Buổi tối cuối tuần, trên một con đường rộng trong khu Tân Giang thành phố Hàng Châu, một chiếc ô tô riêng trông không có gì nổi bật đỗ trên con đường dành cho xe thô sơ, Nghiêm Lương ngồi trên ghế lái, cửa kính ô tô được kéo xuống một nửa, ông và Triệu Thiết Dân đang nhìn ra đằng xa qua khoảng không gian ấy.
Một chiếc xe tuần tra của cảnh sát giao thông đang đỗ ở một ngã rẽ phía xa.
Lúc này, từ đằng xa một chiếc Audi phóng nhanh tới, cảnh sát Lâm Kì vẫy tay ra hiệu cho chiếc Audi, rất nhanh, chiếc Audi từ từ ghé sát vào bên đường và dừng lại.
Cửa kính ô tô hạ xuống, Lâm Kì bước đến phía lái xe.
Khoảng cách xa quá khiến Nghiêm Lương không nhìn thấy rõ, ông hỏi Triệu Thiết Dân ở bên cạnh: "Anh có chắc Hạ Lập Bình không đi cùng lái xe, mà tự lái không?"
Triệu Thiết Dân gật đầu đáp: "Vâng, cuối tuần ông ta toàn tự lái xe đi thăm đứa bé đó, sau đó tự lái xe về khu nhà cơ quan trực thuộc tỉnh ở bên Tân Thành Tiền Giang, chắc là ông ta không muốn có thêm người biết bí mật về chuyện có một đứa con riêng như vậy."
Lâm Kì lấy ra một thiết bị kiểm tra nồng độ cồn trong hơi thở, bảo người lái chiếc Audi thổi hơi vào đó.
Hạ Lập Bình cầm lấy ống thổi, thổi một hơi mạnh vào bên trong, đang định rời đi, thì đột nhiên, Lâm Kì nghiêm giọng quát một câu: "Xuống xe!"
"Xuống xe làm gì?" Hạ Lập Bình bực mình nhìn đối phương.
"105, lái xe sau khi uống rượu, xuống xe, đến bệnh viện lấy máu!" Lâm Kì quát, đồng thời, hai cảnh sát khác cũng bước tới, ngăn chiếc Audi lại, làm ra vẻ không thể để cho ông ta đi được.
"Không thể nào!" Hạ Lập Bình trừng mắt nói, "Tôi không uống rượu, làm gì có chuyện lái xe sau khi uống rượu!"
Lâm Kì giơ thiết bị kiểm tra ra trước mặt ông ta, làm ra vẻ vô cùng chính trực ngay thẳng: "Ông tự xem đi, đừng có nói nhiều, xuống xe!"
"Tôi không lái xe sau khi uống rượu, chắc chắn là các anh đã đo sai rồi, tôi không uống rượu, thiết bị này chắc chắn là hỏng rồi!" Hạ Lập Bình ngồi yên trên xe.
"Đừng có nhiều lời, mau xuống xe!" Lâm Kì bước tới mở cửa xe, cửa xe đã bị khoá, anh thò tay vào trong cửa kính, bật nút chốt cửa xe, mở cửa xe ra, túm lấy Hạ Lập Bình, định lôi ông ta ra.
Hạ Lập Bình nổi giận: "Bỏ tay, đừng có động vào tôi, tôi sẽ tố cáo anh! Anh ở cơ quan nào, tôi sẽ gọi điện thoại cho lãnh đạo của anh."
Lâm Kì cười nhạt: "Ông muốn tố cáo thì cứ việc, bây giờ thì ông không còn cách nào khác, đi, đến bệnh viện!"
Hạ Lập Bình bị anh kéo xềnh xệch ra khỏi ghế lái, rồi lại bị hai cảnh sát khác cưỡng chế áp tải lên chiếc xe cảnh sát.
Mặc dù ông ta là lãnh đạo to, nhưng ông ta biết bây giờ nói rõ cho nhân viên cấp cơ sở biết địa vị của mình hoàn toàn không có tác dụng gì, đối phương chỉ nghe lãnh đạo trực tiếp, vượt cấp nhiều như vậy thì lại không có tác dụng, ông ta đâu có quen lãnh đạo nhỏ ở các cơ quan cấp cơ sở. Thành phố Hàng Châu lại là thành phố thủ phủ của tỉnh, các cơ quan truyền thông xã hội rất phát triển, nếu vì một chuyện nhỏ như vậy mà ông ta từ chối không hợp tác với người thi