Trần Minh Chương cầm chai rượu Mao Đài, rót rượu cho hai người, cười nói: "Giờ cả hai ông đều bị tạm thời đình chỉ công tác rồi, cứ ở thành phố Hàng Châu thêm một thời gian, tôi đưa các ông đi chơi cho thoải mái, mọi khoản chi tiêu tôi bao."
"Ông chủ Trần vẫn cứ tốt nhỉ." Chu Vĩ nâng chén rượu lên uống cạn một hơi, rồi lại tự rót một chén đầy. "Chỗ ông có ăn có uống, tôi không về đâu, ở thành phố Hàng Châu hay chứ, về Bình Khang làm gì, đúng không cậu Giang?"
Giang Dương im lặng giây lát rồi đáp lời: "Tôi ở mấy hôm rồi về, tôi về cơ quan gặp lãnh đạo bảo họ nhanh chóng cho tôi công tác trở lại."
Chu Vĩ lắc đầu: "Tạm thời đình chỉ công việc, chứ có phải là đuổi việc đâu, cậu sốt ruột cái gì?" Anh dừng lại một lúc, rồi hỏi với giọng ngạc nhiên, "Không phải là cậu vẫn chưa từ bỏ, muốn tiếp tục điều tra Tôn Hồng Vận đấy chứ?"
Giang Dương im lặng mặc nhận.
Trần Minh Chương khẽ thở dài một tiếng, cũng bắt đầu khuyên nhủ: "Cậu Giang này, bây giờ đến cả Tuyết Trắng cũng bỏ cuộc rồi, cậu còn kiên trì làm gì nữa?"
"Đúng thế, xác Vương Hải Quân đã bị hoả táng rồi, bây giờ cậu còn có thể điều tra gì được nữa? Chúng ta vốn đã bỏ cuộc từ mấy năm trước rồi, lộ rõ manh mối về vụ án Đinh Xuân Muội, cứ tưởng là sẽ có một bước đột phá, kết quả thế nào, hừ, Vương Hải Quân đã bị cục công an mưu sát, cậu còn điều tra cái gì hả!"
Giang Dương uống cạn một hơi hết chén rượu, rồi rót luôn một chén nữa: "Tôi không ngờ chúng to gan đến mức này, thời điểm này, nếu tôi bỏ cuộc, thì cuối cùng sẽ không thể có cách nào xử được bọn chúng nữa. Sau khi về, tôi sẽ viết lại toàn bộ mọi việc trong suốt những năm qua, gửi cho viện Kiểm sát thành phố, viện Kiểm sát tỉnh, các ủy viên trong ủy ban Kiểm tra của viện Kiểm sát tối cao, cả lãnh đạo công an tỉnh, bộ công an nữa, tôi tin chắc rằng, thế nào cũng có người quan tâm đến những vụ án này, vụ án như thế này thế nào cũng có ngày được làm rõ sự thật!"
Trần Minh Chương mím môi, hạ thấp giọng nói: "Nếu cậu tiếp tục làm như vậy, đã nghĩ đến hậu quả chưa?"
Giang Dương cười buồn: "Tôi đã không còn như mấy năm trước nữa, tôi bây giờ không còn kì vọng bất cứ điều gì vào tiền đồ tương lai, tôi bây giờ còn tồi tệ được hơn nữa không? Cùng lắm thì bọn chúng sẽ tìm cơ hội mưu sát tôi như mấy lần trước chứ gì, khi bọn chúng lấy con trai tôi ra để uy hiếp tôi, thì tôi đã không còn sợ hậu quả tồi tệ hơn nữa."
"Thế thì cậu cũng phải nghĩ cho Quách Hồng Hà và Lạc Lạc một chút chứ?" Câu nói khẽ của Trần Minh Chương chạm vào tuyến phòng ngự yếu đuối nhất trong lòng Giang Dương, "Đầu tiên bọn chúng gϊếŧ Hầu Quý Bình, sau đó gϊếŧ Đinh Xuân Muội, rồi lại gϊếŧ Vương Hải Quân, gϊếŧ nhiều người như vậy, bọn chúng đã lộng hành từ lâu rồi, nhưng cậu đã bao giờ nghĩ, tại sao bọn chúng chỉ lợi dụng quy định để đốn gục cậu và ông Tuyết, nhưng chưa bao giờ ra tay đe doạ an toàn tính mạng của hai người?"
Giang Dương nở một nụ cười khinh bỉ: "Tôi và anh Tuyết luôn đề phòng bọn chúng, bọn chúng ra tay thế nào?"
"Nếu thật sự muốn ra tay với hai người, cũng rất dễ, ít nhất cũng không khó bằng mưu sát Vương Hải Quân trong cục công an." Trần Minh Chương lắc đầu, nói tiếp, "Họ không dám ra tay với hai ông, một là, các ông là công chức nhà nước, hai là, có rất nhiều người thầm