Biệt Thự Thục Uyển.
Hàn Cảnh Văn và Lệ Doanh về đến nơi đã là hơn 10 giờ sáng. Lệ Doanh về phòng thay đồ trước, sau đó mới đi ra ngoài.
Bên ngoài ghế sô pha, Hàn Cảnh Văn đang cầm trong tay một chiếc túi nhỏ màu xanh lá. Lệ Doanh tò mò, cô tiến tới hỏi anh :
"Cảnh Văn à, anh đang cầm thứ gì thế?"
Hàn Cảnh Văn cười rồi đáp : "Quà cho em, anh mới lấy về từ chiều hôm qua, nhưng chưa đưa cho em. Tới đây, ngồi cùng anh."
Lệ Doanh đẩy xe lăn tới, Hàn Cảnh Văn đặt chiếc túi lên bàn, đưa hai tay ôm cô lên ghế ngồi cạnh anh. Sau đó, anh đưa chiếc túi nhỏ cho cô, cưng chiều rồi nói..
"Đây là quà anh chúc mừng em được nhận việc, anh đặt mua trước một tuần rồi." Em mau mở ra xem.
Lệ Doanh ngạc nhiên, anh vậy mà còn tặng quà chúc mừng cô, mở túi ra, bên trong là một chiếc điện thoại SamSung phiên bản mới nhất. Kiểu dáng giống hệt điện thoại của anh. Chỉ khác mỗi màu sắc. Điện thoại của anh màu đen, còn của cô thì màu hồng.
"Woa!! Lệ Doanh bất ngờ reo lên, Cảnh Văn à, nó đẹp quá. Nhưng mà chắc là đắt tiền lắm. Em không dám cầm nó đâu, lỡ mà mất thì..." Hàn Cảnh Văn nghe cô vợ nhỏ nói, anh bật cười lớn :
"Vợ ngốc à, em đây là tiết kiệm giùm chồng em sao? Yên tâm, nó là rẻ nhất so với những gì anh từng mua. Em lỡ làm mất, thì anh sẽ mua cho em cái khác, Hàn Cảnh Văn anh không thiếu tiền, không thiếu cái gì cả, chỉ thiếu mỗi Doanh Doanh mà thôi. Doanh Doanh sẽ không bỏ anh mà đi đúng không? Hửm?"
Anh vừa nói vừa đưa khuôn mặt tuấn tú của anh tới tai cô, Lệ Doanh xấu hổ, mặt đỏ lên. Cảnh Văn anh muốn làm gì? "Anh....Ứm.." môi nhỏ của cô bị khóa lại bởi môi của anh.
Lệ Doanh bị anh hôn bất ngờ, khoảnh khắc môi anh chạm vào, cả người cô như bị điện giật, cứ ngồi ngây ra, nụ hôn đầu của cô cứ vậy mà bị anh cướp mất rồi.
Lúc trước, quen Phổ Trạch, Lệ Doanh chưa từng cho anh ta hôn một lần nào dù là hôn lên trán cũng chưa. Vậy mà với Hàn Cảnh Văn, cô lại có chút thinh thích.
Lệ Doanh vụng về đáp lại nụ hôn của anh, Hàn Cảnh Văn cảm nhận được Lệ Doanh không phản đối, anh hạnh phúc trong lòng, anh kéo cả dáng người nhỏ nhắn của cô vợ nhỏ vào lòng, rồi mạnh dạn hôn cô sâu hơn. Cả người Lệ Doanh mềm nhũn, Hàn Cảnh Văn mới buông cô ra.
"Doanh Doanh, môi em ngọt quá!"
Lệ Doanh chui đầu giấu mặt vào khuôn ngực của anh. Đôi môi bị anh hôn đến đỏ lựng.
"Hàn Cảnh Văn, anh thật đáng ghét mà. Lệ Doanh mắng anh."
Hàn Cảnh cười rạng rỡ, ánh mắt anh đầy thâm tình. "Doanh Doanh, sau này dù có chuyện gì xảy ra, cũng đừng rời xa anh có được không?"
Lệ Doanh nhẹ gật đầu. Cầm chiếc điện thoại lên, cô nói : "Cảnh Văn à, em muốn có hình của anh trong điện thoại có được không?"
Hàn Cảnh Văn suy nghĩ một lúc liền gật đầu đồng ý. Lệ Doanh vui vẻ cầm điện thoại lên chụp hình của anh. Hàn Cảnh Văn liền cầm luôn điện của anh rồi nói :
"Doanh Doanh, chụp chung với anh nhé!"
Không đợi cô trả lời, anh kéo mặt cô lại gần mặt mình, thật nhanh anh đặt một nụ hôn lên má cô, điện thoại cũng nháy hình vào khoảnh khắc