Chương 15: Khuất phục
Editor: Bạch phang gạch vào đầu bạn
Beta-er: mô mô
Xe buýt chạy như bay trên đường cao tốc, ánh nắng buổi sớm dần dần trải đầy khắp mặt đất, xuyên thấu qua lớp thuỷ tinh vào trong ôtô.
Đan Đan dựa vào cửa sổ, sắc mặt trắng bệch, ngón tay xinh xắn níu chặt bức rèm xe, khớp xương trở nên trắng, ngực bồn chồn, cô bị say xe!
Bữa sáng cuồn cuộn trong dạ dày khiến cô cảm thấy buồn nôn.
Hứa Lương Châu ngồi ở một bên, thấy sắc mặt cô khó coi thì ân cần hỏi: "Cậu làm sao vậy?"
Thật ra Đan Đan không chịu đựng nổi nữa, ngước mắt lên, đôi mắt ướt nhẹp nhìn hắn, bên trong ngập tràn sự cầu xin, cô gằn từng chữ: "Phiền cậu lấy giúp mình cái túi nilon."
Khoé mắt Hứa Lương Châu khẽ động, đứng dậy đi đến chỗ người lái xe lấy hai cái túi nhựa, ngang ngạnh đoạt lấy chai nước còn chưa mở nắp của Tống Thành.
Chính hắn cũng không hề mang theo cái gì, chỉ mang điện thoại và thẻ.
Hắn căng túi ra trước mặt cô, "Phun ra sẽ không khó chịu nữa."
Đan Đan ôm ngực, "Ọe" Một tiếng liền đem những thứ ở cổ họng phun ra, một lúc lại tiếp tục, nước mắt cũng đều chảy ra.
Hứa Lương Châu vỗ nhẹ lưng cô, giúp cô thuận khí, dùng giọng điệu dỗ dành nói, "Được rồi, được rồi, không phải khó chịu nữa."
Đợi cô nôn hết, hắn mở nắp chai, đưa tới trước mặt cô: "Súc miệng."
Đan Đan ngửa đầu uống một ngụm lại phun ra, lúc này đã cảm thấy thoải mái hơn, sắc mặt vẫn tái nhợt như cũ, cô ngẩng đầu lên nhìn Hứa Lương Châu, giọng nói thật nhỏ: "Cảm ơn cậu."
Hứa Lương Châu giật giật khoé miệng, có chút yêu thương bộ dạng yếu ớt của cô, hắn hỏi: "Còn chịu đựng được không?"
Đan Đan lắc đầu: "Tốt hơn trước nhiều rồi."
Hắn "Ừ", cầm lấy túi nilon cô vừa nôn vào, cũng không chê bai mà đem vứt vào thùng rác phía trước.
Lúc hắn đứng ở hành lang, không biết nói cùng ai cái gì, qua một lát mới trở về.
Đầu Đan Đan nặng trĩu, lúc sắp ngủ lại bị hắn đánh thức, đưa qua hai viên thuốc: "Uống hết đi rồi ngủ."
Cô nhíu mày, uống thuốc đối với cô giống như là chết đi vậy, cho nên lần này không mua thuốc say xe, cô muốn gắng gượng vượt qua say xe.
Đan Đan ngậm chặt miệng, nói lầm bầm: "Mình không muốn uống, mình đã tốt rồi."
"Há miệng" Hứa Lương Châu vờ như không nghe thấy.
Đan Đan quay đầu, "Không uống."
Hứa Lương Châu ngoài cười nhưng trong lòng không cười, ngón tay bóp cằm khiến cô phải há miệng, động tác nhanh nhẹn đưa thuốc vào trong.
Lông mày Đan Đan nhíu lại, thuốc đắng ở đầu lưỡi khẽ run lên, trên đường đi cô không bao giờ để ý đến hắn nữa...
Hơn hai giờ đi xe, lại bởi vì dậy sớm nên ngoại trừ dùng điện thoại di động chơi game hay xem phim thì những người khác đều đi ngủ.
Đầu tóc Đan Đan rối như tơ vò, nhẹ nhàng thả tóc xuống, cô chậm rãi tìm được tư thế ngủ dễ chịu thoải mái, đầu lệch về phía cửa sổ, cả người co rúc trên ghế ngồi.
Trên ô tô điều hoà chỉnh tương đối thấp, Hứa Lương Châu cất điện thoại, giương mắt đã nhìn thấy cánh tay cô nổi lên da gà, đưa tay đem điều hoà trên đầu đóng lại, cởi áo khoác đồng phục đắp lên người cô.
Làm xong hết thảy, Hứa Lương Châu xoay đầu nhìn cô chằm chằm, mắt cũng không nháy.
Hắn phát hiện, lông mi của cô thật là dài, làn da nhẵn mịn, trắng tinh, lớn lên thật đáng yêu đó...
Hứa Lương Châu cũng có một chút không hài lòng, người này nóng nảy lại bướng bỉnh, lúc ngủ cũng đề phòng hắn làm tâm ý làm việc ác của hắn cũng nảy sinh, hắn không đổi sắc mặt đưa tay xoay đầu cô về phía mình, ngồi ngay ngắn, để đầu cô tựa lên vai.
Lúc này hắn mới nở nụ cười.
Tống Thành ngồi trước mặt hắn bỗng nhiên thò đầu xuống, âm thanh không lớn không nhỏ, cậu ta hỏi: "Bạn tốt, chiếm tiện nghi người ta sao?"
Hứa Lương Châu liếc hắn một cái, "Nhỏ tiếng thôi, cậu ấy ngủ rồi!"
Tống Thành dùng khẩu hình miệng nói "Đờ mờ."
Sao cậu ta lại quay đầu lại nhỉ?
Chậc chậc, quả nhiên là tự mình tìm ngược.
Tống Thành tràn đầy tinh thần nhưng Hứa Lương Châu lại không để ý tới cậu ta, vì vậy cậu ta đã nằm xuống mở một bộ phim lên xem, còn chưa xem được mấy phút thì mông đã bị người đạp một cước.
Tống Thành quay đầu lại, nói bằng giọng thấp nhất, "Làm gì vậy?"
Hứa Lương Châu đáp, "Mang tai nghe vào!"
Tống Thành tức giận nói: "Tôi không có."
Hứa Lương Châu lạnh lùng lại vô tình: "Vậy đừng xem nữa, cậu ầm ĩ ảnh hưởng đến cô ấy."
Quả nhiên Tống Thành bị hắn làm cho tức điên rồi: "Cậu đủ rồi đấy, tại sao trước kia không phát hiện cậu lại khác người thế chứ?"
Ngại cái này ngại cái kia, trong một ngày sao có thể thay đổi?
Con đường dài cũng tới lúc đến, xe dừng lại Đan Đan mới tỉnh, đầu óc hỗn loạn, mơ mơ màng màng mở mắt ra, liền nhìn thấy Hứa Lương Châu nhìn mình cười tủm tỉm.
Hắn chỉ chỉ khoé miệng cô: "Chảy nước miếng rồi."
Đan Đan vô thức lấy tay lau đi, không đụng phải thứ gì thì biết mình đã bị lừa, xoay cổ nói: "Nhàm chán."
Hứa Lương Châu cúi đầu, cảm thấy buồn cười, rồi sau đó nghiêm mặt nói: "Không lừa cậu đâu, bả vai mình còn lưu lại chứng cứ."
Đan Đan cũng không biết tại sao mình lại ngủ trên vai người này.
Sau khi xuống xe