Sáng sớm từng tia nắng ấm mùa đông len lỏi qua lớp cửa mỏng, thật hiếm mới có một ngày đẹp như vậy.
Tôi vốn là đứa thích ngủ nướng, nếu được tôi có thể ngủ liên tục 20 tiếng đồng hồ.
Ngáp một cái, tôi phải mất mấy giây mới định hình được mình đang ở đâu, quay qua nhìn người đang ngủ bên cạnh.
Tôi thật ghen tị với nhan sắc của bạch kim công tử, khi ngủ vẫn có thể đẹp như vậy, tôi ngủ cũng ngoan phết đấy chứ, lúc mới ngủ ôm bạch kim công tử, giờ dậy vẫn ôm huynh ấy, chắc chắn không có đạp lung tung, lúc đi ngủ và lúc dậy cùng một tư thế đây này.
Nhìn khuôn mặt đẹp như trạm khắc này tôi có nên hôn trộm một cái không nhỉ, ôi ngại ngùng quá.
Đang nghĩ miên man tôi thấy lông mi bạch kim công tử hơi động đậy, tôi vội nhắm mắt lại giả vờ đang ngủ, tôi quên mất là hắn không nhìn thấy, thế thì có mở mắt hay nhắm mắt vẫn vậy mà nhỉ.
Bạch kim công tử khẽ mở mắt, sáng ra vẻ mặt ngơ ngác đấy mới quyến rũ làm sao, tôi chỉ sợ mình không tự chủ được mà chảy máu mũi.
Vòng tay tôi vẫn đang đặt lên eo hắn, bạch kim công tử bối rối không biết làm sao, hắn chớp chớp mắt rồi cầm lấy tay tôi đặt qua bên cạnh.
Tôi làm sao có thể bỏ qua cơ hội tốt như vậy chứ, tôi giả vờ chưa ngủ dậy, khẽ "ummmm" 1 tiếng rồi lại ôm chặt lấy hắn, mặt tôi quay qua vùi cả vào lòng hắn.
Tôi thấy bạch kim công tử hơi cứng người lại, không dám động đậy tiếp, tôi muốn cười lớn quá.
Nhưng không thể vờ ngủ mãi được, tôi ngó mặt ra khỏi lồng ngực của bạch kim công tử rồi mỉm cười nói.
"Buổi sáng vui vẻ"
Bạch kim công tử chới chớp đôi mắt với hàng lông mi vừa dài vừa dày của mình, khẽ mỉm cười nói.
"Buổi sáng vui vẻ"
Tôi đã nói chưa nhỉ, tôi là đứa vô cùng mê giọng, ôi cái giọng này làm tim tôi như nhũn ra vậy, thật muốn nhào vô căn một cái.
"Dậy thôi" Bạch kim công tử thấy tôi mãi chưa phản ứng lại thì nói tiếp.
Tôi tiếc nuối buông bạch kim công tử ra "Trời lạnh lắm đấy, để ta ra trước lấy đồ qua cho huynh" Tôi nói xong lấy hết dũng khí ra khỏi chăn, mùa đông mà, bước ra khỏi chăn là một cực hình.
Khi tôi ra khỏi chăn mặc xong quần áo quay ra đã thấy bạch kim công tử dọn xong giường và đang mặc đồ rồi.
Đúng là lúc nào cũng kiến người ta cảm thấy yêu thương mà.
"Ta giúp huynh" Tôi nói xong chạy đến muốn giúp bạch kim công tử chỉnh lại áo, tự thấy mình chu đáo ghê gớm.
Bạch kim công tử thấy tôi sát lại cũng không phản ứng gì, để mặc tôi đùa nghịch.
Sau đó chúng tôi đi ra phòng khách, đồ ăn sáng đã được mang đến để trên mặt bàn, có 2 cái bánh bao cùng một bát cháo, mùa đông lạnh mà tôi thấy mấy món trên bàn còn lạnh hơn.
Bao nhiêu hào hứng, vui vẻ lúc sáng ngủ dậy bây giờ tan sạch sành sanh, ý nghĩ muốn mang bạch kim công tử đi của tôi lại càng thêm kiên định.
Bạch kim công tử đi ra ngoài định múc nước rửa mặt, tôi vội chạy ra theo.
"Để ta làm" Tôi muốn lấy sợi dây từ trong tay hắn mà bị hắn cản lại.
"Để ta" Bạch kim công tử kẽ cười "Ở đây không được đầy đủ các thứ..." Hắn ngập ngừng muốn nói lại thôi
Tôi biết, hắn sợ tôi không chịu được sự thiếu thốn, còn không có người hầu ở nơi này.
"Ta nói với huynh để ta chăm sóc huynh mà" Tôi muốn giúp hắn nhưng bị bạch kim công tử đẩy ra một góc.
Hắn múc nước rồi đi nhóm lửa, cũng may hắn quen thuộc với từng ngọn cây, bậc thềm nơi đây, nếu ko với việc không nhìn được như vậy, hắn phải sống thế nào.
Bảo chăm sóc bạch kim công tử mà cuối cùng tôi lại là người được chăm sóc.
Nán lại với bạch kim công tử một lúc nữa, rồi tôi phải rời đi.
Lúc ra khỏi nơi đây tôi thấy nét buồn phản phất trên gương mặt của hắn, một lỗi buồn len lỏi trong tâm trí tôi.
Ra đến cổng đã có người đứng đợi ở đó từ trước, Vương công công vị công công bên cạnh hoàng huynh của tôi đây mà.
Vừa nhìn thấy tôi hắn đã cười nói.
"Vương gia, hoàng thượng bảo ta đến đón ngài, hoàng thượng đang ở kim loan điện đợi vương gia"
Sao tôi cảm thấy mình như đối diện với một ổ hồ ly thế này, việc tôi qua lại với bạch kim công tử chắc chắc không thoát nổi tai mắt của vị hoàng đế anh troai của tôi.
Tôi cũng không muốn giấu giếm chuyện này.
Đi theo Vương công công đến kim loan điện, đến nơi hoàng thượng đã thiết triều xong, đang phê tấu chương.
Thấy tôi hoàng thượng nói.
"Đệ ăn sáng chưa"
Nghĩ đến