Chương 7: Không sợ hãi
Editor: Thu Thảo
Betaer: Hiểu Mịch
Đan Đan nhìn chằm chằm vào hắn, cô không hề biết hắn chui ra từ chỗ nào.
Hứa Lương Châu búng trán cô một cái, "Cậu đừng nhìn mình chằm chằm như vậy, còn không cho mình nói thật à?"
"Chào cậu, đồ phiền phức." Đan Đan đeo cặp sách ra ngoài.
Hứa Lương Châu chậm rãi đi theo sau cô: "Tôi còn chưa trả lời câu hỏi của cậu, cậu không muốn nghe sao?"
Tại sao trước đây Đan Đan lại không biết hắn ta nói nhiều như vậy nhỉ, cô quay đầu lại, thở phì phì nói: " Cậu không nhận ra trên mặt mình đang có ba chữ chán ghét được in trên đó hay sao? Cậu đừng đi theo mình nữa."
Hứa Lương Châu cảm thấy khó chịu trong lòng, không hiểu tại sao lại bị ghét, hắn đã làm chuyện gì quá đáng với cô ấy rồi sao?
"Tôi có chuyện mới tìm cậu, cậu phải tin chứ." Hiếm khi Hứa Lương Châu chịu giải thích lấy một lần.
Lần này giọng điệu của cô đã nhẹ nhàng hơn, trời sinh cách nói có chút uốn lưỡi: "Vậy là chuyện gì?"
Hứa Lương Châu chộp lấy tay cô: "Ờ, Tống Thành kêu tôi đến lấy chìa khóa."
Đan Đan nhìn hắn với ánh mắt đầy hoài nghi, người này trở thành chân chạy của Tống Thành từ lúc nào vậy?
"Nhìn cái gì? Tôi vui vì giúp người khác." Hắn mặt không đỏ tim không đập nói dối.
Khi Đan Đan phòng bị nhìn giống hệt như con mèo mà hắn nuôi hồi nhỏ, khuôn mặt nhỏ nhắn cùng với con mắt đen nhánh tròn trịa như hạt châu.
"Tống Thành đâu?" Cô hỏi.
Hứa Lương Châu cười, nói: "Trong sân bóng rổ lầu một."
Đan Đan bước nhanh xuống lầu, không thể nói là đi mà phải gọi là chạy mới đúng, ánh mắt hắn lập tức trầm xuống, khóe miệng đang mỉm cười cũng thu lại.
Tống Thành đang đánh nhau với người khác trên sân bóng rổ.
Bọn kia là một nhóm lưu manh, là một nhóm côn đồ còn chưa tốt nghiệp nổi cấp 2, họ nghèo túng nhưng lại thích tỏ vẻ mình giỏi lắm.
Thành thật mà nói thì Tống Thành rất coi thường mấy người này, với xuất thân và tài năng của mình, cậu ta cũng chẳng buồn chấp nhặt với họ.
Cậu ta và Hứa Lương Châu đều nhận ra con đường mà mình phải đi trong tương lai từ rất sớm, thỉnh thoảng buông thả một chút cũng không ảnh hưởng gì, bọn họ đều ở trong điểm mấu chốt của riêng mình.
Họ chơi bóng một lúc thì có một tên cầm đầu nhóm lưu manh đi vào sân, nụ cười trên mặt vô cùng bỉ ổi, "Người mới tới à..., có nên đưa tiền bảo kê cho anh đây không..."
Tống Thành đưa tay ra, lạnh lùng nói, "Bóng."
Bọn côn đồ nhìn nhau rồi cười, "Không biết quy tắc hay là gì? Tao nói như vậy mà mày không hiểu à?"
Tống Thành cười nhạo, "Mày điên à? Còn dám đòi tiền tao ở đây, sao không nhìn thử xem mình có bao nhiêu mặt mũi, đúng là mất cmn mặt."
"Mày mắng ai?"
"Mắng chó đấy..."
"Má nó." Tên lưu manh gào lớn một tiếng sau đó liền nhào tới.
Bọn họ nhiều người, Tống Thành bên này chỉ có hai ba người.
Nhưng Tống Thành cũng không sợ bọn họ, trừng mắt lên, để lộ ra đôi mắt sắc bén, hơi thở quanh người cũng thay đổi.
Cậu ta bước lên phía trước đấm cho tên vừa nói kia một quyền, "Miệng nói lời sạch sẽ một chút."
Cả hai bên đang bắt đầu xông vào đánh nhau.
Đan Đan vừa bước xuống lầu đã thấy bọn họ ở cách đó không xa.
Có một tên lưu manh cầm côn sắt trong tay, con ngươi đỏ bừng đập mạnh về phía Tống Thành.
Đan Đan sợ hãi la lên một tiếng, may mắn là Tống Thành nhanh tay nhanh mắt nên đã đỡ được một đòn này.
Cũng vì tiếng kêu chói tai của cô mà bọn lưu manh đã chuyển tầm mắt tới trên người Đan Đan.
Dù sao thì một cô bé xinh đẹp cũng hấp dẫn ánh mắt của mọi người hơn.
Sắc mặt Tống Thành khó coi, nói to với Đan Đan, "Câụ mau về nhà đi!"
Cậu ta không muốn Đan Đan thấy cảnh bạo lực này.
Đan Đan hiền lành gật đầu, lui về phía sau mấy bước, bàn tay sờ vào điện thoại trong cặp, cô phải báo cảnh sát,
Thật là đáng sợ.
Hứa Lương Châu vừa vặn xuống tới nơi thì thấy khuôn mặt nghiêm túc trắng bệch của cô, trong lòng khẽ động, bước lên nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn mềm mại kia, im lặng kéo người về phía sau.
Hắn như xem kịch vui mà nhìn đám lưu manh: "Là thế nào? Tống Thành, mấy cái chuyện đánh nhau bạo lực như này không phù hợp với những người nối nghiệp tương lai của chủ nghĩa khoa học xã hội như chúng ta đâu."
"Haizz, cũng là do nhan sắc của họ quá cay mắt nên mới không nhịn được."
"Vậy cậu cứ tiếp tục đi." Hắn tỏ vẻ không liên quan.
"Mẹ kiếp.... đồ không có tính người." Vậy mà hắn lại không có ý định giúp cậu ta.
"Tin tưởng cậu cũng tốt thôi."
Hai người họ cậu một câu mình một câu, bọn lưu manh