Trên núi sương mù mênh mông, mưa phùn lất phất nghiêng nghiêng.
Thời Vũ tiến lên phía trước một bước. Ở giữa núi rừng này lại xuất hiện một thiếu nữ đi cùng một bà lão, đây là điều khá là bất thường. Vì che giấu phiền toái, hắn động sát tâm…… Nhưng khi hắn nắm chặt con dao găm trong tay áo, bỗng gió núi thổi nhẹ tới làm một luồng khí lạnh bị hắn hít vào phổi.
Trong cơ thể còn lưu lại vết thương khiến ngực Thời Vũ chấn động, ho khan ra tiếng.
Cùng lúc đó, phảng phất có mùi máu tanh từ phía người thiếu niên theo gió truyền đến hướng chủ tớ hai người. Thích Ánh Trúc chưa ý thức được thân thể nàng yếu ớt nên rất nhạy cảm với mọi thứ…… Mùi máu tươi tản ra khiến Thích Ánh Trúc ho khan ra tiếng.
Cách một màn mưa, tiếng hai người ho khan bị ngăn lại, đồng thời nhìn nhau.
Thành ma ma không vui nên ho khan nhắc nhở một tiếng.
Thích Ánh Trúc hoàn hồn, gương mặt càng nóng hơn thêm chút bối rối. Khi nàng còn đang thấy hối hận vì biểu hiện không ổn của mình, nàng nghe thấy thiếu niên kia mở miệng: “Ta có thể mượn chiếc dù không?”
Giọng thiếu niên trong trẻo khiến cho người ta yêu mến. Thích Ánh Trúc ngẩn ra, nàng cùng Thành ma ma đồng thời ngẩng đầu nhìn về phía chiếc dù trên đỉnh đầu.
Thế nhưng…… Thành ma ma thấy đôi mắt của thiếu niên nhìn chằm chằm nữ lang phía sau mình, bà vội đứng ra đằng trước che chở: ” Tiểu tử ngươi thật vô lễ, ngươi ở trong mưa đi một lúc lâu như vậy mà trên người ngươi không dính giọt mưa nào, ngươi còn mượn dù làm gì?”
Thời Vũ liếc mắt nhìn xuống.
Vẻ ngoài của hắn rất tuấn tú, lông mi vừa dày vừa dài, đôi mắt cong cong hình cung đen láy, sáng trong như ánh sáng lấp lánh từ những ngôi sao chiếu xuống mặt nước. Hắn đánh giá ánh mắt đối phương, khiến hai chủ tớ không thoải mái.
Hắn chẳng hề để ý: “Vậy sao?”
Thích Ánh Trúc trừng mắt, nhìn qua bờ vai ma ma đang chặn tầm mắt của nàng, nàng hơi ngẩng mặt lên, thấy được thiếu niên này không biết động tay chân thế nào, ngay lập tức, nước mưa ào ào xôn xao mạnh mẽ hướng tới hắn. Cả khuôn mặt, gò má, võ bào, đều bị mưa xối ướt đẫm.
Hàng mi của hắn dài giống như màn mưa, mặc cho nước mưa từng giọt chảy xuống.
Giờ phút này, trong lòng Thích Ánh Trúc tự nhiên cảm thấy buồn cười, vui vẻ trước sự ranh mãnh này.
Nàng nhẹ nhàng đẩy mama: “Ma ma, không có gì đáng ngại, chúng ta đem dù cho hắn đi.”
Thành ma ma trừng hắc y thiếu niên một cái, lại đón nhận ánh mắt thờ ơ của thiếu niên kia, thiếu niên mỉm cười với nàng, ma ma trong lòng hơi rùng mình. Bà rốt cuộc cũng lớn tuổi, bằng kinh nghiệm của mình có thể nhìn ra thiếu niên này chỉ sợ không dễ chọc. Nàng hầu hạ nữ lang ở đây, hai người ở trong núi lẻ loi cũng không nên chọc sát tinh mới tốt……
Thành ma ma đưa dù ra, hết sức cẩn thận nói: “Nữ lang, tối nay lão gia như thường lệ lại đem mười hộ vệ phái lại đây. Nữ lang cũng không nên lại thiện tâm đem người quay về…… Lão nô nghe nói, mười tên hộ vệ kia trước đây còn từng là ngự tiền thị vệ đấy.”
Thích Ánh Trúc biết ma ma vì sao phải nói dối, nàng cúi đầu, nhỏ giọng ậm ừ đáp lại.
Khi Thời Vũ tiếp nhận chiếc dù đen cũng là lúc hắn phai nhạt tâm tư muốn giết hai chủ tớ này. Hắn nhìn mưa rồi lại nhìn lão phụ nhân đáng thương cùng nữ lang nũng nịu kia…… Thời Vũ rất ít khi thay đổi ý định, nói: “Đi theo ta.”
—
Trong núi lạc đường lại gặp mưa, nữ lang thân thể chỉ sợ chịu đựng không nổi. Thành ma ma giàu kinh nghiệm sau khi suy tính đã tin tưởng, một thiếu niên thật muốn hại các nàng cũng không cần phải phiền toái như vậy. Bà làm chủ đuổi kịp thiếu niên kia, Thích Ánh Trúc yên lặng mà đi ở phía sau.
Một lúc sau, Thời Vũ đã tới ngôi miếu đổ nát trong núi. Hắn thu dù, quay đầu lại nhìn về phía hai chủ tớ kia.
Thành ma ma xúc động khi nhìn thấy bức tường đỏ của ngôi miếu kia, nàng nhớ tới nơi hai người ở cách nơi này cũng không xa. Thành ma ma quay đầu lại nhìn về phía gò má tái nhợt của Thích Ánh Trúc, nắm chặt tay nữ lang để ám chỉ. Thích Ánh Trúc nhẹ nhàng gật đầu đi theo ma ma vào miếu.
Núi Lạc Nhạn hiện giờ dân cư thưa thớt, miếu nhỏ trong núi tự nhiên cũng không có hương khói gì. Thời Vũ đi vào chính đường tìm một nơi góc tường trắng ngồi xuống, nhắm mắt điều chỉnh hơi thở của mình, vừa chữa bệnh vừa cảnh giác quan sát xung quanh.
Hắn nghe thấy bước chân yếu ớt, mở mắt ra nhìn Thích Ánh Trúc được bà lão kia đỡ tiến vào.
Thích Ánh Trúc nâng lên mắt, lặng lẽ nhìn hắn một chút. Mà chỉ này một sát, thân thể mập mạp của bà lão kia lại di chuyển chặn tầm mắt của chặn Thời Vũ.
Thành ma ma lôi kéo tay Thích Ánh Trúc, đem nữ lang cách thật xa thiếu niên xa lạ này. Thích Ánh Trúc đứng yên, Thành ma ma thuần thục mà khom lưng xuống phủi bụi, kéo áo choàng của mình xuống thật cẩn thận mà trải trên mặt đất để Thích Ánh Trúc ngồi.
Thích Ánh Trúc tất nhiên là không chịu.
Thành ma ma cười: “Lão nô da dày thịt béo, ngồi dưới đất một đêm cũng không sao cả. Nhưng nơi này hơi ẩm ướt, nữ lang nếu vì vậy sinh bệnh mới là phiền toái.”
Thích Ánh Trúc nhấp môi, vì thể chất của mình không biết cố gắng mà hơi ảo não. Nàng ngồi xuống nắm lấy tay ma ma, nhẹ giọng: “Ma ma, sau này ta nhất định sẽ……”
Thành ma ma nghiêm mặt cắt ngang: “Nữ lang, người còn nhớ rõ《 Khuê huấn 》mà phu nhân người yêu cầu học không?”
Thích Ánh Trúc sửng sốt một chút, cảm giác được ở một góc khác có một ánh mắt nóng rực của thiếu niên đang nhìn chằm chằm mình. Nàng trong lòng thẹn thùng, nói sang chuyện khác: “Ma ma, ngươi nói chính là 《 Hồi tụ tập 》 đi? Tập thơ đó rất hay ta đọc cho ngươi nghe……”
Ma ma đối nàng nói: “Đợi một lát nữa tạnh mưa rồi, chúng ta lại về nhà. Hiện tại không có việc gì, lão bà tử lại không biết chữ, cũng chỉ nhớ rõ phu nhân để ngài đọc 《 Khuê huấn 》. Lão nô cũng muốn làm người văn nhã, cùng nữ lang trò chuyện. Nữ lang, chúng ta cùng đọc đi……”
“Phàm là nữ tử, điều lớn nhất cần phải biết: Dịu dàng trang nhã, tam tòng tứ đức……”
Là người hầu hạ nữ lang, bài văn Thành ma ma biết duy nhất đó là loại dạy khuê tú tuân theo tam tòng tứ đức này. Tuy là tập tục của người xưa đề ra, nam nữ kết giao cũng không có nhiều kiêng dè như vậy…… Nhưng Tuyên Bình hầu là vị lão nho, cổ hủ trung dung đến cực điểm, ma ma giáo dưỡng Thích Ánh Trúc tự nhiên đem loại văn chương này ngày ngày đọc để cho nữ lang khắc sâu trong lòng.
Thành ma ma vừa ngâm nga vừa nhìn thiếu niên mặc áo đen đang ngồi trong góc nhìn họ. Bóng tối làm biểu cảm của hắn trông không rõ, hắn chỉ lộ ra nửa gương mặt cùng một đôi mắt sắc như móc câu.
Bởi vì còn ít tuổi nên vẻ lạnh lùng trong hắn bị đôi mắt cong cong xinh đẹp làm nhu hòa đi không ít.
Thích Ánh Trúc băng tuyết thông minh, ngăn cản ma ma không được, liền bắt buộc nghe theo lời dạy bảo của bà. Làm trò trước mặt thiếu niên, nàng trong lòng xấu hổ, cảm thấy bối rối. Nàng ôm cánh tay, dáng ngồi hiền thục tĩnh nhã, sườn mặt bình thản nhưng khuôn mặt hồng càng lợi hại hơn.
Thời Vũ không vui mà nhìn
các nàng: Kêu chít chít quang quác cái gì?
Đương nhiên là cố ý khoe khoang có văn hóa, làm hắn nghe không hiểu.
Rốt cuộc là suy nghĩ thiếu niên, Thời Vũ tuy không nghe hiểu Thành ma ma nói gì nhưng hắn biết bà lão kia đang có ý cảnh cáo cùng ám chỉ mình, mặc dù không phục nhưng cũng mặc kệ đôi chủ tớ kia…… Hắn nhắm mắt lại chuyên tâm điều chỉnh hơi thở, trong miếu nhỏ, tiếng Thành ma ma ngâm nga 《 Khuê huấn 》hòa vào trong tiếng mưa gió.
—
Mưa liên miên không dứt, ngôi miếu trong núi nhìn không rõ ràng.
Thích Ánh Trúc dùng áo choàng bọc thân mình, nghe ma ma lải nhải không ngừng. Nàng lẳng lặng nhìn mưa bụi giữa trời đất, đã thành thói quen coi như không nghe thấy tiếng ma ma nói bên tai.
Trong không khí xen lẫn mùi bùn đất hòa quyện cùng mùi mưa, miếu nhỏ thật yên tĩnh. Thích Ánh Trúc ngồi ôm cánh tay, suy nghĩ tới bản thân mình, tâm tình bình tĩnh trở lại. Nàng dần dần có chút buồn ngủ nên vùi mặt vào giữa hai đầu gối. Thấy nàng như thế, Thành ma ma điều chỉnh tiếng nói cũng nhỏ đi.
Mơ màng ngủ không biết qua bao lâu, Thích Ánh Trúc bị ma ma đẩy tỉnh. Ma ma chỉ vào ánh mặt trời xám trắng bên ngoài, nhỏ giọng: “Nữ lang, hết mưa rồi, tiểu tử kia giống như cũng ngủ rồi. Tranh thủ khi hắn chưa tỉnh, chúng ta chạy nhanh đi thôi.”
Thành ma ma vẫn như cũ đem thiếu niên không bớt lo kia xếp vào hàng không phải người tốt.
Dựa vào đầu gối chính mình, thiếu nữ chịu đựng thân thể đau mỏi, tỉnh táo lại. Bên ngoài nhất phái mênh mông thanh quang, nước mưa trong trẻo rơi trên mặt đất hình thành vũng nước nhỏ. Nàng được Thành ma ma đỡ dậy. Thích Ánh Trúc vốn không nghĩ đến thiếu niên kia, nghe ma ma nói, nàng mới bừng tỉnh nhớ tới.
Thích Ánh Trúc nghiêng đầu, nhìn thấy thiếu niên nhắm mắt dựa vào tường, ánh sáng ảm đạm bên ngoài chiếu trên mũi hắn, đối lập với góc tường hắn ngồi khiến da hắn bỗng trở nên vô cùng trắng. Thành ma ma hầu hạ nàng mặc áo choàng, sau đó bà cũng nhanh chóng mặc xong áo choàng. Thành ma ma kéo Thích Ánh Trúc muốn ra khỏi cửa, Thích Ánh Trúc hơi tránh một chút. Nàng quay đầu lại, nhìn về phía thiếu niên kia.
Thành ma ma: “Nữ lang!”
Thích Ánh Trúc trong lòng vắng vẻ, cũng không biết vì sao mình sẽ quay đầu lại. Sau một lúc lâu, nàng nhỏ giọng: “Chúng ta đi rồi, vạn nhất trời lại mưa thì làm sao bây giờ? Đem dù để lại cho hắn đi.”
Không đợi Thành ma ma ngăn trở, Thích Ánh Trúc nhẹ nhàng đẩy tay ma ma ra, lấy quá dù, khập khiễng mà đi hướng Thời Vũ.
Nàng đi đến trong góc, ngồi xổm xuống trước mặt Thời Vũ. Thích Ánh Trúc nín thở thật cẩn thận mà đem dù đen đặt xuống, nhưng nàng khí huyết không đủ, chỉ có động tác nhỏ bé như vậy, khi nàng ngồi xổm xuống trước mắt biến thành màu đen khiến thân mình lung lay.
Một bàn tay duỗi tới, xương ngón tay toát lên khí lực của một người tập võ. Hắn nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay nàng để nàng không bị ngã xuống đất.
Thời Vũ ấn ở trên cổ tay nàng, Thích Ánh Trúc ngẩng mặt, mắt chứa sương mù, nhẹ nhàng chớp nháy mắt. Áo choàng màu đỏ kết hợp khuôn mặt tuyết trắng, giống như hồng mai trên nền tuyết. Lông tơ trắng mịn trên áo choàng bị hơi thở của nàng làm cho lay động.
Hai người mắt đen giao nhau. Có khổ mà không nói được thành lời.
Trong góc tường chật hẹp, đột nhiên thiếu niên cử động, hơi cúi người xuống.
Thiếu niên đến gần, chiếc mũi cao thẳng suýt nữa chạm vào nàng, Thích Ánh Trúc hoảng sợ, đột nhiên ngửa ra sau. Nàng ngẩng đầu định khiển trách nhưng lại thấy ánh mắt hắn trong trẻo sắc bén, tịch mịch không giống trêu đùa.
Hắn không giống như cố ý ức hiếp người khác.
Dưới bầu không khí cổ quái này, Thành ma ma cố tình hạ giọng nói gấp gáp ở phía sau: “Nữ lang, người không sao chứ? Lặng lẽ đem dù để đó, chúng ta chạy nhanh đi. Người không làm tiểu tử kia tỉnh đấy chứ?”
Thích Ánh Trúc nhìn vào mắt Thời Vũ.
Lông mi hắn lấp lánh ánh bạc như những con bướm đêm trong bóng tối. Dường như ánh sáng trong mắt hắn không phải là nước, mà là rượu, khiến người ta say khướt.
Thích Ánh Trúc không biết từ đâu ra tự tin, nhẹ giọng mở miệng: “Ma ma, hắn vẫn ngủ ngon, không có tỉnh.”
Nói xong, nàng đỏ mặt vì nói dối, duỗi tay nhẹ nhàng đẩy tay hắn đang ấn ở trên cổ tay mình ra.
Hắn ngồi ở chỗ kia vẫn không nhúc nhích, nàng hơi đứng lên, gió từ áo choàng mang đến mùi thơm hòa cùng mùi thảo dược, nhẹ nhàng phảng phất qua Thời Vũ. Thích Ánh Trúc rũ mắt xuống, chuyển hướng ánh mắt, quay lưng đi về phía Thành ma ma.
Thời Vũ ngồi ở trong góc, vì trời tối nên Thành ma ma vẫn chưa phát hiện hắn đã tỉnh.
Hương thơm bay xa, chỉ còn lưu lại nơi đầu ngón tay cảm giác mềm mại.
Thời Vũ tò mò xoa ngón tay.
—
Trong đêm đen, Thời Vũ cúi đầu đi ở trên đường núi. Hắn ôm chặt chiếc dù đen lớn trong ngực, bước chân khi nhẹ khi nặng, đi đường mơ hồ, tiếng bước chân nhẹ đến làm người nghe không được.
Hắn bỗng nhiên thu hồi suy nghĩ của mình, dừng bước, ngước mắt lên: “Ra đây.”
Trong nháy mắt, từ bụi cây sau lưng hắn xuất hiện ba hắc y nhân. Ba người hoặc đứng trên cỏ, hoặc đứng ở trên cây, hoặc cách Thời Vũ chỉ có vài bước chân. Bọn họ sử dụng vị trí khéo léo để vây quanh Thời Vũ.
Trong đó có một người cười bi thương, là thanh âm của nữ tử: “Thời Vũ, ngươi dám tiếp nhận ám sát người của ‘ Tần Nguyệt Dạ ‘, thật sự là muốn tiền không muốn mạng!”
“Chúng ta phụng mệnh lâu chủ, bắt ngươi trở về!”
Thời Vũ ngạo nghễ: “Chỉ bằng các ngươi?”
Từng tầng mây đen kéo đến che khuất bóng, thân ảnh của hắn biến mất ngay tại chỗ. Ba người kia căng thẳng, biết tuyệt đỉnh khinh công này ở trên giang hồ có tiếng tăm lừng lẫy, lập tức không dám buông lỏng đề phòng!