Tân Uyển không rời khỏi Lục Trung ngay, cậu còn một chuyện cuối cần phải làm.
Là quay lại cái nơi trong chiếc đĩa được cất ở bì thư ấy — 00:17, máy ảnh quay lại lúc hai người hôn môi, chơi đùa, mỗi chùm ánh sáng, mỗi câu nói trong đó, Tân Uyển đều thuộc làu làu, cậu nhớ rõ địa điểm hôn môi là ở bên cạnh thân cây, cậu tìm đến cái cây ấy.
Tìm một cái cây, ai nghe xong cũng đều cho là nực cười, nhưng lại có ý nghĩa với cậu.
Vòng đến sân thể dục lần nữa, cuối cùng Tân Uyển cũng tìm được cái cây ấy, từ góc nhìn hướng ra, ngồi ở dưới cái cây này có thể nhìn thấy khu dạy học.
Cậu cứ như thế mà ngồi xuống, nhẹ giọng lẩm nhẩm những câu chữ trong đó, nói: "Chỉ là muốn hôn anh thôi mà."
Dường như anh đang ngồi trước mặt cậu, ánh mắt chứa đầy tình cảm, cười thật tươi.
Sau khi cảm thấy thỏa mãn, Tân Uyển không về bằng cửa chính, sợ bảo vệ ngăn lại, bất chấp thể diện leo tường, lần này đã cẩn thận hơn, không đến nỗi đau bắp chân như lần trước, phủi đồng phục, lấy điện thoại ra nhắn tin cho Tống Hành.
Chừng nào anh tan làm thì tới đón em nhé.
Chân em đau, không đi nổi.
Nhắn xong đợi thêm hai, ba phút, chưa có trả lời, nhưng Tân Uyển vẫn chắc chắn rằng Tống Hành sẽ đến đón cậu, chắc là khoảng hai mươi phút nữa, có khi đợi đến lúc mặt trời lặn xuống ở phía Tây.
Nhưng cậu không vội, còn tới cái sạp màu xanh đã rỉ sắt mua một bao kẹo cứng, ném một viên vào trong miệng, là vị bưởi.
Viên kẹo còn chưa tan, Tân Uyển nhìn thấy cửa hàng bán hoa ở đối diện, bên trên treo biển "Đang hoạt động".
Lúc chuông gió treo ở mái hiên của tiệm hoa vang lên, Tiết Tương đang cắt tỉa bó hoa vừa được gửi vào buổi sáng, y đang cầm một cái kéo màu xanh, Tân Uyển ngượng ngùng cười: "Anh đang bận à, em có thể ngồi lại một lát không?"
"Được chứ, cứ vào đi." Tiết Tương ban đầu hơi ngạc nhiên, rồi cười tươi, "Khách quen đã lâu không ghé."
Cửa hàng bán hoa vẫn là dáng vẻ ấy, rất thơm, ngồi bên trong năm phút thôi mà từ trong phổi ra bên ngoài đều được tẩm mùi thơm, tân uyển được cho phép, cười tươi lên, vẫn ngồi ở vị trí cũ, là cái ghế cao kia.
Tiết Tương đang tỉa cho cành hoa cát cánh, màu trắng: "Lâu rồi không thấy em tới đây mua hoa, theo đuổi người ta gặp chướng ngại gì à?"
"Vì chuyện khác nên không đến đây được, chẳng phải hôm nay em đã ghé rồi đây hả?" Tân Uyển lắc lư đôi chân nhẹ nhàng, "Hôm nay em có thể mua hoa nhiều hơn nữa đó."
Tiết Tương quan sát vẻ mặt của cậu: "Có vẻ như em đang rất vui."
"Rõ ràng như vậy sao ạ?" Tân Uyển cười mỏi cả mặt, xoa xoa chút mới đỡ, nhưng cảm xúc vẫn không thể tuột xuống được, cậu vẫn còn cười, "Chút nữa...!Bạn trai em tới đón, em đang đoán xem vẻ mặt anh ấy lúc nhận hoa sẽ như thế nào."
"Bạn trai?" Tiết Tương hơi khựng lại một chút, sau đó dịu dàng cười, "Theo đuổi thành công rồi à?"
Mặt không còn mỏi được, ửng hồng, tựa như thiếu nữ thẹn thùng, tuy là nói dối nhưng lời nói dối này áp dụng cho mấy năm trước, hiện tại cậu đang sắm vai là mình lúc đó cơ mà? Tiết Tương hỏi như vậy, Tân Uyển không thể nói dối lần thứ hai, cậu dứt khoát nhảy xuống ghế: "Để em giúp anh cho nhanh."
Tiết Tương nhường ra một khoảng trống: "Tỉa xong rồi, chỉ cần bó lại là xong."
"Nhiều hoa cát cánh trắng vậy, bao nhiêu thế ạ?" Tân Uyển ngồi xổm xuống bên cạnh y, "Có người đặt hả anh?"
Tiết Tương nghiêng người lấy một đoạn dây bó lại: "24 cành, anh muốn tặng cho người ta."
"Tặng cho ai đó?" Tân Uyển chớp mắt, nói giỡn, "Anh cũng muốn theo đuổi người khác ạ?"
Sợi dây hơi mỏng, buộc ở dưới trông có vẻ lỏng lẻo, không đẹp mắt, Tiết Tương chỉ cười cười, không trực tiếp trả lời cậu, thản nhiên đặt dây qua một bên: "Cọng này không được rồi, mỏng quá không bó được."
"Em mới thấy cọng dây dày hơn ở trên ngăn tủ." Tân Uyển đứng dậy, "Để em lấy giúp anh."
Kẹo bưởi trong miệng đã tan hết, Tống Hành chắc là đang họp, vẫn chưa trả lời tin nhắn, Tân Uyển lại lấy thêm một viên kẹo, bắt đầu đợi thời gian viên kẹo thứ hai, cậu vòng qua mấy bó hoa hồng đỏ và hoa baby, vươn người lên phía trước, kéo đoạn dây bó lại, vừa tính nói chuyện thì nhìn thấy khung ảnh nhỏ ở phía sau quầy thu ngân.
Kẹo trong tay rơi xuống đất lách cách, có viên vỡ nát, có viên lành lặn, không khí lạnh hẳn xuống.
Tân Uyển cứng đờ người đứng tại chỗ, mồ hôi lạnh tuôn ra.
Cảm giác sợ hãi bao trùm lên tất cả, chồng chất lên lồng ngực, không thở nổi, tựa như sắp chết, đôi mắt cậu vẫn nhìn chằm chằm vào người trong tấm ảnh ấy.
Lý Viên.
Cậu hơi mở miệng, không ra tiếng, không thể kêu lên cái tên này.
Trong tai ù lên, cậu không nghe được cái gì hết, mãi đến khi có một bàn tay vươn tới, ụp khung ảnh xuống, "cạch" một tiếng, cơ thể Tân Uyển bỗng chốc run lẩy bẩy, sau lưng ướt đẫm mồ hôi, giọng của Tiết Tương không lớn: "Ngại quá, tôi cất rồi.
Em quen anh ấy phải không?"
Tân Uyển vô thức lắc đầu, theo bản năng lùi về sau, dẫm lên một viên kẹo: "Không, không quen..."
"Chúng ta tâm sự đi." Tiết Tương nhìn đồng hồ, "Vẫn còn sớm mà."
·
Trong ấn tượng, đây là lần đầu tiên cậu đến quán bar, rất sạch sẽ, không ồn ào ầm ĩ.
Viên kẹo kia vẫn còn dính trong lòng bàn chân của cậu, kẹo không lớn, nhưng cậu không lấy ra được, đi đường bị cộm chân, mỗi bước đi đều phát đau.
Vừa mới vào cửa thì bartender ngăn không cho cậu vào, là vì đồng phục trên người, Tiết Tương cho anh ta tiền boa, giải quyết chuyện này dễ như trở lòng bàn tay.
— Y vẫn còn cầm 24 nhành hoa cát cánh trắng ấy.
"Bình thường em thích uống loại rượu nào?" Tiết Tương và cậu ngồi trong một góc, cẩn thận đặt hoa ở một bên ghế sofa, ánh đèn chói mắt xung quanh không chiếu tới đây, "Rượu cocktail, rượu trái cây, bia, hay vang sủi bọt ít cồn?"
Hôm nay Tân Uyển mặc áo hoodie bên trong, mồ hôi sau lưng bây giờ đã ráo, khiến cho cậu phát lạnh, một lúc sau mới lắc đầu: "Em không uống rượu."
"Cho tôi vang sủi bọt như cũ."
Tân Uyển vẫn chưa khôi phục tinh thần, cậu không ngừng véo lòng bàn tay, đau đớn là viên thuốc thanh tỉnh, cơn đau cũng làm cho cậu tin rằng mình vẫn còn tồn tại, nhưng tình huống người xa lạ xung quanh như thế này vẫn khiến cho cậu thấy bất an, Tân Uyển cúi đầu xuống.
"Đừng căng thẳng, tôi không làm gì đâu." Vang sủi bọt được bưng lên, tổng cộng có bốn ly, y đẩy một ly cho Tân Uyển, "Tâm sự, chỉ nhiêu đó thôi."
Tân Uyển cầm ly rượu lên, cúi đầu nhấp một chút, không nếm ra vị gì.
"Tôi tâm sự với em về anh ấy nhé, trước giờ không ai nghe tôi nói cả, chán thật đấy."
Tân Uyển cứng nhắc gật đầu.
"Lý Viên là người yêu của tôi, hôm nay là sinh nhật 24 tuổi của anh ấy, vì vậy tôi mới bó 24 nhành hoa cát cánh trắng, anh ấy thích hoa cát cánh trắng, vì vậy nên mỗi khi tôi đến gặp anh ấy, đều đặt bó hoa cát cánh trước mộ." Tiết Tương nói rất nhẹ, "Đây là năm thứ hai."
Mỗi khi Tân Uyển nghe thấy cái tên ấy thì tim đập nhanh hơn, tay hơi run.
"Tôi với anh ấy chơi với từ khi còn nhỏ, anh lớn hơn tôi ba tuổi, ở đối diện nhà tôi, mỗi sáng đều tới kêu tôi đi học, tối về thì nói tôi chờ cùng nhau về, cái tên Lý Viên này rất nghịch, chưa bao giờ gọi tên tôi hết, thay vào đó cứ đổi biệt danh liên tục, lúc thì "Bạch Tuyết", rồi sang "em gái", cũng rất dễ dàng dỗ dành người khác, nghiêm túc gọi tôi là "Tiết Tương" thì tôi sẽ không giận nữa."
Mỗi khi nhắc đến hắn Tiết Tương vẫn luôn cười, giọng nói rất dịu dàng, tựa như đang ngâm mình trong dòng nước.
"Thành tích của anh ấy rất kém, nhưng hát rất hay, anh ấy lập một ban nhạc, hát những ca khúc mà mình viết, sau đó lên cấp 3 tôi học chung trường với anh ấy, anh ấy hay gọi tôi lên sân thượng nghe anh ấy đánh đàn ghita và hát, buổi chiều năm, sáu giờ, mặt trời đỏ rực, anh ấy hỏi "Có dễ nghe không?", tôi đáp "Dễ nghe".
Lúc đó tôi chỉ biết học thôi, không hiểu âm nhạc, chỉ cảm thấy anh ấy rất đẹp, rất ngầu." Tiết Tương uống rượu, rượu cay xè, nhưng mắt của y vẫn không chớp, tiếp tục nói, "Vào năm đại học năm hai, anh ấy nói với người nhà muốn lập ban nhạc, anh ấy muốn tự do, bị đánh cho một trận, mắng anh ấy vớ vẩn, nhưng tôi biết anh không phải, anh có rất nhiều hình xăm, đều là tên của mấy nhóm nhạc tiếng Anh và những nốt nhạc.
Bị đánh một trận đến mức khóe miệng nứt ra, chảy máu rất nhiều, tôi ngồi trên sân thượng với anh, anh hôn tôi, nói, "Tiết Tương, tụi mình bỏ trốn đi"."
Tiết Tương cuối cùng cũng giương mắt nhìn y, không nói nên lời.
"Lúc đó tôi mới mười bảy, chỉ thấy tình yêu ở trong sách vở, chưa có ai nói cho tôi biết tình yêu đồng tính là như thế nào, nhưng tôi vẫn bỏ trốn với anh ấy, nói là trốn thôi chứ cũng chỉ là ở nơi khác vài ngày rồi trở lại, anh nói không thể cản đường tôi, hôm đó về, anh ấy lại bị đánh, suýt chút nữa bị chặt đứt chân, thế mà vẫn còn cười ra tiếng, nói nếu không có chân thì kiếp sau tôi sẽ phải chăm sóc anh, tôi nói tôi nguyện lòng, anh bảo em điên à." Tiết Tương cũng cười rộ lên, rồi rất nhanh chóng trầm mặc, nhẹ giọng, "Nếu anh ấy đã biết đó là điên thì tại sao vẫn lôi kéo anh theo."
"Về sau bọn tôi bắt đầu hẹn hò, hôn môi trong một góc hiên nhà, hôn ở sau kệ trong nhà sách, lúc đó không có tiền, chỉ thuê được một phòng đơn, hai người chen chúc trên một chiếc giường, động đậy là rớt, tường rất dơ, cả đêm không ngủ, chỉ làm tình, lăn qua lộn lại nói anh yêu em em yêu anh, tôi còn nói "Anh Viên, em muốn ở bên anh suốt đời này", anh hung hăng đáp "Thế kiếp sau em muốn ở với người khác à", nhưng lúc ôm tôi vẫn rất nhẹ nhàng, lúc đó tôi nghĩ, hóa ra đây là tình yêu." Tiết Tương im lặng một lúc lâu, nghiêng đầu nhìn Tân Uyển, "Nghe tôi nói lâu như vậy chắc cũng mệt rồi nhỉ."
Tân Uyển lắc đầu, giọng nói rất khàn, "Em muốn nghe."
"Anh ấy ở trong trung tâm chỉnh sửa đó có nhắc đến tôi với em không?"
Trung tâm chỉnh sửa, ký ức ở đó không rõ ràng, chỉ mơ hồ nhìn thấy một hình bóng, Tân Uyển cố gắng nhớ lại, bấp bênh đáp: "Anh ấy...!anh ấy có nhắc tới, nhưng không nói tên của anh."
"Anh ấy vẫn còn nhớ tôi à, cũng tốt." Tiết Tương cười rộ lên, "Thế mà rất có lương tâm.
Mọi người ở trong đó ăn cái gì vậy?"
Giọng điệu rất qua loa, tựa như chỉ đang xã giao trong nhà khách, ngón tay Tân Uyển miết ly pha lê, rồi hớp một hơi rượu nhỏ, tửu lượng của cậu không tốt, rượu nồng độ thấp như vậy cũng khiến cho cậu có chút say, lời nói ra cũng không khó khăn nữa: "Bắp cải trắng luộc, cần tây trộn, rau cải, còn có cháo hạt kê..."
"Ăn kém như vậy à." Tiết Tương bừng tỉnh, "Hèn gì lúc anh ấy nhảy lầu chỉ có hơn sáu mươi kg."
Cơ thể Tân Uyển run lên, khóe mắt nóng bừng, cậu gắng sức nhịn xuống cảm giác muốn khóc này – so với cậu, Tiết Tương còn muốn khóc hơn, nhưng y vẫn chưa khóc, thì cậu làm gì mà có tư cách để khóc.
"Tòa nhà đó cao thật đấy, tôi từng thấy rồi, đứng ở trên tầng sáu rất chóng mặt, thế mà anh ấy không sợ, đau đến hỏng rồi ư." Tiết Tương duỗi tay nắm cánh hoa, cánh hoa trắng rơi xuống đất, "Thật ra anh ấy hẳn là không yêu tôi đến vậy đâu, nếu yêu thì đã không chết sớm chỉ để vì muốn nhìn thấy tôi, còn đau đến vậy nữa."
"Không phải." Tân Uyển theo bản năng phủ nhận, đối diện với ánh mắt của Tiết Tương, cổ họng nghẹn lại, khó khăn mở miệng, nói, "Không phải là vì như thế, là vì...!ở trong đó rất đau."
"Rất đau, ha, vậy tại sao em chịu đựng được, còn anh ấy thì không?" Tiết Tương giận dữ hỏi cậu, đáy mắt ửng hồng, dáng vẻ rất đau khổ, "Anh ấy đưa tôi tới con đường này, tại sao không thể chờ tôi thêm chút nữa?"
"Anh Viên anh ấy, anh ấy nói với em, anh ấy rất yêu, rất yêu anh, anh ấy đã kiên trì rất lâu." Giọng của Tân Uyển khàn đặc, "Anh đừng trách anh ấy."
Cổ tay trái lại bắt đầu đau, hiện tại đang là mùa đông, nếu mặc