh nói với Chu Vĩ: "Thôi được, anh cứ xem nên làm thế nào."
"Rất tốt!" Chu Vĩ gằn giọng quát một câu, một tay túm lấy cổ áo Nhạc Quân, một tay đấm túi bụi vào đầu, vào bụng hắn, Nhạc Quân đau quá kêu ầm lên, liên mồm van xin.
Giờ thì Giang Dương đã không còn chút thương hại nào, anh lạnh lùng nhìn hắn: "Bây giờ chắc anh biết rồi chứ?"
"Em thực sự không biết, các anh đừng hỏi em nữa, em xin các anh, em không biết gì về chuyện của Tôn Hồng Vận, em không biết anh ta."
"Còn già mồm!" Chu Vĩ lập tức sôi tiết lên, lấy luôn khẩu súng lục ra, hướng về phía bộ hạ của hắn, nước bọt bẳn cả vào mặt hắn. "Hôm nay mày đã làm ông mày mất hết thể diện, đêm nay nếu mày không khai ra, ông mày sẽ bẳn một phát chết luôn."
Nét mặt Nhạc Quân dần dần dơ ra, hắn khó nhọc nhe răng nở một nụ cười méo xệch: "Anh... anh là cảnh sát, anh... anh... anh mà gϊếŧ em, sẽ phải ngồi tù, anh... anh sẽ không gϊếŧ đâu."
"Mày cá xem tao có gϊếŧ không!"
Chu Vĩ càng lăm lăm khẩu súng chĩa ra, Nhạc Quân cảm thấy phần thân dưới cứng đờ, hắn nhắm mắt lắc đầu: "Anh là một cảnh sát tốt, anh sẽ không làm thế, gϊếŧ em anh sẽ phải ngồi tù, anh không dám, anh chắc chắn là không dám!"
Chu Vĩ cười nhạt: "Cứ thế này mà gϊếŧ mày, tất nhiên tao sẽ phải ngồi tù. Nhưng nếu là mày tấn công cảnh sát thì sao?" Anh thu súng lại, lấy từ thắt lưng ra một con dao găm, đưa cho Giang Dương.
Giang Dương