Chân Thích Ánh Trúc đã giẫm lên đất bằng nhưng vẫn còn ngơ ngác nhìn thiếu niên mới cứu nàng.
Trên người mặc hoa y sặc sỡ, những sợi tóc hỗn loạn phất phơ trên gương mặt. Thích Ánh Trúc ngẩng đầu hốt hoảng, chỉ cảm thấy đây là một giấc mơ.
Ngón tay nàng khẩn trương vò vò tay áo, lúng ta lúng túng gọi: “Thời Vũ …”
Đôi mắt Thời Vũ trong trẻo sáng ngời như ánh lửa. Hắn đáp lời: “Là ta.”
Hắn cúi thấp người nhìn nàng, Thích Ánh Trúc không nhịn được lùi về sau một bước. Thời Vũ kỳ quái nói: “Sao nàng xuống đất đi lại được vậy?”
Thích Ánh Trúc không có cách nào giải thích tình huống của mình lúc này. Gió nhẹ thổi qua, nàng ngửi được mùi máu cùng mồ hôi trên người thiếu niên. Thần sắc Thời Vũ như thường, cứ như dù đã mấy tháng không gặp cũng không phải chuyện gì to tát lắm. Thích Ánh Trúc cứng người, trong lòng có chút rối loạn, đoán lung tung xem hắn đã xảy ra chuyện gì …
Một đám người từ trên lầu lao xuống: “Mau tránh ra.”
Thích Thi Anh cũng ở trong đám người đó, chạy về phía bên này: “Tránh ra hết cho lão nương!”
Những ma ma cùng võ sĩ đã nhảy xuống trước vội vàng chạy lại xem nữ lang từ trên lầu ngã xuống. Bọn họ ở trên lầu đã thấy được một màn hắn bay tới đỡ lấy nữ lang, sau khi nhảy xuống liền không ngừng cảm tạ, lôi kéo Thích Ánh Trúc rời đi.
Thích Ánh Trúc căng thẳng, duỗi tay ra túm chặt lấy tay áo của Thời Vũ.
Thời Vũ nhạy bén đưa tay nắm lấy tay nàng. Hắn lúc nào cũng vậy, xấu xa hết chỗ nói, trong tay áo không người nhìn thấy thì nắm chặt tay nàng, làm nàng vừa vui vẻ, vừa thẹn thùng.
Thời Vũ chưa bao giờ để ý đến người khác, chỉ nhìn chằm chằm Thích Ánh Trúc: “Ương Ương, nàng muốn đi đâu, muốn làm gì vậy? Nàng phải đi rồi sao? Đừng đi nữa, chúng ta về nhà thôi.”
— Hắn một đường chạy trốn, giết người rồi lại bị người đuổi giết, vết thương chồng chất nhưng vẫn che chở hộp gỗ trong lòng, đó là khát vọng lớn nhất trong lòng hắn. Trước đây hắn chưa từng biết đến nó, bây giờ nó lại khiến hắn chán ghét cảnh đuổi giết máu me, chỉ muốn được ở bên cạnh Thích Ánh Trúc, “Ở bên nàng từ giờ đến mãi mãi về sau.”
Nàng nhìn Thời Vũ lộ ra một nụ cười: “Ta phải đi rồi. Thời Vũ, chàng với Thi Anh chờ ta được không?”
— Nàng muốn Thời Vũ trông thấy mình thật xinh đẹp.
Nàng vẫn luôn bị bệnh, lúc nào cũng dưỡng bệnh, tinh thần chưa từng tốt lên, khí huyết chưa từng thấy đủ. Nhưng hiện tại nàng đã uống thuốc, đã giống như người bình thường. Nàng không tin trên đời có linh đan diệu dược gì, chỉ là không muốn làm phật lòng Thời Vũ.
Trong lúc còn sống, nàng muốn Thời Vũ thấy thời điểm mình xinh đẹp nhất. Không thể nào thay đổi tương lai bi thảm, vậy chỉ có thể nghĩ đến điều tích cực hơn. Khi đau buồn qua đi, nàng mong Thời Vũ có thể nhớ được hình ảnh nàng tối nay.
Thích Ánh Trúc hy vọng, trên đời này sẽ có một người nhớ đến nàng cả đời.
Thời Vũ mê mang: “Ai?”
Thích Thi Anh cuối cùng cũng chen được khỏi đám người tiến về phía này, vừa lúc nghe được tiếng “Ai?” của Thời Vũ.
Sắc mặt nàng trong nháy mắt đen lại: “Ta!”
Thời Vũ quay đầu liếc mắt nhìn Thích Thi Anh, nàng cũng trợn mắt nhìn lại, nhưng cũng không ngốc mà đi chọc hắn. Thích Ánh Trúc thấy bọn họ có thể hòa bình ở chung thì lập tức vui mừng: Ở phương diện nào đó, Thời Vũ vô tình cũng khá tốt.
Hắn đều không để tâm đ ến tất cả mọi người.
Hắn nâng mi mắt chăm chú nhìn theo nàng.
—
Đêm xuống sao lên, ngọn đèn dầu tỏa ra ánh sáng lập lòe.
Quần chúng nhân dân vây chặt một chiếc xe hoa. Xe hoa rất khó theo nhưng mọi người vẫn vô cùng phấn khởi. Trong đám người lộn xộn, Thời Vũ cùng Thích Thi Anh không thèm để ý đến nhau.
Đột nhiên, Thời Vũ nghe thấy đám người ồ lên: “Hoa thần nương nương đến rồi …”
Thời Vũ không chút để tâm cùng bọn họ quay lại nhìn.
Đêm tối vắng vẻ nhưng ánh đèn xung quanh lại sáng bừng như ánh mặt trời. Những người đó trông thật bình thường, chỉ có nữ lang đứng giữa đài hoa, khoác áo vải voan, má hồng nghiêng nghiêng, mắt môi như vẽ. Gió thổi vải sa, váy áo tung bay lộ ra một đoạn cổ tay trắng nõn.
Dây lưng bay bay như muốn giấu đi vòng eo nhỏ gọn tinh tế, tay nữ lang cầm theo lẵng hoa đang không ngừng rải xuống phía dưới.
Cánh hoa thi nhau rớt xuống như mưa, các bá tánh phía dưới tranh nhau đoạt lấy.
Như sao vây quanh mặt trăng, vạn phần tráng lệ. Nữ lang hiền từ rũ mắt, quanh thân nàng như bị một tầng ánh sáng tinh khiết bao bọc.
Thích Thi Anh cũng hòa vào đám người, cười hì hì chạy đi cướp hoa: “Hoa thần nương nương, nhìn sang bên này!”
Đèn đang ở nơi xa nhưng trong không khí vẫn còn vương mùi pháo trúc và pháo hoa, Thời Vũ ngẩng đầu lẳng lặng nhìn. Gió thổi bay mái tóc đen của hắn, có vài sợi tóc quét qua đôi môi đỏ. Lúc hắn ngẩng đầu, trái tim lập tức nóng chảy, ngay nơi giấu hộp gỗ Cửu Ngọc liên.
Cánh hoa màu bạc rơi xuống, lộng lẫy vô cùng. Ánh mắt Thích Ánh Trúc xuyên qua đám người, cuối cùng cũng tìm được Thời Vũ. Ánh mắt nàng lộ rõ vẻ vui mừng, môi cười nhàn nhạt. Khi nàng rải hoa, đôi mắt nghi hoặc nhìn thiếu niên phía sau đám người: Thời Vũ? Sao lại không qua đây?
Thời Vũ nhịn không được tiến về phía trước một bước, lại không nhịn được lùi về sau một bước. Hắn che trái tim đang đập thình thịch đến mức hơi đau nhói của mình, hắn đã hiểu cảm giác này… đó là ‘thích’.
Có lẽ còn gọi là ‘yêu’.
Có lẽ hắn đang cảm nắng nàng.
Có lẽ không phải chỉ có thế.
Hắn không biết nữa, từ trước đến giờ đều không rõ. Hắn chỉ làm việc hắn muốn làm, chỉ muốn trông thấy nàng.
Đêm tối dưới ngọn đèn dầu, hắn nhìn nàng thật lâu, thật chăm chú đến mức không buồn nháy mắt. Rất nhiều năm sau, Thời Vũ vẫn còn nhớ rõ ánh mắt của Thích Ánh Trúc nhìn hắn lúc này. Đôi mắt như mặt trời mùa hè đẹp đến nao lòng, chỉ một lần này cũng đủ làm hắn tan chảy, làm người ta muốn rơi lệ.
Thời Vũ muốn Thích Ánh Trúc mãi tươi đẹp như vậy, vui vẻ nhận lấy sự yêu thương từ mọi người. Cho dù tất cả những gì hắn có chỉ là một giấc mộng. Dù hắn có ở đâu, dù nàng đang nơi nào, hắn cũng chỉ mong nàng hạnh phúc.
Hắn muốn nàng được sống.
Thời Vũ xoay người rời đi.
—
“Thời Vũ kia thật là kỳ quái. Hắn đã tới rồi lại còn đi đâu không còn bóng dáng là sao? Không phải hắn muốn chúng ta đi tìm hắn chứ?” Trên đường trở về, Thích Thi Anh cầm trên tay một chiếc đèn lồ ng lấy từ hội tết Thượng Nguyên, oán giận Thời Vũ.
Thích Ánh Trúc đi phía sau, cúi đầu: “Có lẽ Thời Vũ có việc.”
Thích Thi Anh lập tức nói: “Hắn còn có thể có việc gì? Nói đi tìm dược cũng chả thấy tin tức, giờ về rồi lại biến đâu mất. Thật không đáng tin cậy. Ta nói này, loại người này không gả được đâu … Đương nhiên, vốn dĩ ngươi cũng không gả được.”
Thích Ánh Trúc không lên tiếng.
Thích Thi Anh đi đằng trước bỗng nhiên cảm thấy mình quá nặng lời, nàng quay đầu lại lặng lẽ quan sát Thích Ánh Trúc.
Thích Ánh Trúc mỉm cười: “Ngươi chỉ nói sự thật thôi mà, vốn dĩ ta cũng không còn sống được mấy ngày nữa. Đến ta còn khó chịu thì sao có thể trách Thời Vũ được đây?”
Thích Thi Anh mấp máy môi, khó khăn muốn nói
gì đó.
Nàng không biết nên nói gì nhưng vẫn tìm chuyện để nói: “Hội đèn lồ ng buổi tối nay thật đẹp.”
Thích Ánh Trúc ngượng ngùng nói: “Ừ”
Trong lòng nàng, đẹp nhất là ánh mắt Thời Vũ khi nàng tìm được hắn giữa đám đông xa lạ.
Ánh mắt ấy như gió nhẹ mùa xuân, nhẹ nhàng uyển chuyển thổi qua trái tim nàng. Nàng sẽ luôn nhớ rõ, cho đến ngày ra đi.
Ban đêm, gió thổi qua cửa sổ sàn sạt. Ngay sau đó, mưa phùn kéo đến, từng hạt nhỏ li ti rơi xuống, tướng những cành hoa ngọn cỏ mùa xuân.
Thích Ánh Trúc cùng Thích Thi Anh ngủ ở trong phòng cha mẹ như cũ, nhưng so với lúc mới tới, hai người đã mua đồ gia dụng đầy đủ, không cần phải ngủ dưới đất nữa.
Thích Thi Anh ngủ ngon lành. Thích Ánh Trúc nằm trằn trọc trên một chiếc giường khác. Nàng chậm rãi thở dài, sờ s0ạng tìm chiếc đèn, đẩy cửa ra khỏi phòng. Thích Ánh Trúc dựa vào cửa gỗ, đặt đèn xuống bên chân.
Nàng đứng trước nhà, trong đêm đen lạnh lẽo ôm lấy bả vai mình, nhìn chằm chằm trời đất quay cuồng ngoài kia. Đêm đã khuya, Thích Thi Anh đã chìm vào giấc ngủ, cứ như chỉ có mình nàng còn tồn tại giữa trời miên man mưa gió.
Nàng thích núi non đồng ruộng, thích vạn vật sau cơn mưa, thích xem nhữ chú chim ướt cánh, thích xem vịt đạp nước giữa lòng sông, còn có chú nhện chậm chạm giăng tơ nơi góc nhà nữa. Trời xanh trong vắt, ruộng vương mùi bùn… Nếu trong đêm đen mưa gió thế này có thể thấy gương mặt Thời Vũ yên bình ngủ say thì càng tốt.
Nhưng mà… hình như Thời Vũ lại đi rồi.
Thích Ánh Trúc nhẹ nhàng thở dài, muốn bản thân mình phấn chấn lên một chút như lời Thời Vũ nói: “Bắt đầu cố gắng từ việc thở dài ít đi.” Nghĩ đến Thời Vũ, nàng lại nở nụ cười trên môi, mưa đêm lạnh lẽo làm nàng run cầm cập.
Thôi, phải về phòng thôi. Không ngày mai lại ốm.
Thích Ánh Trúc khom lưng nhấc chiếc đèn dưới chân lên, muốn nương theo ánh sáng hắt hiu này trở về phòng. Bỗng nhiên, nàng dừng bước. Nàng nhìn chằm chằm bóng dáng bước tới từ đêm đen, khoảng cách quá xa làm nàng nhìn không rõ. Nhưng trái tim nàng cứ như biết trước người đến là ai mà nhảy lên một cái.
Thiếu niên đồ đỏ, tay áo bó chặt lấy cổ tay, tóc cột cao từ trong làn mưa bước đến.
Ánh đèn chiếu sáng vùng đất trước mặt Thích Ánh Trúc, mưa phùn làm ướt một vài viên gạch lát, cột gỗ cản lại tầm nhìn của nàng. Nàng không nhịn được nhích sang bên cạnh, muốn nhìn hắn rõ hơn. Chỉ thấy hắn nghiêm túc bước tới, mưa phùn chẳng thể chạm vào hắn một phân, hình như trong tay còn cầm theo thứ gì đó nhìn không rõ lắm.
Thời Vũ từ trong mưa bước tới không hề chớp mắt, Thích Ánh Trúc chỉ mơi hơi dời tầm nhìn, hắn đã đứng trước mặt nàng.
Đứng dưới nàng hai bậc thềm, ánh lửa trong đèn bập bùng như muốn vươn mình về phía Thời Vũ. Hắn vươn tay, lúc Thích Ánh Trúc mới nhìn thấy vật ấy, là một hộp vòng hoa.
Thời Vũ nâng tay lên nói: “Không phải nàng là hoa thần sao?”
Hắn nhẹ nhàng đặt vòng hoa lên đầu nàng, cứ như vậy đứng dưới hai bậc thềm nhìn nàng, không hề tiến lên. Hắn thưởng thức một chút, vừa lòng gật đầu: “Ta làm đấy.”
Thích Ánh Trúc rũ mắt nhìn hắn: “Lúc nãy chàng rời đi là muốn làm cái này sao?”
Thời Vũ không nói chuyện tim hắn đập như muốn vỡ ra, hắn đã học được ngại ngùng, học được cách che giấu những chuyện ấy. Hắn cười nhẹ nhàng, vừa hào phóng, vừa ngoan ngoãn: “Ừ.”
Hắn cường điệu: “Nàng chúc phúc cho người khác, ta chúc phúc cho nàng.”
Thích Ánh Trúc chăm chú nhìn hắn: “Chàng còn thay đồ nữa.”
Ánh mắt Thời Vũ trong trẻo nhìn nàng: “Vì Ương Ương nói ta mặc y phục màu khác cũng đẹp. Y phục của ta không nhiều màu lắm nhưng có màu đỏ. Đẹp không?”
Thích Ánh Trúc khẽ cười.
Thời Vũ vẫn đứng trong mưa như cũ nhưng những hạt mưa vẫn chẳng thể đụng vào hắn mảy may. Thích Ánh Trúc qua làn mưa bụi nhìn hắn, không khỏi nhớ đến ngày hai bọn họ lần đầu gặp nhau.
Thích Ánh Trúc không trả lời hắn, chỉ lẩm bẩm: “Ta đã đáp với nhũ mẫu câu thơ ‘xuân đêm mưa vui’, giờ có khi viết còn chả ra.”
Thời Vũ hỏi: “Là sao?”
Thích Ánh Trúc tránh thoát ánh mắt hắn: “Không có gì …”
Thời Vũ cười rộ lên.
Thiếu niên thấp hơn nàng một xíu nhắm mắt lại, ngọn đèn dầu tỏa ra ánh sáng nhu hòa chiếu vào mi mắt hắn: “Ta hiểu hết đấy.”
Hắn bước lên bậc thang, tiến về phía trước.
Thích Ánh Trúc hơi giật mình.
Thời Vũ nhắm mắt: “Ta hiểu ‘xuân đêm mưa vui’ là có ý gì đấy.”
Hắn bước lên bậc thứ hai.
Thích Ánh Trúc phản ứng lại, hoảng loạn lùi về sau một bước.
Phía sau là mưa phùn, phía trước là người đẹp đeo vòng hoa. Trong làn mưa, ánh đèn lắt léo như tơ nhện. Thời Vũ nói: “Những lời nàng từng nói, ta đều đã đi tìm hiểu qua.”
Hắn tiến về phía trước, nàng lại lùi về phía sau.
Thời Vũ chậm rì rì mà cười: “Ta hiểu ‘xuân đêm mưa vui’ nghĩa là …”
Thích Ánh Trúc dựa lưng vào tường gỗ, Thời Vũ ngày càng sát lại gần nàng, mắt vẫn nhắm, ánh nến cùng mưa phùn lay động theo gió.
Ánh đèn chiếu sáng vài hạt mưa li ti, Thời Vũ cúi đầu, ngón tay không chạm vào nàng, chỉ có khuôn mặt ngày càng sát lại.
Hắn nói: “‘Xuân đêm mưa vui’ nghĩa là ‘Ương Ương thích Thời Vũ"”
“Choang!”
Đèn trong tay Thích Ánh Trúc rơi xuống đất, lộc cộc lăn xuống bậc thang như suối chảy.
Nước mưa tí tách rơi xuống đám cỏ tranh, gió thổi qua nhà gỗ làm mờ đi tiếng ai cười trộm. Thiếu niên đạt được mục đích, tay chỉ vào môi mình: “Ta trả lời đúng rồi, nàng không thưởng gì cho ta sao?”