Đêm Xuân

Chương 17


trước sau

Một ngày sau, cơn sốt của Thích Ánh Trúc lắng xuống. Thành nhũ mẫu rất lo lắng cho nàng, bà không dám để nàng rời khỏi tầm mắt mình, bất kể bà làm gì cũng phải nhìn thấy nàng trong tầm mắt.

Khi mặt trời vừa lên, Thích Ánh Trúc ngồi trên hành lang đọc sách, nghe thấy tiếng Thành nhũ mẫu đang đi dạo trong sân,bà vừa đi vừa nói: “Nữ lang, tại sao trên mái nhà chúng ta lại không có lỗ thủng?” 

Thích Ánh Trúc lấy cuốn sách để chặn ánh nắng chói chang, như thể nàng không nghe thấy lời bà nói.

Thành nhũ mẫu quay đầu lại chỉ về phía nàng: “Thật là, vừa rồi lão nô cầm thang lên. Ở độ cao như vậy chân vẫn còn run rẩy. Nhưng đoán xem? Cái lỗ lúc trước đã được phủ bởi ván gỗ và tranh. Mặc dù không có gạch lát … thoạt nhìn giống như không có gì vậy “

Thành ma ma lấy cuốn sách trong tay Thích Ánh Trúc, nàng ôm chặt lấy vào trong lòng,giả vờ ngẩng đầu nhìn.

Thích Ánh Trúc mơ hồ nói: “Chắc là, có lẽ không có lỗ hổng lớn nào ở đó.”

Thành nhũ mẫu: “Không! Lão nô thấy tận mắt, cái cành cây đó bị rơi …Nữ lang,người lại đau tim sao?”

Thích Ánh Trúc nhanh chóng bỏ tay xuống: “Không không.”

Thành ma ma nhìn nàng chằm chằm: “Sao mặt người lại đỏ như vậy? Người lại sốt à?”

Thành ma ma rất căng thẳng, không dám để nàng phơi nắng nữa mà bà lập tức đỡ nàng về phòng nghỉ ngơi: “…Vài ngày nữa, khi người khỏe lại, chúng ta vẫn nên tản bộ trên núi nhiều hơn. Thực ra lúc này ốm đau cũng đã ít hơn nhiều so với lúc còn ở Hầu phủ. Ngọn núi này vẫn là nơi tốt nhất để điều dưỡng thân thể. “

Thành nhũ mẫu luyên thuyên về bệnh tình của nàng mà quên mất chuyện cái lỗ hổng trên mái nhà đã được phủ lại.

Chiều tối, mưa phùn rơi lất phất.

Thành nhũ mẫu đang đứng dưới hành lang lo lắng, cảm thấy cuộc sống trên núi không có gì quá đáng sợ, nhưng có thể vì núi Lạc Dương nằm cạnh con sông dài ngoài Kinh thành nên khí hậu ảnh hưởng lẫn nhau gây ra nhiều cơn mưa trên núi.

Thích Ánh Trúc nhíu mày im lặng, nàng luôn trầm mặc như vậy, Thành nhũ mẫu cũng không hỏi nhiều.

Sau một lúc, nàng đang nghĩ xa xăm thì nhìn thấy Thành nhũ mẫu mang theo một chiếc đèn lồng đi xuống bậc thềm và đóng cửa sân. Khi nàng đang suy nghĩ về điều gì đó thì nghe thấy tiếng bước lên tấm ván gỗ hai lần.

Thích Ánh Trúc đột nhiên đứng lên: “Thời Vũ?”

Nàng đặt bút trên tay xuống, nắm lấy chiếc áo khoác rộng rãi màu đỏ nhạt và bước ra ngoài.

Hắn ôm hai ba quả gì đó trên tay, ướt sũng đứng dưới hiên nhà, lần này hắn không có mũ trùm đầu trên y phục nữa. Hắn ngước mắt lên, đôi mắt ươn ướt và sáng lấp lánh, giống như những ngôi sao chiếu xuống mặt hồ.

Khi hắn nhìn thấy nàng, đôi mắt chứa đầy sự tham lam lưu luyến- quá nhu mì và xinh đẹp.

Thích Ánh Trúc bĩu môi thì thào nói: “Không phải đã nói ngươi đừng đến nữa sao? Ta … ta cần phải suy nghĩ.”

Hôm đó cũng là trời mưa, nàng bối rối đi theo hắn. Nhưng sau đó, nàng cảm thấy sợ hãi … Nàng rõ ràng đã nói với hắn, nói với hắn rằng đừng có đến, để cho nàng suy nghĩ vài ngày đã.

Trước mặt nàng hiện tại là một con đường mà trước đây nàng chưa từng nghĩ tới. Nàng được giáo dục trong hơn mười năm cuộc đời rằng là nữ nhân lớn đều sẽ kết hôn và sinh con. Đối tượng kết hôn của nàng luôn là một nam nhân môn đăng hộ đối, nhà cao cửa rộng. Đúng là với thể chất của nàng thì không thể có con, nhưng lấy một nam nhân thì… làm sao có thể là một giang hồ nhân sĩ được.

Hơn nữa, nàng không biết mình có thể sống được bao lâu nữa.

Nàng cũng không muốn kết hôn.

Chàng thiếu niên này đột nhiên xuất hiện trong thế giới của nàng rồi đột nhiên cám dỗ nàng vào một thế giới không có quy củ,chỉ có tự do. Biết rằng không thể, nhưng nàng đã bị dụ dỗ rồi. Ở bước cuối cùng trước vực thẳm, nhìn mây khói dưới vách núi, Thời Vũ liệu có biết được nỗi sợ hãi và do dự trong lòng nàng không?

Thời Vũ sẽ không bao giờ biết.

Hắn chỉ biết rằng hắn sạch sẽ, sảng khoái, và thu hút nàng bằng ánh mắt ngây thơ vô tội như vậy.

Hắn đang ôm trái cây trên tay,bóng dáng người méo mó phản chiếu trên tường vì chiếc đèn lồng trên hành lang bị gió mưa làm lung lay.

Hắn đứng trước mặt nàng và nói một cách thoải mái: “Đúng lúc nàng bị bệnh, đây là … có một người nào đó trong tiêu cục tặng ta quả vải, nói rằng cái này được gọi là “ba tháng hồng”, rất tươi ngon. Nó vốn là được cống nạp vào cung… Ta tặng nàng. Ăn nhiều một chút. “

Thích Ánh Trúc nắm được điểm mấu chốt: “Tiêu cục? Có phải là nơi thuê ngươi không?”

Thời Vũ trả lời một cách mơ hồ, Thích Ánh Trúc thoải mái và mỉm cười với hắn: “Ta đã nói từ lâu rồi, ngươi nên tìm một công việc tử tế để kiếm ngân lượng. Ngươi không nên chỉ loanh quanh lang thang cả ngày.”

Thời Vũ hừ một tiếng rồi quay mặt đi

Một cái tiêu cục thì có đặc biệt hơn người?Còn việc tử tế nữa… Không phải chỉ là một đám làm thuê cho người ta thôi sao? Nếu không phải có “Tần Nguyệt Dạ” bảo vệ, thì một cái tiêu cục nhỏ như vậy sao có thể chạy ra ngoài kinh thành phát triển nhiều năm như thế được.Một năm làm việc ở Uy Mãnh tiêu cục có cao bằng tiền hắn kiếm ra ở Tần Nguyệt Dạ không chứ.

Hơn nữa, chờ Tần Tô Nhiễm thành công, người cần giết mà chết  thì hắn sẽ được trả nhiều ngân lượng hơn nữa.

Ương Ương thật là ngốc, lại nói hắn lêu lổng… Khi hắn không dạo chơi nữa, thì nàng đừng nghĩ còn có thể gặp lại hắn.

Thời Vũ không hài lòng và nói, “Vậy nàng có muốn lấy nữa không?”

Thích Ánh Trúc liếc hắn một cái, nhưng thấy hắn không vui nên không nói thêm nữa. Nàng mở rộng vòng tay để nhận lấy trái cây trong tay hắn, cúi đầu cầu hắn đi nhanh vì Thành nhũ mẫu sẽ quay lại. Nàng quay lưng đứng dưới mái hiên, vừa định bước thêm một bước để vào nhà, thì  cảm nhận Thời Vũ  vẫn đi theo không rời.

Thời Vũ hỏi: “Ta tặng nàng trái cây rồi ta có thể hôn nàng không?”

Yêu cầu là: “Chính là dùng lưỡi.”

Thích Ánh Trúc bị sự thẳng thắn của hắn làm cho choáng váng, vành tai cô đỏ lên: “Không!”

Thời Vũ thờ ơ nói “Ồ”, rõ ràng hắn biết điều đó là không thể, nhưng hắn chỉ muốn thử. Sau đó hắn hỏi: “Vậy ta có thể ngủ bên cạnh nàng như lần trước được không?”

Hắn xấu xa nói: “Trời mưa rồi, ta lại ướt sũng, nàng như vậy,lại nỡ để ta đứng dưới mưa sao?”

Thích Ánh Trúc hơi nghiêng đầu, thấy hắn đứng sát đến mức suýt chạm vào lưng nàng. Nàng cố ý nói: “Được nha.”

Thời Vũ sững sờ, khi mắt sắp phát sáng thì nghe được Thích Ánh Trúc nói nhẹ nhàng: “Không phải ngươi đã phủ lại mái của phòng bên cạnh trong viện ta sao? Vừa hay dư ra một phòng nữa. Dù sao thì nhũ mẫu muốn ngủ với ta nên sẽ không kiểm tra đâu, cứ vậy đi. “

Mặt Thời Vũ tối sầm.

Hắn nói: “Ta mới không thèm ngủ
phòng lão bà tử kia, muốn ngủ cùng nàng cơ.”

Thích Ánh Trúc quả nhiên nói: “Không!”

Mi mắt của nàng dưới ánh đèn lồng khẽ động: “Chẳng phải võ công của ngươi rất cao sao, mưa dầm thấm được vào người ngươi sao?Lâu như vậy rồi vết thương hẳn là đã lành đi? Nếu mưa không thấm được vào ngươi thì ngươi có thể yên tâm xuống núi. “

Thời Vũ sững sờ, sau đó hắn phồng má và tỏ ra hờn dỗi. Hắn hối hận về việc hắn đã thể hiện cho nàng thấy nội lực của hắn cường đại thế nào ở lần đầu tiên gặp. Để bây giờ hắn muốn trú mưa mà nàng cũng không cho.

Thời Vũ thất vọng hồi lâu, mới lẩm bẩm nói: “Còn cái ôm,cũng không ôm tiễn ta đi?”

Lần này, không đợi nàng từ chối, hắn tiến lên một bước, từ phía sau ôm nàng vào lòng. Cơ thể nàng run lên, hắn nghĩ nàng cái gì cũng nói không được, liền ôm nàng chặt hơn.

Những hoa mai trong sân bị mưa làm ướt, lặng lẽ rơi xuống đất, hóa thành bùn. Hơi thở thiêu đốt của thiếu niên phả vào má của thiếu nữ.

Run rẩy.

Thời Vũ không chịu được và siết nhẹ eo nàng. Thích Ánh Trúc cắn chặt môi để chống lại ý muốn hét lên, cả người run rẩy nói: “Có thể!”

Hắn cảm thấy chưa đủ, trong người hắn cảm thấy khô nóng, nhưng điều này lại khiến hắn càng thêm đói khát. Thùy tai nàng như hạt đậu đỏ nhỏ, hắn cúi đầu cắn lên rồi lưu luyến mà quấn quanh.

Thân mật ẩm ướt khiến tim đập nhanh,người như đang lơ lửng trên mây, chân của nàng như sắp nhũn ra. Nàng sợ hãi mình như vậy nhất, cố gắng chịu đựng nói: “… Thời Vũ, buông tay ra.”

Hơi thở của Thời Vũ quấn lấy nàng, hắn thì thào: “Sắc mặt của nàng sao lại thống khổ như vậy? Nàng không thoải mái sao? Ta rất thoải mái. Tai của nàng rất mềm, nên ta rất muốn cắn……”

Bốn bề vắng lặng, hồn người sôi sục. Từ khóe mắt nàng liếc nhìn cái bóng giống như dã thú trên tường kia, nàng run lên: “Thời Vũ!”

——Đừng chia sẻ cảm xúc của hắn cho nàng nghe!

Nàng ôm trái cây trong lòng ngực,”thịch thịch thịch” tim đập loạn nhịp và nàng làm rơi chúng xuống đất, dùng tay giữ lấy ngưỡng cửa. Giọng nói của Thành nhũ mẫu mang theo cảnh giác, bước chân của bà càng ngày càng gần: “Có chuyện gì vậy?”

Lồng ngực thiếu nữ phập phồng, khuôn mặt cứng đờ trở nên trắng bệch. Mưa bay trắng xóa, ánh đèn lồng vàng lướt qua, chói lọi như muốn bay đi, đôi môi hồng diễm lệ.

Thời Vũ nghĩ: Thật ghét bà già đó.

Khi hắn giơ tay lên, Thích Ánh Trúc biết được điều hắn sẽ làm: “Đừng làm nhũ mẫu ngất xỉu nữa!”



Sau khi giẫm lên những bông hoa rơi mịn trong sân, Thành ma ma nhặt những quả vải trên mặt đất và hỏi người thiếu nữ đang nấp sau cánh cửa kia: “Vải thiều ở đâu vậy?”

Thích Ánh Trúc không có lựa chọn nào khác ngoài việc nói: “Con không biết.Con đi ra là đã nhìn thấy rồi.”

Ma ma nhìn chằm chằm vào nàng, và do dự: “Nữ lang, sao chúng ta không nghĩ cách nói với Hầu gia để xuống núi ở. Ngọn núi này quá nguy hiểm …”

Thích Ánh Trúc quay mặt lại và nói: “Một con chim ngỗ ngược thì có gì nguy hiểm chứ.”

Thành ma ma: “Cái gì?”

Thích Ánh Trúc không chịu nói gì thêm,Thành ma ma cũng không hỏi nữa và bà đi dọn cơm cho hai người.



Mưa ngày càng nặng hạt,Thời Vũ xuống núi và đi trong mông lung.

Hắn chưa từng đi đến Uy Mãnh tiêu cục, bỗng nhiên hắn dừng bước. Thời Vũ xoay tròn rồi nhảy lên không trung, hắn lùi ra xa vài bước, rồi đột nhiên ngẩng đầu lên. Mọi âm thanh đều giảm đi trong đêm mưa lạnh giá, nhưng nơi này, lại có một ám khí vừa nổ tung.

Thời Vũ nhìn lên.

Trên ba mái nhà cùng trên cành cây,đều có thân ảnh của hắc y nhân.

Thời Vũ liếc mắt, chân phải chậm rãi mở ra phía sau,tay lên thế.

Những sát thủ tới giết hắn cũng không vội ra tay, ngược lại còn cười: “Thời Vũ, ngươi có thể giết chúng ta, nhưng liệu ngươi có cứu bảo bối của ngươi được không?”

Khuôn mặt Thời Vũ vẫn không đổi sắc.

Sát thủ nhắc nhở: “Là tiểu nhân tình của ngươi trên núi Lạc Dương.”

Ánh mắt Thời Vũ lập tức thay đổi, giống như mặt nước hồ yên tĩnh bị sóng lớn khuấy động: “Ngươi dám động vào Ương Ương?!”

Sát thủ lạnh giọng: “Nếu không động vào nàng, thì làm sao có thể uy hiếp ngươi …… A!”

Đang nói thì thiếu niên cách hắn mấy bước liền bật người lên, chỉ cất bước một cái, ngay sau đó liền xuất hiện ở trước mặt hắn. Hắn đến như trên trời rơi xuống, tốc độ cực nhanh, tên kia chỉ kịp nâng cánh tay lên, dao găm của Thời Vũ đã lấy ra, đặt ở cổ họng của hắn: “Các ngươi đã làm gì Ương Ương?”



Trên núi Lạc Dương, mưa gió thổi cánh cửa sổ ra,khiến người ngồi trong phòng kinh động.

Thích Ánh Trúc đang cầm một quyển sách, ngẩng đầu lên thì thấy Thành ma ma đang lải nhải định đóng cửa sổ. Khi Thành ma ma đứng trước cửa sổ, bà nghe thấy tiếng nữ lang kinh động từ phía sau: “Nhũ mẫu, cẩn thận!”

“Đùng …”

Cùng lúc đó, Thích Ánh Trúc đứng dậy và thấy cửa sổ và cửa ra vào ở tất cả các phía của ngôi nhà đều bị người từ bên ngoài phá. Cửa gỗ rơi xuống đất, một đám hắc y nhân chia nhau đứng ở cửa sổ và cửa ra vào, ánh mắt hung tợn nhìn chằm chằm vào người già và ốm yếu bệnh tật trong phòng, lộ ra tươi cười tàn nhẫn.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện