Đến Cả Người Què Cũng Bị Tôi Lừa Đứng Dậy

Tự mình lộ diện


trước sau

Cố Diệp đặt ba búp bê lên bàn nói một cách vô cùng dõng dạc: “Đêm qua em mơ thấy một chị gái, chị ấy nói rằng mình bị giết và làm thành búp bê, xương cốt bây giờ vẫn còn nằm dưới tầng hầm, hôm qua em đi đến nơi mà chị gái kia đã nói, không ngờ thật sự tìm được con búp bê vải mà chị ấy đã nhắc đến.”

Ánh mắt anh lính mới này nhìn Cố Diệp rất là bất đắc dĩ, thậm chí còn buồn cười, suýt chút nữa thì nói là cậu đùa tôi đấy à

Cố Diệp thấy đối phương không tin nên lật bụng búp bê, lấy ra một đốt ngón tay trừ trong đó, mặt không thay đổi đưa cho đối phương: “Là người đấy.”

Sắc mặt lính cảnh sát lập tức thay đổi, không đùa nữa: “Đây là xương người.”

Cố Diệp vô tội chỉ vào búp bê nói: “Chị gái ấy bảo, đây là con mắt của chị ấy, đây là xương cốt của chị ấy, đây là da chị ấy, còn mấy con búp bê nữa cũng đã bị bán đi.”

Lính cảnh sát đổi sắc mặt, vội vàng cầm lấy những thứ này chạy vào trong, chỉ chốc lát sau hai người nữa đi theo hắn ra ngoài, vừa nhìn thấy Cố Diệp vẻ mặt đã rất khó tin: “Lại là cậu.”

Cố Diệp mỉm cười, ngoan ngoãn nói: “Đúng vậy, lại là em.”

Hai người đó chính là đội trưởng và nữ đội phó người phụ trách vụ án lừa đảo bắt cóc trẻ em, mà Cố Diệp vẫn luôn miệng gọi là chị cảnh sát

Lính cảnh sát kể rõ ràng chuyện này cho hai người, Cố Diệp chỉ vào từng con búp bê để xác nhận: “Búp bê này được một ông chủ tiệm mì mua về, nhà bị ma quỷ chọc phá nên em đã giữ con búp bê này lại.” Chuyện này chỉ cần điều tra một chút là được.” Cố Diệp cũng không nói dối chỉ là không nói rõ ràng từng chi tiết mà thôi: “Sau khi em đem về cũng nằm mơ, người bị hại báo mộng cho em.”

Cố Diệp nói chững chạc đàng hoàng, gương mặt cậu lại rất ngoan ngoãn không có một chút gì là đang nói dối, nhưng lý do này vẫn thật sự không thể tưởng tượng nổi. Hai đội trưởng liếc nhau, chị cảnh sát giữ lại ba con búp bê, mặt mày nghiêm túc nói với cảnh sát nhỏ: “Bây giờ đem đi kiểm tra chất liệu nó thử xem.”

Không lâu sau bên pháp y gửi kết quả tới, kết quả đó khiến cho tất cả mọi người phải giật mình, nó thật sự là bộ phận của một con người

Cố Diệp đẩy Vương Đại Đảm lên trước: “Lúc em mua búp bê anh này có quay video lại, chính miệng ông chủ nói là tự chế tạo ra, các anh chị có thể xem.”

“Thằng bé này được đấy, còn biết để lại chứng cứ nữa.” Đội trưởng vỗ vỗ bả vai Cố Diệp, khen ngợi nói: “Thông minh lắm, không hổ danh là học bá Đế đại, nhưng mà sau này mấy chuyện nguy hiểm như thế đừng có làm nhé. Vụ này em đừng quan tâm nữa, cứ để anh chị xử lý.”

Cố Diệp lưu luyến nhìn búp bê: “Búp bê này em bỏ ra mười tám vạn, đây là hóa đơn nếu như lưu lại chứng cứ thì anh chị nhớ nhắc ông chủ trả lại tiền cho em nhé. Nếu không trả được thì có thể trả con gái cho em được không? Em muốn nuôi nó.”

Đội trưởng kinh ngạc, mua búp bê với giá mười tám vạn, con nít bây giờ điên hết rồi sao? Nhưng mà vẫn phải nói cho Cố Diệp: “Không thể trả cho em được, cái này phải lưu lại làm bằng chứng.”

Cố Diệp nói một cách đầy tin tưởng: “Vậy nhất định phải trả lại tiền cho em.”

“Cũng chưa chắc được, bên ngoài có da người, nó thuộc bộ phận của người chết, theo quy định thì anh chị phải giữ lại để trả về cho gia đình.” Chị cảnh sát nghiêm túc nói: “Cô bé này mất tích lâu đến thế mà không ai báo án, có thể do không có người thân, chị sẽ cố gắng trả búp bê lại cho em nhé.” Nói đến đây thì chị cảnh sát cười cười khuyên nhủ: “Da người đấy, em cũng đừng định ôm về nhà chứ.”

“Được ạ, các anh chị cứ cố gắng hết sức phá vụ án quan trọng này.” Cố Diệp mỉm cười nhéo nhéo má búp bê, đứa nhỏ này quá đẹp, thật sự cậu muốn đưa nó về nhà, tiếc rằng chuyện trước mắt quan trọng hơn, là lẽ phải cho một người đã chết

Sau khi lưu lại chứng cứ thì chị cảnh sát dẫn Cố Diệp và Vương Đại Đảm ra khỏi cục cảnh sát, hỏi dò: “Cố Diệp, sao em biết người đó bị giam ở tầng hầm?”

Cố Diệp mỉm cười: “Chị gái đó báo mộng cho em, tầng hầm ngay tại cửa tiệm, lúc trước ở đó vốn là bệnh viện, tầng hầm bị sửa lại thành nhà kho, các anh chị cứ thăm dò đi, nhất định sẽ tra ra chứng cứ phạm tội.”

Đôi mắt bồ câu của nữ cảnh sát nhìn chằm chằm thăm dò Cố Diệp, dường như là nhìn ra được rằng cậu không nói dối

Cố Diệp cười ngượng: “Chị à, chị thấy em có liên quan đến hung thủ sao?”

Nữ cảnh sát lắc đầu

“Vậy các chị cứ cho người chết ấy một sự công bằng là được rồi, về phần em có vai trò gì trong đó cũng không quan trọng đúng không?” Cố Diệp tiếp tục cười: “Vốn dĩ em bắt xe chạy nửa vòng thủ đô cũng vì muốn tìm các anh chị, em tin vào sự chính nghĩa của chị, chính nghĩa đó cũng giống như em vậy đó.”

Rốt cuộc nữ cảnh sát cũng nở nụ cười, lấy giấy ghi chép trong túi ra rồi viết lên một dãy số điện thoại: “Chị là Mục Cảnh Phỉ, em phát hiện ra những đứa nhỏ đáng thương kia rồi lại tới cô gái tội nghiệp này, chị cảm thấy, sau này em nhất định sẽ tìm được rất nhiều những thứ đã được chôn giấu dưới lớp đất tối tăm, nếu em gặp những kẻ khốn nạn nào đó cứ để anh chị phụ trách lẽ phải cho dân chúng, có việc gì cứ gọi qua số này cho chị là được.”

Cố Diệp nhận lấy, cười híp mắt nói: “Chị Mục là người thông minh, sau này thường xuyên liên lạc nhé.”

Thấy rõ nhưng không nói hết ra, Mục Cảnh Phỉ nhất định là người thông minh, cô không chú ý những chuyện vặt vãnh, tường tận mọi chuyện, ngoài mềm trong cứng, có thể đem chính nghĩa quán triệt đến cùng. Từ tướng mạo Cố Diệp có thể nhìn ra được, chị gái này không hề dễ ăn. Hợp tác với cô còn thoải mái hơn hợp tác với Hội học huyền thuật tự khoe mình là chính nghĩa nhiều, quan trọng là danh chính ngôn thuận

“Với cả, nếu như anh chị tìm được những búp bê khác có thể dùng bao phúc đức này cọ lên người búp bê một chút, thứ đó có thể làm cho linh hồn được nghỉ ngơi.” Cố Diệp đưa túi cho Mục Cảnh Phỉ, bắt một chiếc taxi rồi vẫy vẫy tay rời đi

Sắc mặt của Mục Cảnh Phỉ khi nhìn chiếc túi phúc đức này rất phức tạp, bỏ thẳng vào tui, cũng không mở ra xem xem

Sau khi rời khỏi cục cảnh sát Vương Đại Đảm mới thở dài một hơi: “Kích thích quá! Làm tôi sợ muốn chết đây này!”

Cố Diệp nhìn ngón tay của mình một chút, không biết một tia quỷ khí này còn sót lại đây khi nào, cậu ép ép ngón tay, nghĩ không ra lại thôi, nhắm mắt lại, lười biếng nói: “Anh sắp nổi tiếng rồi đấy.”

Vương Đại Đảm nửa tin nửa ngờ: “Cảm ơn lời chúc tốt lành này của cậu!” Đến một ngã tư đường thì hắn xuống xe, cười vui vẻ thêm bạn với Cố Diệp: “Mong sau này có thể hợp tác nữa, nhưng đừng kích thích như vậy là được.”

Cố Diệp híp mắt, khoát khoát tay tạm biệt

Sau khi Cố Diệp về lại nhà mình thì Giải Thừa vừa hay gửi tin cho cậu: Tớ tìm người đo oán khí, theo địa chỉ trên la bàn đem được năm con búp bê đấy về, hồn phách của những đứa trẻ còn sống cũng về theo

Cố Diệp: Vất vả rồi! Đưa những búp bê đó cho cục cảnh sát, tất cả đều là bằng chứng

Giải Thừa trả lời “Yên tâm đi đều ổn cả” Sau đó gửi cho Cố Diệp một tấm tự chụp, Cố Diệp bị chọc cười khi nhìn thấy mặt của y: Cậu bị mấy đứa nhóc đấy bắt hả?

Giải Thừa gửi icon cười khóc: Bị đứa nhỏ ba tuổi tóm lấy, không làm chuyện tốt không được mà

Cố Diệp thở dài trả lời: Chúng ta làm nghề này chỉ cầu không thẹn với lương tâm

Giải Thừa gửi một con nằm ngửa khóc, đã nhận mệnh

Cố Diệp về nhà chưa được bao lâu thì tin mạng đã nổi lên một tin tức: Một ông chủ nào đó của cửa hàng búp bê liên quan đến vụ án giết người bị cảnh sát bắt được. Theo như nhân chứng, tìm ra được một bộ hài cốt không tay nằm trên tấm thảm dưới tầng hầm. Nge nói được gọi là tác phẩm nghệ thuật tên là ‘Thiên sứ’, từng hot trên mạng, lúc ấy giá khoản 320 ngàn nhân dân tệ

Bởi vì Cố Diệp và Vương Đại Đảm từng đến tiệm của ông chủ bị bắt này, lại thêm chuyện đêm trước livestream bắt oán linh, rất nhiều người suy đoán được chuyện này lẽ nào là có liên quan đến nhau? Dù không có bằng chứng trực tiếp nhưng dân mạng vẫn tìm ra được dấu vết lưu lại. Sáng ngày thứ hai, Cố Diệp phát hiện weibo mình có rất nhiều inbox, vào xem một chút đầu óc đã xoay mòng mòng, fans cậu đã lên đến 22 vạn, từ khi nào vậy?

Rất nhiều người hỏi cậu là có phải phát hiện người chết hay không, có phải thấy được oan hồn hay không? Còn tưởng tượng ra chuyện Cố Diệp tương tác với oan hồn, muốn hỏi Cố Diệp là có thật hay không?

Cố Diệp im lặng, chỉ muốn hỏi: mấy người tưởng tượng như thế sao không đi viết tiểu thuyết đi? Viết cũng đã viết xong rồi còn kéo tôi vào làm gì?

Bên phía Vương Đại Đảm cũng vậy, weibo không ngừng hot lên, vấn đề hỏi hắn cũng im lặng, hỏi là có phải Cố Diệp đã nhận hắn là đồ đệ rồi không? Sau này cùng nhau đi bắt quỷ. Vương Đại Đảm chỉ có thể dở khóc dở cười bác bỏ tin đồn, nhưng mà nhìn lượng fans không ngừng tăng nên hắn cũng rất vui bởi câu nói kia của Cố Diệp: Hắn sắp hot rồi

***

Trong cục cảnh sát

Chủ tiệm này cũng rất nổi tiếng trong giới nên chuyện hắn bị đã lập tức bị truyền đi, rất nhanh sau đó những tác phẩm của hắn đều bị cảnh sát tìm kiếm trên mạng, sợ làm dư luận hoảng hốt nên họ không thẳng là làm bằng da người, chỉ nói để làm bằng chứng, sau này sẽ trả lại, lúc đó mới có thể thu về những con búp bê kia

Không ai thấy được, những con búp bên được bày cùng nhau, trên cơ thể tỏa ra một luồng oán khí nhàn nhạt chui thẳng vào con búp bê mà Cố Diệp mua về. Hồn phách của đứa trẻ nhỏ đã được Cố Diệp thả đi, oán linh được trừ khử, nhưng oán khí trên người chúng thì vẫn còn. Búp bê xinh đẹp hệt như cái hang không đáy mà hút lấy những luồng oán khí đang hút về phía mình, nó lẳng lặng ngồi, một đôi mắt màu trà nhìn chăm chú về phía trước, xung quanh im lặng đến mức một mũi kim rơi xuống cũng nghe được, ở một nơi không ai chú ý đến, cổ của nó đột nhiên chuyển động. Một lúc sau, đôi lông mi thật dài của nó run lên, từ từ đứng dậy

Chiếc vài dài đến mắt cá chân dạng cung đình xinh đẹp, chân mang đôi giày da đỏ đạp lên bàn phát ra tiếng lộc cộc rất nhỏ, theo động tác của nó, mái tóc bạch được uống lọn nhẹ nhàng đong đưa hệt như một tinh linh đang vỗ cánh. Nó đứng đó một thoáng rồi giơ chân lên, nhảy từ trên bàn xuống đất, từ bước từng bước đi khỏi phòng bằng chứng

Mục Cảnh Phỉ do dự hồi lâu thì vẫn chọn tin theo Cố Diệp, cô lấy túi phúc đức cọ lên người búp bê một chút, sau khi cọ xong mới phát hiện, thiếu một con

Mục Cảnh Phỉ nhíu mày, hỏi nhân viên cảnh sát đang trực: “Tiểu Lý, con búp bê kia đâu? Tóc bạch kim, con đẹp nhất ấy.”

Tiểu Lý mơ hồ: “Không biết.”

Mục Cảnh Phỉ tức giận: “Đi tìm, ai mà rảnh rỗi lại lấy bằng chứng đi mất rồi?”

****

Với chuyện ‘con gái’ của mình Cố Diệp không hề biết gì, ngủ một giấc cả buổi chiều, đến bốn giờ thì tắm một cái, Úc Trạch cũng đã bắt đầu gửi tin nhắn cho cậu: Năm giờ tôi tan làm, chắc kẹt xe tầm nửa tiếng, bảy giờ đến

Cố Diệp lau tóc trả lời: Dạ, chú ý an toàn

Một lát Úc Trạch lại nhắn: Sau này đừng làm chuyện nguy hiểm nữa

Cố Diệp nhếch nhếch miệng: Anh ơi, anh đặt máy kiểm tra trên người em đúng không?

Úc Trạch: Không có, đoán thế

Khóe miệng Cố Diệp giật giật một cái, tiếp xúc với người quá thông minh cũng có mặt tốt nhưng cũng có một mặt nhức trứng cực kỳ, không lừa cái gì được cả

Dọn dẹp nhà cửa một chút cũng đến bảy giờ, Cố Diệp ra cổng cư xá chờ tầm hai phút thì đã thấy Úc Trạch lái xe đến nơi, tâm trạng cậu có phần phức tạp vẫy vẫy tay, xe chầm chậm dừng lại, cửa sổ xe mở ra, là Úc Trạch tự mình lái xe tới

Úc Trạch cười trêu chọc cậu: “Đúng là không bị hơi đen nhỉ.”

Cố Diệp mỉm cười mở cửa xe, ngồi thẳng vào vị trí phó lái, vừa mang dây an toàn vừa hỏi: “Anh lại xem weibo em đấy à?”

Úc Trạch gật đầu, nghiêm túc nói: “Tôi đăng ký một tài khoản, chỉ follow em.”

Đầu ngón tay Cố Diệp run lên, kiên trì hỏi: “Anh, gần đây anh, có quan tâm ai đặc biệt không?”

Úc Trạch thản nhiên nói: “Em đó.”

Thẳng thắng như vậy khiến Cố Diệp lại nghĩ đến quẻ ‘gặp được người hữu duyên’ kia, người mà cậu gặp ngày ấy, cũng là Úc Trạch. Cố Diệp không kiềm lòng được mà bắt lấy cổ tay Úc Trạch: “Cho em xem, lòng bàn tay anh một chút.”

Úc Trạch có vẻ không hiểu lắm: “Xem tay cho tôi à?”

Cố Diệp ngại ngùng không nói câu nào, cẩn thận xem tướng tay cho Úc Trạch để xác nhận một chút

Úc Trạch mỉm cười, tâm trạng rất tốt:
“Tôi có tìm Đường lão để xem thử cho mình, duyên phận ngay cạnh tôi, có thể yêu ngay, xem ra là rất hợp.”

Khóe miệng Cố Diệp giật một cái, len lén nhìn thoáng qua tướng tay của mình, nắm chặt nắm đấm, nhét tay vào trung túi, hình như…đường vân giống nhau như đúc, có chút hợp. Cố Diệp không đỡ được, chẳng lẽ mình là người lơ đãng như vậy sao? Không thể nào, vận mệnh nói sai mất rồi, cậu sẽ không bị đối phương mê hoặc, chắc chắn không!

Úc Trạch nhìn vẻ mặt Cố Diệp hết xanh rồi lại tím, nghi ngờ hỏi: “Sao vậy?”

“Không.” Cố Diệp nhanh chóng lắc đầu, chỉ chỉ phía trước: “Em đặt trước một phòng ở Bách Hiên Lâu, nơi đó yên tĩnh, đi ăn cơm trước đi ạ.”

Úc Trạch nhìn cậu một chút, cũng không ép hỏi, theo hướng chỉ của Cố Diệp mà đi

Lúc hai người dùng cơm, Cố Diệp có ăn ít hơn bình thường, nếu là trước kia thì sẽ là Cố Diệp nói còn Úc Trạch sẽ lắng nghe, đột nhiên cậu trở nên khác thường thế này khiến cho Úc Trạch nhạy cảm phát hiện có gì đó không đúng: “Em sao vậy?”

Cố Diệp cười cười xấu hổ: “Không sao ạ, chỉ hơi mệt chút thôi.”

“Ăn cơm xong thì về nhà nghỉ ngơi.”

“Dạ, anh đi chuyến xa như vậy, có muốn về nhà em một chút không?”

“Được.”

Cố Diệp im lặng, cậu không ngờ Úc Trạch lại đồng ý một cách vui vẻ thẳng thắng thế, nhưng mà không mời người ta về nhà ngồi một chút cũng hơi kỳ kỳ

Sau khi ăn xong Cố Diệp dẫn Úc Trạch vào ổ của mình, khi vào đến cửa cậu mới trịnh trọng nói cho đối phương biết: “Nhà em không có sạch sẽ như nhà anh đâu đó, anh thật sự sẽ không chê chứ?”

Úc Trạch cười cười: “Không đâu.”

“Vậy, mời anh vào.” Cố Diệp đẩy cửa, thật ra phòng khách cũng không bẩn, tất cả mọi thứ đều trưng bày ngay ngắn gọn gàng, nhưng mà thứ nào cậu cũng dùng rồi nên khí tức hơi nặng, không phải kiểu sạch sẽ đến mức rét run như ở nhà Úc Trạch

Úc Trạch quan sát một chút rồi nói một cách rất đàng hoàng trịnh trọng: “Sạch hơn tưởng tượng của tôi nhiều.”

Cố Diệp bất mãn quay đầu trừng đối phương một cái: “Rốt cuộc hình tượng em trong lòng anh là thế nào vậy?”

Úc Trạch không trả lời mà chỉ cười khẽ một tiếng

Cố Diệp cười cười nói: “Tại em cân nhắc đến chuyện sẽ tiện cho em ra ngoài làm việc hơn, không ngờ cha mua cho em căn nhà lớp thế này, đây là phòng sách, chữ anh vẽ em cũng treo ở đây, đẹp trai cực kỳ!”

Vẻ mặt Úc Trạch lộ ra mấy phần ghét bỏ, không thèm nhìn

Cố Diệp bị vẻ mặt của đối phương chọc cười: “Đúng rồi, nếu anh đã tới đây thì viết cho em thêm một bức nữa đi.”

Úc Trạch lùi ra sau một bước từ chối rõ ràng, thậm chí còn không định bước vào phòng sách Cố Diệp

“Anh đừng nhỏ mọn vậy chứ! Em có bán lấy tiền đâu.” Cố Diệp nheo mắt lại, trong lòng đã có tính toán, kéo tay Úc trạch, không nói lời nào mà kéo thẳng vào trong, cậu lấy một quyển giấy trắng trên giá sách, trải bằng ra: “Chuẩn bị bút mực giấy nghiên cho anh rồi đây.”

Úc Trạch không nhận bút mà hỏi trước: “Em muốn tôi viết cái gì?”

Cố Diệp cười meo meo nhét bút vào trong tay Úc Trạch: “Viết Cố Diệp là chủ nhân gia đình, không được nói, nghe lời Cố Diệp!”

Sắc mặt Úc Trạch cứng đờ, bỏ bút xuống: “Có cần phải viết cái này không?”

“Anh quan tâm làm gì, cứ viết cho em đi.”

Cả người Úc Trạch đều toát ra vẻ từ chối

“Viết đi viết đi mà, xin anh đó, chữ anh đẹp lắm!” Miệng Cố Diệp cứ lắp bắp lắp bắp, lời nói cứ như thuốc mê bắn về phía Úc Trạch: “Tại em viết không có lực, như chó cào, anh dạy em viết đi!”

Úc Trạch thấy Cố Diệp cầm viết, nắm tay đưa tới trước mặt anh, do dự một chút, vẫn kiềm lòng không đặng mà nắm lấy tay của cậu. Khóe miệng Cố Diệp khẽ nhếch, híp mắt thúc giục nói: “Anh dạy em viết đi, có mấy chữ à, viết xong lần sau em nấu cơm cho anh ăn, em nấu cơm ngon cực.”

Úc Trạch hơi cúi đầu xuống nhìn tấm lưng gầy gò của Cố Diệp đang tựa vào lồng ngực của mình, lúc này chợt Cố Diệp ngẩng mặt, chỉ cần anh cúi xuống thêm chút nữa đã có thể hôn lên đôi môi đang mỉm cười này. Ánh mắt Úc Trạch như đắm chìm, nghiêm mặt nắm chặt tay Cố Diệp, tay trái vịn bàn như ôm lấy Cố Diệp vào lòng mình, theo ý muốn của cậu mà viết xuống một hàng chữ: Cố Diệp là chủ nhân gia đình, nghe lời Cố Diệp.

Viết xong, Úc Trạch đọc lại một lần thứ mình đã viết mà khóe miệng trở nên co giật

Cố Diệp phấn khích ‘ha ha’ hai tiếng: “Đẹp lắm, còn ký tên nữa, nhanh viết tên anh lên đi.”

Úc Trạch buông tay ra, lý trí nói cho anh biết rằng không thể viết tên lên được

Cố Diệp ‘hừ’ một tiếng: “Làm thì phải đến nơi đến chốn chứ, giám đốc Úc bỏ dở nửa chừng thế sao?” Một tay Cố Diệp cầm lấy tay Úc Trạch, tay khác nhanh chóng cầm mực đóng dấu chấm lên ngón tay Úc Trạch một cái, sau đó dùng lực hai cánh tay ấn xuống tờ giấy trắng

Ngón tay Úc Trạch run rẩy, nhìn dấu tay đỏ hồng của mình mà mỉm cười

Cố Diệp nhìn ấn tay đỏ chói trên giấy trắng mực đen, cầm lên thổi thổi rồi cười cong cả mắt, cậu thật lòng khen ngợi: “Giám đốc Úc à, chữ đẹp, em muốn treo nó lên tường. Sau này nếu tìm được người hữu duyên, nếu đối phương không nghe lời em sẽ để người đó niệm cái này một ngàn lần.”

Úc Trạch bất giác kéo cổ áo, đột nhiên thấy cổ áo mình có hơi chặt, luống cuống nên ghìm lại quá tay

Mặt mày Cố Diệp tỉnh bơ nhìn chút biểu cảm đó của anh, cậu nín cười cất bức tranh này lại, còn đem nó để vào ngăn kéo rồi khóa lại, cười xấu xa nói: “Đây là bảo bối, ngàn vạn lần không thể ném đi.”

Úc Trạch nhìn cậu chả khác nào một con hồ ly nhỏ đang giấu cái đùi gà, đành phải lắc đầu, khóe miệng nở một nụ cười nhàn nhạt, đặt tay lên đầu cậu rồi vuốt ve rất cưng chiều: “Em vui vẻ là tốt rồi.”

Nụ cười trên mặt Cố Diệp bỗng tắt ngúm, cảm giác như trên đầu có nhiệt độ, còn động tác dịu dàng kia không thể nào cưng chiều hơn, đáy lòng cậu chợt dâng lên một cơn rung động trước nay chưa từng có. Cậu quay đầu nhìn người phía sau, lướt qua ánh mắt của đối phương, khóe miệng lại bất giác cong lên: Mẹ nó! Đẹp gì mà đẹp quá vậy!

Hai người trò chuyện một lúc cũng đã hơn chín giờ, Cố Diệp lập tức thúc giục Úc Trạch đi: “Về đến nhà cũng hơn mười một giờ, muộn vậy sao nghỉ ngơi được, mai còn phải đi làm kia mà? Đi thôi đi thôi.”

Lần đầu tiên bạn đến nhà chơi lại bị mình đuổi đi, Cố Diệp thấy mình cũng không còn cách nào khác, muộn quá cậu cũng không an tâm

Úc Trạch đen mặt nhìn đồng hồ, cũng không trách được

Sau khi đi xuống lầu thì hai người lại đứng dưới đèn đèn đường, Úc Trạch cứ muốn nói lại thôi: “Em…”

“Dạ?”

Úc Trạch thở dài: “Tốt nghiệp nhanh lên.” Nói xong lại lạnh mặt lên xe rồi lái đi mất

Cố Diệp liếc mắt, nói nhảm cái gì vậy trời, có ai muốn học đại học thêm lần nữa đâu? Trong lòng cậu như chứa đầy biển cả, đã biến lạc trôi đến tận nơi nào rồi!

Sau khi Úc Trạch đi xa đột nhiên Quỷ Tướng chớp mắt xuất hiện trước mặt: “Tìm ta có việc gì sao?”

Cố Diệp nhìn xe Úc Trạch biến mất trong màn đêm mới nhẹ nhàng gật đầu: “Ngươi và ta trở về lấy một vài thứ.”

Sau khi về nhà, Cố Diệp lấy một cái hộp từ trong thùng chứa đồ, sau khi mở ra lấy một người nhỏ nho nhỏ bên trong, xâu chuỗi lại như châu chấu, có chừng hơn ba mươi con, khóe miệng cậu chợt hiện ra nét cười lạnh: “Lần trước nói với ngươi về lũ đầy tớ của quỷ, ta đã làm xong rồi, bây giờ ta đốt cho ngươi, ngươi đem nó đi bán đi.”

Quỷ Tướng nhìn thấy bên trong mỗi một người nhỏ đều chứa những linh hồn không toàn vẹn, tất cả đều đang giãy dụa liều mạng, hắn gật đầu: “Ta hiểu rồi.”

Cố Diệm cầm lên chuỗi người nhỏ này kẹp vào hai đầu ngón tay, để lên lò lửa trên không, nhìn vẻ mặt hoảng sợ của đám hồn phách bên trong, che miệng cười nhạt rồi buông tay: “Làm những chuyện ác động thì sao có thể để các người đầu thai được? Qua vụ này tôi lại đem cho các người thêm người bạn nữa.”

Cố Diệp lấy một người nhỏ từ trong thùng nữa, dáng vẻ này rõ ràng rất giống với ông chủ làm búp bê, Cố Diệp tiếc hận nói: “Uổng quá, còn mấy tháng nữa mới phán án.”

Sau khi đót những người giấy này xong, Quỷ Tướng đại ca mang theo một hơi dây thừng, xách đám đầy tớ của quỷ không còn khả năng phản kháng như xách một đám châu chấu, từ xa nhìn lại chẳng khá nào nào chủ nô.

Sáng ngày thứ hai Cố Diệp vừa về trường học đã nghe có người đang tám chuyện: “Nghe gì chưa, cái án dụ dỗ bắt cóc trẻ em, hôm qua vừa cho tử hình bắn chết hai mươi sáu người đấy! Còn mấy tên khác chưa bị phán tử hình, độc ác quá, ghết hơn ba mươi đứa trẻ em!”

“Vụ án này là điều tra ngầm, mãi đến khi xử phạt mới công bố ra, như cảnh báo cho toàn xã hội, lần này đúng là quá dữ dội rồi.”

“Đáng đời! Xem ai còn dám lừa bán phụ nữ trẻ em nữa không!”

Cố Diệp đứng nghe một bên, nghe bạn bè thảo luận, bình tĩnh lật thêm một trang sách

Lúc này Hạ Tường mới chạy tới tìm: “Cậu có muốn tham gia vào câu lạc bộ thư pháp cùng tớ không? Triệu Bằng Vũ đi chơi bóng rổ rồi, cậu ngồi ở đây một mình làm gì? Thầy nói cậu làm lớp trưởng cậu cũng không làm, cho cậu làm bí thư đoàn cũng không chịu, suốt ngày không làm gì mà chỉ học học thôi sao?”

Cố Diệp ngáp một cái, lười biếng nói: “Tớ mệt lắm, lười động đậy.”

“Luyện chút chữ thì có mệt gì đâu, đi cùng đi.” Hạ Tường kéo cậu: “Cậu phải giao lưu với con người nhiều lên.”

Cố Diệp bị chọc cười, ý nói là cậu thích liên lạc với quỷ hơn chứ gì

Vừa đến cửa câu lạc bộ thư pháp thì điện thoại của Cố Diệp đã vang lên, cậu lấy điện thoại ra xem thử là Mục Cảnh Phỉ

“Alo? Chị Mục ạ, tìm em có việc gì không?” Cố Diệp vừa nghe đã thấy đầu dây bên kia vội vã: “Cố Diệp! Con búp bên em đưa tới tự đi mất rồi!”

“Hả?” Cố Diệp khó hiểu “Tự đi là sao?” Cố Diệp vui vẻ: “Đón xe đi ạ? Em có cho nó tiền tiêu vặt đâu chị.”

“Chị không đùa với em” Mục Cảnh Phỉ nghiêm túc nói: “Chị tra chỗ giám sát, nó tự đứng lên rồi đi ra ngoài, chị sẽ gửi video qua wechat cho em, em tự xem đi.”

Đối phương cúp điện thoại, Cố Diệp cũng không đùa nữa mà mở wechat ra xem, sắc mặt đen lại

Cậu mua con búp bê da kia, nó lại tự nhảy khỏi bàn bằng chứng, ngẩng đầu nhìn chằm chằm camera, miệng đỏ tươi câu lên một độ cong quỷ dị, nâng bước chân nhỏ, đi ra cửa phòng

“Thật sự, tự đi…” Cố Diệp nghiêm túc gửi cho Mục Cảnh Phỉ một tin nhắn: Đừng vội, tối nay em sẽ tra xem nó đi đâu

Lúc này, trong nhà Cố Diệp, con búp bê da người bị oán khí bao trùm đang lẳng lặng ngồi trên đầu giường của cậu, không chút nhúch nhích nhìn về phía cửa

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện