Trong hai người họ, có một người đã điên mất rồi.
Ánh mắt Tống Hành nhìn cậu, cẩn thận mà hôn lấy cậu, mùi rượu nồng đậm bao bọc hai người, răng là vật c ứng nhưng môi thì mềm, nóng, đầu lưỡi cũng vậy.
Tim như muốn thoát ra ngoài, máu ở trong người lưu thông nhanh hơn, tiếng thở d ốc dồn dập.
Đối với Tân Uyển mà nói, hôn môi là một thứ rất xa lạ, cậu không thể thích ứng được với chuyện thân mật này.
Nhưng trước mặt là Tống Hành, cậu dường như không thể hiểu được mình nữa, vô thức mở miệng ra, quấn quít một chỗ với anh.
Cơ thể rất nóng, Tân Uyển bất lực cứng người, cậu như thể là một bãi nước đang dần chảy xuống, hoàn toàn thua cuộc trong lồ ng ngực Tống Hành, run rẩy nắm bả vai anh, đầu ngón tay cũng ửng đỏ.
Không khí rất nhanh đã bị dùng hết, Tân Uyển kêu một tiếng "Anh" — cậu chưa từng biết giọng của mình cũng có lúc mềm mại ngọt ngào đến vậy, như thể là kẹo bông đang tan vậy.
Tống Hành và cậu chen chúc trên ghế salon chật hẹp, quần áo lộn xộn, cái chân trong ống quần tây ấy đẩy đầu gối của cậu ra, Tân Uyển nức nở rên một tiếng.
Nụ hôn buông ra, hơi nóng lan dần xuống cổ.
Tân Uyển mặc đồ ngủ bông, cái nút áo thứ nhất bị cởi ra, không khí lạnh như băng tràn vào, lúc Tống Hành hôn xuống xương quai xanh của cậu, Tân Uyển ngay tức khắc tỉnh hồn lại, theo bản năng đẩy người ở trên xuống, chật vật lăn xuống ghế, gần như là chạy mất dạng.
Cậu té lộn mèo một cái, đầu gối đau, nhưng cậu mặc kệ cơn đau ấy, giam mình ở trong phòng vệ sinh — sao mà lại chọn chỗ này chứ? Nếu mà đầu óc thanh tỉnh thì cậu chắc sẽ không chạy đến đây rồi.
Sân thượng, nhà bếp, cho dù là phòng chứa đồ thì cũng thích hợp hơn là ở đây.
Đền không được bật, Tân Uyển ở trong bóng tối cả người như nhũn ra, cậu ngồi trên mặt đất, lưng tựa vào cửa, miệng mở to để hít thở, qua một lúc lâu mới đưa tay ra, sờ lên môi mình.
Sưng, có mùi tanh của máu, không biết là ai cắn rách ai.
Gò má nóng bừng không thể hạ nhiệt được, Tân Uyển ôm đầu gối, cả người khẽ run lên.
Tống Hành giống như là vùng biển, cho dù bị rơi xuống, bản năng sinh tồn khiến cậu muốn vùng vẫy, thoát khỏi nó, nhưng trong thâm tâm thì lại có âm thanh sắc bén, nói: Hãy chìm đắm ở đây.
Hết thuốc chữa.
Lúc ra khỏi phòng vệ sinh đã là mười phút sau, Tân Uyển biết mình nhếch nhác, biết mình đã làm chuyện xấu ở trong đó.
Cậu chỉ mang mỗi một chiếc dép, chiếc còn lại không biết đã ở đâu, nước đọng trên mặt, trên tay, văng lên trên quần áo, tóc ướt nhẹp rũ xuống trán.
Tống Hành nghiêng người nằm trên ghế salon, có vẻ như đã ngủ, hô hấp đều đều, mùi rượu vẫn còn lưu lại trong không khí, như những sợi tơ nối liền nhau, khiến cho nhịp tim Tân Uyển vô thức đập nhanh hơn.
Cậu hít thở thật sâu, cúi người xuống, khẽ gọi, "Anh."
Rồi lắc vai Tống Hành, "Đừng ngủ ở đây, sẽ bị cảm mất."
Tống Hành chỉ mệt mỏi hé mắt, có vẻ bực bội, rồi nhắm hai mắt lại, "Đừng làm phiền tôi..."
Tân Uyển không thể nói gì được.
Chăn của Tống Hành không dày, ôm cũng không nặng mấy, nhưng lại cản tầm nhìn, Tân Uyển suýt té trẹo chân, cẩn thận đắp chăn cho Tống Hành, cởi giày da của anh ra, rồi mở hai nút áo sơ mi để anh ngủ thoải mái hơn, cuối cùng dém chăn thật kỹ.
Tống Hành khi ngủ lại ngoan vô cùng, lông mi anh rất dài, ở dưới ánh đèn tạo ra một chiếc bóng hẹp, Tân Uyển ngồi xổm dưới đất, trái tim căng tràn kỳ lạ, cậu nhìn môi Tống Hành chằm chằm, quỷ thân xui khiến đến gần, cắn nhẹ môi dưới của anh.
Có lẽ với Tống Hành thì đây là giấc ngủ rất ngon, nhưng đối với Tân Uyển mà nói thì một đêm này dường như trở nên dài đằng đẵng, cậu nhìn ra vầng trăng bên ngoài cửa sổ đã bị mây nuốt mất, ánh sáng bạc tràn ra, mơ màng nặng trĩu mới ngủ.
Khi tỉnh lại chân trời đã sáng, Tân Uyển rửa mặt qua loa, vì tránh đánh thức Tống Hành nên cậu cố hết sức khẽ khàng.
Môi vẫn còn hơi sưng, chết người là giữa chỗ lõm xương quai xanh có một vết đỏ, Tân Uyển đành phải kéo áo khoác đồng phục mức cao nhất mới có thể che lại.
Tống Hành vẫn còn đang say giấc, cả người cuộn tròn.
Tân Uyển lấy bữa sáng, phần còn dư bỏ vào trong lò vi sóng, viết tờ giấy note dán lên khay xong mới đi học.
Đây là lần đầu tiên cậu tới trường sớm như vậy, trong lớp chỉ le que vài bạn.
Tân Uyển nằm trên bàn ngủ một lúc.
tiếng đọc sách trong giờ tự học đánh thức cậu, là "Xích Bích Phú", giọng đọc của Ôn Tương rất nhỏ, lặp đi lặp lại ghi nhớ "Biết rằng không thể khi không mà có, đành phó thác lại cho gió sầu."
Ánh sáng yếu ớt, gió thổi vang, đám mây tích tụ trên bầu trời không tan.
"Biết gì chưa? Hôm nay tuyết rơi đó." giờ giải lao, Phương Ý Xuyên lại ngồi vào chỗ của Ôn Tương, "Có vẻ như là một trận tuyết rất lớn."
Tân Uyển vốn dĩ đang có chút chán nản, nghe xong mới trở nên phấn khích, bị chuyện hôm qua quấy rối nên cậu không xem kỹ dự báo thời tiết, "Thật à? Mà mấy hôm nay thời tiết cũng như thế này mà."
"Thật đó, tớ lừa cậu làm gì?" Phương Ý Xuyên thuận miệng hỏi, "Sao môi của cậu sưng vậy? Còn kéo áo khoác cao như cán bộ nhà nước nữa chứ, trong lớp có