"Thiết Dân, ngồi đi!"
Phó giám đốc công an tỉnh - Cao Đông - đưa tay ra hiệu cho Triệu Thiết Dân ngồi xuống, lấy thuốc lá ra, vứt cho anh một điêu, mình cũng tự châm một điếu, vẻ mặt khó đoán, nói, "Một lúc nữa tôi còn có một cuộc họp, không nói nhiều với cậu nữa, hôm nay gặp cậu là để hỏi về việc của Trương Siêu, có phải là Trương Siêu gϊếŧ Giang Dương không?"
Triệu Thiết Dân nhìn Cao Đông, bắt đầu dò đoán.
Cao Đông là lãnh đạo quan trọng duy nhất của công an tỉnh đi lên từ công tác điều tra hình sự, trước đây từng là thám tử thần kì lừng danh trong hệ thống công an toàn tỉnh. Mấy năm trước, khi Triệu Thiết Dân còn làm ở tổng đội điều tra hình sự, Cao Đông là tổng đội trưởng, là lãnh đạo cũ của anh. Có điều từ sau khi Cao Đông lên làm phó giám đốc công an tỉnh, lãnh đạo ở cấp này không bao giờ tham gia vào công tác điều tra phá án của các vụ án cụ thể nữa, nhiều nhất là đưa ra cái gọi là chỉ đạo về mặt lí luận và sắp xếp nhân sự, sau khi phá án xong, tự nhiên sẽ là "dưới sự quan tâm sát sao của lãnh đạo công an tỉnh", nếu không phá được án, lỗi cũng không thuộc về ông.
Mặc dù thời sự đưa tin ầm ĩ về vụ việc của Trương Siêu, nhưng dưới con mắt lãnh đạo ở cấp bậc như Cao Đông, vẫn chỉ là một chuyện nhỏ, cho dù kết quả cuối cùng như thế nào, cũng chỉ thành một câu "rút ra bài học kinh nghiệm sâu sắc" trong cuộc họp kiểm điểm. Nên hôm nay Cao Đông gọi anh đến để bàn riêng về vụ án này, khiến anh không khỏi tò mò.
Triệu Thiết Dân cẩn trọng trả lời: "Chúng em đã xác nhận rất nhiều lần với bác sĩ pháp y, báo cáo khám nghiệm thi thể cũng không có vấn đề gì. Người bị hại Giang Dương bị thắt cổ chết vào tối ngày 1 tháng 3. Trương Siêu cũng xác nhận trưa ngày 1 tháng 3 đã đáp máy bay đi Bắc Kinh, cho đến sáng sớm ngày 2 mới về, có đầy đủ chứng cứ để khẳng định hành trình trong khoảng thời gian đó. Vì vậy... người bị hại không phải là do Trương Siêu gϊếŧ, điểm này có thể khẳng định."
Cao Đông dường như đã sớm biết kết quả này, không hề ngạc nhiên chút nào: "Nghe nói viện kiểm sát sơ bộ kết luận là cảnh sát hình sự mớm cung?"
Triệu Thiết Dân lúng túng gãi đầu nói: "Viện kiểm sát mà... Họ hẳn là rất hiểu pháp luật, có điều những người ngồi đọc sách trong văn phòng, sẽ không đứng từ góc độ của chúng ta để hiểu cho công việc thực tế. Quy trình thẩm vấn của cảnh sát hình sự Hạ Thành, theo em thì không có vấn đề gì, từ trước đến nay vẫn làm như thế. Không tính đến lời khai, về phương diện vật chứng, lúc đầu rất hoàn chỉnh, Giang Dương bị thắt cổ chết bằng dây thừng, trên dây thừng còn lưu lại dấu vân tay và DNA của Trương Siêu, trong móng tay nạn nhân có rất nhiều tổ chức da của Trương Siêu, trên cổ Trương Siêu cũng có những vết cào tương ứng, thương tích do giằng co vật lộn điển hình. Duy chỉ có điều cảnh sát hình sự lúc ấy không ngờ được là hôm đó Trương Siêu đã đi Bắc Kinh, còn gặp hai khách hàng. Nghĩ lại, lúc đầu, anh ta hợp tác với cảnh sát hình sự ghi lời khai, đã cố tình gài bẫy, thiết kế để về mặt trình tự, họ có vẻ đã mớm cung cho anh ta."
"Thú vị," Cao Đông mỉm cười gạt tàn thuốc lá, "chuỗi chứng cứ để định tội và chối bỏ lời khai đều đầy đủ, vụ án này rất đặc biệt đấy. Hiện giờ, chính quyền khoá này đang tiến hành cải cách tư pháp, trong tỉnh cũng đã lật lại một số vụ án oan sai, có điều đều là những vụ án trước đây có rất nhiều lỗ hổng về mặt vật chứng, chỉ dựa vào lời khai để xét xử, đây là lần đầu tiên tôi gặp một vụ án mà khi định tội nhân chứng, vật chứng đều đầy đủ, lúc chối bỏ lời khai cũng đầy đủ như vậy, đáng để nghiên cứu. Ừm... Nếu người bị hại không phải là Trương Siêu gϊếŧ, tại sao anh ta lại nhận tội? Trong phiên toà, anh ta nói là vì phải chịu sức ép nên mới viết đơn nhận tội?"
"Chính Trương Siêu cũng thừa nhận cảnh sát hình sự tham gia phá án không sử dụng nhục hình để ép cung anh ta, chỉ là môi trường ở cục công an khiến anh ta cảm thấy có một sức ép vô hình."
"Lí do này rất khập khiễng." Cao Đông mỉm cười lắc đầu.
"Đúng thế," Triệu Thiết Dân xòe hai tay, nói vẻ bất lực: "Nhưng anh ta nhất mực nói là do tâm lí sợ hãi nên mới viết đơn nhận tội, chúng em cũng không có cách nào phản bác được anh ta. Anh ta là luật sư bào chữa hình sự, khả năng ăn nói rất tốt, nói giỏi hơn cả điều tra viên của chúng em, giờ đã thẩm vấn liên tục mấy hôm rồi, điều tra viên đổi phiên liên tục, nhưng tinh thần của anh ta tốt đến kì lạ, cả ngày kể chuyện, nói chuyện đời với bọn em, cho dù hỏi gì, anh ta cũng đều có thể dùng những lí do mà người khác nghe có vẻ hợp lí nhưng em hoàn toàn không tin để giải thích ổn thoả. Hơn nữa... các giới đều nghi ngờ cảnh sát dùng nhục hình ép cung, nhân viên giám sát cũng thường trực luôn tại trại tạm giam, nhiều lần gặp anh ta để tìm hiểu tình hình, thông tin phản hồi của nhân viên giám sát là họ cảm thấy anh ta giải thích rất hợp tình hợp lí, cho rằng anh ta không liên quan đến chuyện gϊếŧ người, làm chúng em phải rất cẩn trọng, tiết chế trong công tác thẩm vấn anh ta, rơi vào trạng thái vô cùng bị động."
Cao Đông hơi nheo mắt, nói: "Thế tại sao cậu lại không tin những điều anh ta nói?"
"Anh chưa thấy cách đối đáp của anh ta với điều tra viên đâu, tâm lí vững kinh khủng, với tâm lí như vậy mà lại có thể trực tiếp nhận tội vì một sức ép vô hình kì quặc nào đó trong khi anh ta không gϊếŧ người? Một luật sư bào chữa hình sự như anh ta làm gì có chuyện không hiểu rõ việc nhận tội sẽ mang lại hậu quả thế nào? Cảnh sát hình sự Hạ Thành ngay từ đầu đã bị anh ta lừa, lúc đó khi thẩm vấn, anh ta tỏ ra rất thành thực, rất nhát gan, nói chuyện cứ lắp ba lắp bắp, đâu có giống như bây giờ, lần nào thẩm vấn cũng cứ như mời anh ta diễn thuyết. Từ sau khi chối bỏ lời khai, anh ta thay đổi hoàn toàn. Theo em, đây đúng là một cái bẫy."
"Thế tại sao anh ta lại phải giăng ra một cái bẫy như vậy?"
Triệu Thiết Dân khẳng định chắc nịch, chỉ ra: "Chắc chắn là anh ta đỡ tội thay cho người khác, anh ta đang che giấu sự thật giúp hung thủ thật sự."
"Không đúng," Cao Đông liên