Tháng 1 năm 2013,
vừa qua tết dương lịch.
Văn phòng công ti Trần Minh Chương.
Trương Siêu ngồi trước mặt ba người, vẻ mặt tươi cười: "Viện Kiểm sát cao cấp tỉnh đã thụ lí hồ sơ kháng cáo của Giang Dương, nhưng từ trước đến giờ việc lật án oan sai luôn là một quá trình rất lâu, không thể sốt ruột ngay tức thì được, hai tuần một tôi sẽ đi nghe ngóng thông tin. Bây giờ có một thông tin rất tốt, chính quyền khoá mới định tiến hành cải cách tư pháp, tháng trước viện Kiểm sát cao cấp tỉnh vừa lật lại vụ án oan hai chú cháu gϊếŧ năm người ở Tiêu Sơn, đây là một vụ ghi dấu điển hình, gây chấn động dư luận toàn quốc. Mọi kênh thông tin trong giới tư pháp đều cho thấy, các địa phương trên toàn quốc sẽ dấy lên làn sóng lật án oan sai, đợt cải cách tư pháp này mang lại hi vọng rất lớn, môi trường lớn bắt đầu thay đổi, tôi tin rằng nhất định sẽ lật được vụ án của Giang Dương!"
Giang Dương mỉm cười nói: "Cảm ơn thầy Trương."
"Có gì đâu, đây là việc duy nhất tôi có thể làm được cho cậu." Lúc này, anh ta bỗng để ý thấy cả Trần Minh Chương và Chu Vĩ đều cúi đầu, không nói gì, hoàn toàn không có bất cứ phản ứng nào đối với những lời vừa rồi của anh ta. Nghĩ lại hồi nãy, từ lúc anh ta vào cửa, chỉ có Giang Dương lịch sự chào hỏi anh ta, còn hai người kia đầu óc cứ để đi đâu. Chu Vĩ không hề có thái độ không thiện chí đối với anh ta, chỉ là hình như hoàn toàn không để ý xem anh ta nói gì.
"Các anh... các anh sao thế? Có phải là vẫn cảm thấy tôi..."
Chu Vĩ và Trần Minh Chương vẫn im lặng không nói gì.
Giang Dương giải thích với anh ta: "Các anh ấy không phải là vì thầy, mà vì... vì hiệu quả hoá trị không lí tưởng lắm, đã kết luận là giai đoạn cuối."
Trương Siêu choáng váng, mắt bắt đầu đỏ hoe. Anh biết, ung thư phổi giai đoạn cuối, tỉ lệ tử vong trong vòng nửa năm gần như lên tới một trăm phần trăm.
Giang Dương vẫn tỏ ra như không có gì, mỉm cười nói với ba người: "Mọi người đừng có rầu rĩ như thế, tôi vẫn còn đây thôi, đã đi đâu, có phải là ngày đầu tiên biết tin đâu, tôi đã chuẩn bị tâm lí nửa năm nay rồi, đã biết sẽ có ngày như thế này từ lâu rồi. Cái vụ ung thư này, cũng còn được, chỉ có hai ba tuần cuối cùng, di căn khắp người sẽ tương đối khó chịu, trước đó thì cũng thế thôi, cứ coi như là tôi bị cảm nặng đi, bây giờ thi thoảng ho một tí, không hề gì. Nào, anh Tuyết, cười cho mọi người xem cái."
Chu Vĩ chống cằm trợn mắt nhìn anh, một lúc sau, từ từ ngoác miệng ra cười, những người khác cũng bật cười thành tiếng theo.
Sau khi biết tin đã kết luận là giai đoạn cuối, cũng không còn ai khuyên cố gắng điều trị nữa, chỉ mong Giang Dương vui vẻ.
"Thế là đúng đấy, bây giờ ngày nào tôi cũng ở bên vợ con, rất vui, thực sự là rất vui, vô cùng cảm ơn các anh, về tương lai, tôi không quan tâm nữa. Còn về khoản tiền nợ anh Trần, chắc là tôi không trả được rồi, hay là coi như lãi suất khoản tiền tám trăm tệ anh chặt chém của tôi năm xưa, thế là hết nợ nhé."
Trần Minh Chương cười bảo: "Coi như số tôi đen, gặp phải tên cho vay lãi nặng như cậu. Vụ làm ăn tồi tệ nhất đời tôi chính là vụ chặt chém của cậu tám trăm tệ hồi đó đấy."
"Anh phải suy xét cả mức độ vật giá năm đó nữa chứ, tôi phải ăn bao nhiêu bữa mì tôm mới để ra được tám trăm tệ, thế mà anh chặt chém không thương tiếc, một phát là cuỗm sạch."
Mọi người phá lên cười.
Một lúc sau, Giang Dương bình tĩnh lại, bỗng trở nên nghiêm túc, anh trịnh trọng nhìn ba người, nói: "Bác sĩ nói tôi còn khoảng ba đến năm tháng, thời gian không còn nhiều, tôi vẫn muốn làm một việc nữa, mong là các anh không cản tôi."
Trần Minh Chương lo lắng hỏi: "Cậu muốn làm gì?"
"Mười năm nay, tôi gần như chỉ làm một việc, nhưng cuối cùng vẫn không có cách nào hoàn thành được. Bây giờ tôi không còn thời gian nữa, có lẽ đây cũng là ý trời. Tôi muốn dùng cái chết để thu hút sự quan tâm của tất cả mọi tầng lớp trong xã hội, đưa toàn bộ sự thật ra ánh sáng, để bọn tội phạm bị trừng trị đích đáng."
Chu Vĩ nghiêm giọng quát: "Cậu định làm gì?"
Giọng Giang Dương đầy cảm xúc: "Sau khi nhận được thông báo của bệnh viện, mấy hôm nay tôi đã nghĩ rất nhiều, nếu tôi tự sát thì sẽ thế nào? Một vụ tự