Nửa giờ sau.
Khu du lịch sinh thái Cao Minh.
Bước xuống xe, tất cả mọi người đều phải trầm trồ thán phục, Khu rừng nguyên sinh này thật hùng vĩ, xa xa trên đỉnh cao của núi có một thác nước chảy xuống trắng xóa, như chốn thiên bồng.
Cây cối ở đây thấp nhất cũng trên trục năm tuổi, tán rộng xanh um tùm. Cả đoàn đi theo hướng dẫn viên vào bên trong khu rừng, Hàn Cảnh Văn và Lệ Doanh đi sau cùng.
Đi được một đoạn khá xa, Lệ Doanh thấm mệt, đôi chân của cô bắt đầu thấy mỏi, tê rần. Cô đi chậm lại.
"Doanh Doanh, em không sao chứ? Mặt em xanh quá, có cần nghỉ một chút không?" Hàn Cảnh Văn lo lắng hỏi cô.
"Em không sao? Chỉ là chân mỏi chút mà thôi. Đi chậm lại là được." Lệ Doanh nói dối để anh không lo lắng. Chứ thực ra, chân của cô, hai đầu gối có cảm giác như bị sưng lên rồi.
Nhìn phản ứng của cô, Hàn Cảnh Văn cau mày, thật nhanh anh kéo váy của cô qua đầu gối để kiểm tra. Đúng như anh nghĩ, hai đầu gối của Lệ Doanh tấy lên tím bầm.
"Doanh Doanh, sao giấu anh hả, nhìn xem, chân sưng lên thế này, anh đau lòng biết không?" Hàn Cảnh Văn đỡ cô ngồi xuống vệ đá ven đường, anh mở ba lô lấy cao giảm đau dán cho cô xong đâu đấy, rồi ngồi xoay lưng về trước mặt Lệ Doanh. Anh nói :
"Nào, để anh cõng em."
"Cái này Cảnh Văn, em ngại lắm, em không muốn mọi người nhìn thấy." Lệ Doanh ngập ngừng nói.
"Doanh Doanh, nghe lời anh. Nhanh lên, bọn họ sắp bỏ xa chúng ta rồi đấy." Hàn Cảnh Văn nghiêm túc nhắc nhở cô.
"Haizz...đành nghe anh vậy. Vậy em lên nhé," nói rồi Lệ Doanh cứ vậy mà ôm cổ anh, anh cõng cô trên lưng, một tay anh quải ba lô của hai người, tay còn lại ghì cô trên lưng, sải bước thật nhanh để đuổi kịp đoàn người phía trước.
Thấy Hàn Cảnh Văn cõng Lệ Doanh. Cả đám người đều nhìn chăm chăm. Nhất là chị em nhà Dương Lan Ngọc. Ánh mắt của hai người đầy căm ghét mà nhìn Lệ Doanh.
Dương Lan Chi không kìm được ganh tị trong lòng, cô ta lên tiếng châm chọc,
"Ai dô..Lệ Doanh tiểu thư à, mới đó mà đi không nổi rồi, yếu như vậy thì ở nhà đi, bon chen cắm trại làm gì không biết, đúng là biết đày người mà."
Lệ Doanh và Hàn Cảnh Văn đều nghe thấy, cảm nhận được khí tức lạnh băng từ anh, Lệ Doanh khẽ thì thầm vào tai anh.
"Ông xã, bỏ đi, quân tử không chấp nhặt tiểu nhân, em không quan tâm cô ta đâu. Được anh cõng em trên lưng, với em là nhất rồi. Những chuyện khác đều không quan trọng."
Nghe cô nói, Hàn Cảnh Văn lúc này mới ngăn cơn giận lại, lúc bước ngang qua Dương Lan Chi, anh lạnh lẽo để lại một câu ngắn gọn.
"Ăn nói cho cẩn thận, bằng không tôi cho cô tuẫn tãng trong Cao Minh." Lời anh nói không lớn, nhưng đủ để cô ta nghe rất rõ ràng.
Dương Lan Chi nghe xong lời cảnh cáo kia của anh, cô ta liền câm miệng luôn từ lúc ấy, không dám nói câu nào nữa, cũng không dám nhìn đến Hàn Cảnh Văn một lần nào.
Cuối cùng cũng đến chạm nghỉ chân, chỗ này cũng là chỗ hạ trại. Hướng dẫn viên liền lên tiếng :
"Mọi người, tôi chỉ đưa các bạn đến đây thôi, còn lại mọi người tự tham quan nhé! "
Sau khi phát bản đồ khu rừng, hướng dẫn tất cả những những nơi nào được tham quan, nơi nào là khu vực cấm, người hướng dẫn viên liền rời đi.
Lúc này, Cung Hàn mới lên tiếng, "được rồi, mọi người mau dựng trại đi. Chúng ta chia đội ra nhé. hai người một trại."
Thế là cả nhóm tự chia ra, Hàn Cảnh Văn và Lệ Doanh