Phương Ý Xuyên thích cậu.
Chủ ngữ, động từ, tân ngữ đều rõ ràng, nhưng Tân Uyển không hiểu được những từ này, trong khoảng thời gian chậm chạp đi từ bên cửa sổ về phòng học, cậu muốn tìm kiếm dấu vết trong khoảng hơn một trăm ngày hai người quen biết nhau, nhưng thất bại.
Được thích là một chuyện may mắn, nhưng Tân Uyển không có cách nào cảm thấy vui vẻ từ cái loại may mắn này.
Có đôi khi Tân Uyển cũng rất ghét cái miệng của mình, vụng về, rỉ sắt, tựa như cái cửa sổ cả năm không được mở ra.
Vì vậy cậu không thể nói được những lời tinh tế nào hay, chỉ có thể nói "Xin lỗi" — cậu không phải "thiên tài", ai cũng không phải, tất cả mọi người ai cũng phải căng sức trên chiếc dây buộc trí tuệ và cảm xúc.
Trở về phòng học, Ôn Tương khẽ nói với cậu: "Quả bình an của cậu hỏng mất rồi, không ăn được nên tớ ném vào thùng rác, không sao chứ?"
Tân Uyển nhìn gói quà màu sắc rực rỡ trong thùng rác, là cái Phương Ý Xuyên tặng cho cậu, lát sau mới nói: "Không sao đâu."
Tan học về một mình, không gặp được Phương Ý Xuyên.
Tiệm hoa đã đóng cửa sớm, có lẽ Tiết Tương đã đi gặp bạn gái.
Cho dù tiệm hoa có mở thì cậu cũng không còn tiền để mua quả bình an, Tân Uyển hai tay trống trơn về nhà, cơm nước xong cũng không làm bài tập, chỉ ngồi xem phim, là bộ Charlie và nhà máy chocolate.
Cầu Cầu đã gần tới mùa rụng lông, nằm nép vào người cậu, Tân Uyển vừa mân mê lông dính trên quần áo, vừa thất thần nghe âm thanh từ phim.
Phim đã tới đoạn Charlie đang cùng bốn đứa trẻ con đi ra khỏi nhà máy chocolate thì ở ngoài cửa phát ra tiếng, âm thanh rất quen thuộc.
Cầu Cầu nằm trong lòng ngủ say sưa, không nhảy xuống đón, Tân Uyển gọi một tiếng: "Anh."
Tống Hành treo áo khoác lên móc, bên trong mặc áo len màu xám bồ câu: "Đang xem phim à?"
"Charlie và nhà máy chocolate ạ." Tân Uyển nói, ngẩng đầu nhìn anh cười, "Sắp hết rồi, anh muốn xem cùng không?"
Đèn ở phòng khách chưa tắt hết, Tân Uyển có thể nhìn thấy Tống Hành lạnh đỏ bừng cả tai, khiến cho Tân Uyển muốn vòng tay ôm lấy anh, ủ ấm cho anh.
Bỗng một cái hộp vuông đưa tới trước mắt, đóng gói tinh xảo, Tống Hành nói: "cho cậu."
Tân Uyển mê mang nhận lấy, nhìn chữ "quả bình an".
"Quả bình an." Tân Uyển bỗng nhìn về phía anh, giọng nói không che giấu được phấn khích, "Anh tặng cho em ạ?"
Hạnh phúc đột ngột khiến cho cậu muốn hôn mê, tựa như ngâm trong nước đường, mặt dần nóng lên, cậu lắp bắp nói: "Em, em vốn cũng chuẩn bị quả bình an cho anh, muốn chúc anh đêm Bình An hạnh phúc, nhưng...!bị em làm hỏng rồi, ngày mai sẽ tặng lại cho anh nhé."
Tống Hành lại nói: "Không phải, quả bình an của Trầm Du mua tặng cho cậu, nhờ tôi đưa cậu."
Tân Uyển đang hân hoan thì nản lòng, cúi đầu nhìn hoa văn trên đó, ngón tay chà lên, "À...!Vậy lát nữa em gọi điện thoại cảm ơn anh ấy."
"Không cần." Vẻ mặt Tống Hành có chút mất tự nhiên, "Ngày mai cậu ta đi công tác, không tiện nghe điện thoại."
Tân Uyển gật đầu: "Vậy em đợi anh ấy về vậy." Rồi cười tươi, "Anh, đêm Bình An vui vẻ nhé."
Bộ phim đã kết thúc, nhạc vang lên, Tống Hành rũ mắt nhìn đôi mắt đang cong lên của cậu, khiến cho người khác liên tưởng đến ánh trăng, sạch sẽ sáng ngời, Tống Hành cũng nhẹ giọng, nói: "Đêm Bình An vui vẻ."
Đến đây là kết thúc.
Hộp quà bình an kia trước khi ngủ mới được mở ra, một quả táo có lớp vỏ sáng bóng, bên trong hộp còn có thêm mười viên kẹo, Tân Uyển không hứng thú, chỉ đem cất vào trong ngăn tủ.
Hôm nay mây rất nhiều, vây kín, kéo dài đến tận hôm sau.
Nửa buổi đầu của tiết tự học được dùng để "phê bình", Phương Ý Xuyên và trương hạo thay phiên nhau lên bục đọc bản kiểm điểm, nhưng chỉ là vài câu sáo rỗng, phòng học rất tối, trương hạo đọc với lòng tràn đầy phẫn nộ, tiếng chân nặng nề, bộ dạng nổi giận đùng đùng.
Còn Phương Ý Xuyên thì nghiêm túc đọc trôi chảy, nhưng Tân Uyển từ đầu đến cuối vẫn không ngẩng đầu lên, chỉ nhìn chằm chằm vào chỗ trống trên đề toán.
Sở Hạc Phi tổng kết lại, hoàn toàn là để dọa khỉ giết gà, đợi sau khi kết thúc, tiếng chuông báo hiệu kết thúc giờ tự học trùng hợp vang lên, Tân Uyển tựa như trút được gánh nặng ghé lên bàn, mới nhắm mắt lại thì nghe Sở Hạc Phi gọi: "Tân Uyển!"
Mơ màng giương mắt nhìn, Sở Hạc Phi vẫy tay: "Tới phòng vẽ với thầy nào."
Tân Uyển xoa nhẹ đôi mắt rồi mới đi theo.
Chắc là ông vừa phát hiện tập tranh vẽ nào đó và muốn chia sẻ cho cậu, trong phòng chỉ có hai học sinh ngồi xổm xuống đất chia bài thi, Sở Hạc Phi kéo cho cậu cái ghế dựa gần đó, nói: "Lại đây."
Tân Uyển ngồi ngay ngắn, nhưng không thấy tập tranh đâu, Sở Hạc Phi chỉ tán dóc với cậu mấy chuyện không liên quan, vẻ mặt ân cần: "Trò uống được sữa bò không? Gần đây con trai thầy mua cho thầy mấy thùng sữa, tới tuổi này rồi thầy nào có uống được nhiều như vậy, trò lấy mấy hộp đi, về nhà có mà uống."
Tân Uyển nhất thời không hiểu gì, cũng không tiện mở miệng hỏi, chỉ đành ôm mấy hộp sữa dâu.
Cuộc trò chuyện lại tiếp tục kéo dài cho tới khi đến giờ vô học.
Tân Uyển nhịn không được mà nói: "Thầy ơi, chuông reo rồi, em vào lớp được không ạ?"
"Không vội, tiết này thầy xin cho trò nghỉ rồi." Sở Hạc Phi lấy cái ly đã được tráng ở bên cạnh, hơi nóng bốc lên khiến cho ly trông âm ẩm, "Sắp tới trường sẽ tổ chức thi cuối kỳ, kỳ thi năm nay hơi sớm, dự định tháng 1 sẽ bắt đầu."
"Vâng." Trong lòng Tân Uyển chưa hiểu gì, nhưng vẫn nói, "Em sẽ cố gắng học tốt ạ."
Mấy