Sáng hôm sau Leo cũng về nhà sau chuyến dã ngoại.
Vì là cuối tuần nên cô làm một số món ngon cho LeO.
Đang tập trung nấu nướng thì cô nghe có tiếng chuông cửa nên vội dục LeO
"LeO, ra mở cửa giúp mẹ đi con."
"Vâng ạ." _vừa nói LeO vừa đi mở cửa.
"Ai thế? Giao hàng à?"_vừa nói cô vừa mang đ ĩa thức ăn đặt trên bàn.
"Không phải giao hàng ạ.
Là ba Phong."_vừa nói LeO vừa cầm tay anh đi vào phòng khách.
"Anh đến đây làm gì nữa, chẳng phải tối qua tôi đã nói rõ rồi sao?"_cô lạnh lùng đi đến phòng khách nói
"Hình như anh bị sốt rồi."_ vừa nói anh vừa đi đến bên cạnh cầm tay cô đặt lên trán.
"Thì sao? Bị cảm thì anh có thể tự uống thuốc mà, LeO còn không làm phiền tôi nhiều như anh."_ cô lạnh lùng đáp.
"Em....em thay đổi rồi.
Trước đây, anh chỉ hắt hơi một tí thì em đã....."_ chưa để anh nói hết câu cô đã ngắt lời
"Thì đã sao? Tôi học theo anh lòng dạ sắt đá đấy, giờ tôi mới thấy lời của Vũ Uyên năm đó nói đúng thật, con bé nói tôi nuông chiều anh quá nên anh mới tự coi mình là cả vũ trụ như vậy.
Bây giờ thì anh về giúp tôi đừng làm phiền mẹ con tôi nghĩ ngơi."
Thấy Vũ Phong mất đường lui LeO nhanh trí dùng dùng chiêu ăn vạ của cậu bé thường dùng khi muốn thứ gì đó.
"Mẹ ơi! Mẹ cho ba ở lại được không? Ba thật sự rất đáng thương? Ba đang bị ốm mà.
Mẹ không nghe tục ngữ có câu con không cha như nhà không mái sao? Mẹ cho ba ở lại đi mà, LeO xin mẹ đấy."_LeO vừa nói vừa ôm lấy Vũ Phong.
"Ai dạy con nói như vậy?" Ánh mắt cô nhìn sang anh.
Vũ Phong liền đưa tay lên vẫy liên tục tỏ vẻ vô tội.
" Không phải anh đâu"
"Mẹ nói con nghe nhé LeO.
Nếu con muốn diễn để người khác tin thì nên có một chút nước mắt còn với mẹ những chiêu ăn vạ này của con không có tác dụng với mẹ."_cô phì cười nói với LeO khi phát hiện ra cậu bé đang làm trò
" Haizz!!! Ba mẹ không hoà hợp thì chỉ có con cái là chịu thiệt thôi.
Con không giúp ba được rồi, ba tự cứu lấy mình thì tốt hơn."
" Sao em nỡ bắt bọn anh chia xa như vậy?"_ vừa nói anh vừa ôm lấy LeO.
" Vũ Phong, anh là người lớn.
Lòng anh cũng hiểu tại sao chúng ta lại thành ra như bây giờ.
Anh...anh đang làm gì vậy?_cô nghiêm túc nói với anh.
"Anh hiểu lý lẽ em nói.
Ai mà chẳng có sai lầm.
Em cũng phải cho anh cơ hội để sửa sai chứ."_anh nhỏ giọng nói với vẻ mặt hối lỗi
"Nhưng năm năm trước, lúc tôi phạm lỗi anh đâu cho tôi cơ hội sửa sai hay giải thích."
Câu nói của cô khiến anh chột dạ, anh gần như đuối lý nhưng khi nhớ tới lời của Vũ Uyên nếu anh không cố gắng thì cơ hội LeO gọi người khác là ba rất cao nên anh đac cố gắng thử thuyết phục thêm lần nữa.
"Anh...anh biết anh sai rồi, là anh không tốt.
Anh tự đào hố chôn mình.
Sau này em muốn dày vò anh như thế nào cũng được, cho đến khi em thoả mãn, được không?"_anh thành tâm năn nỉ cô.
"Vũ Phong, tôi mong là những lời tôi nói tối qua anh đều đã hiểu."_cô nhẹ giọng nói
"Anh hiểu rồi, nhưng anh không đồng tình.
Vậy nên anh muốn chứng minh cho em thấy Khả Hân em là người phụ nữ duy nhất của anh.
Trước đây là vậy, bây giờ vậy, sau này cũng vẫn vậy."_anh dũng cảm bày tỏ
"Nhưng tôi đã không còn yêu anh nữa rồi."_cô cố gắng giữ bình tĩnh để nói
"Vậy thì anh sẽ nghĩ cách để em yêu anh lần nữa."_giọng anh cương quyết.
"Tuỳ anh, dù sao thì thời gian