Khu cắm trại.
Lúc này đã gần mười giờ khuya. Cả đám người xôn xao lẫn sợ hãi, bọn họ vừa nghe tiếng hổ gầm.
Hạ Tuyết nắm chặt tay Lý Nam Tước, cô bật khóc.
"Nam Tước, anh Cảnh Văn và Lệ Doanh, hai người họ sẽ không sao đúng không? Bọn họ....huhuhu.."
"Yên tâm, họ sẽ không sao đâu, Cảnh Văn nhất định sẽ tìm được Lệ Doanh. Hơn nữa, khu du lịch Cao Minh này vốn là của Hàn Gia mà, Cảnh Văn đã từng tham gia huân luyện ở đây, địa thế cậu ấy đã thuộc nằm lòng, hai người họ sẽ bình an." Lý Nam Tước an ủi Hạ Tuyết.
Hạ Tuyết nghe chồng mình nói xong, cô cũng bình tĩnh lại phần nào, nhưng là cô vẫn không yên tâm. Cơn mưa vừa tạnh, đường lại trơn trượt. Huống hồ, tiếng hổ vừa gầm kia lại ở rất gần bọn họ.
"Lỡ như, lỡ như..."Hạ Tuyết không dám nghĩ tiếp. Ánh Trăng trên bầu trời khi ẩn khi hiện, bởi cơn gió lạnh thổi những làn mây đen bay qua.
...
Khu Cách Biệt.
Con Bạch Hổ sau khi bị Hàn Cảnh Văn đả thương, nó không hung hăng như lúc nãy, thậm chí còn có vẻ như rất sợ anh.
"Tiểu Bạch, mau lại đây. Tao không làm hại mày. Tao nhớ mày lắm." Hàn Cảnh Văn vừa gọi Bạch Hổ vừa tiến gần đến nó.
Nó ngước đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm anh. Đâu đó trong kí ức của nó, hình ảnh chàng trai trẻ năm nào nhẹ nhàng băng bó vết thương cho nó hiện lên. Nó nhớ ra anh rồi.
Tuy là động vật máu lạnh, nhưng Bạch Hổ vốn là loài thông minh. Vậy nên nó luôn nhớ những người nó từng tiếp xúc...kẻ thù hoặc ân nhân.
Lệ Doanh kinh hãi trợn mắt mà nhìn anh tiến về phía con hổ trắng kia, chú chó Sky cũng nhìn cậu chủ của mình. Nó không hiểu giữa con hổ đáng ghét kia với Cậu chủ của nó là như thế nào, chỉ gầm gè rất nhỏ trong miệng.
Hàn Cảnh Văn bước gần đến bạch hổ, khoảng cách này quá gần, nếu bạch hổ kia không nhớ anh thì anh sẽ trực tiếp bị nó sé xác.
Lệ Doanh nhắm chặt mắt, bật khóc vì sợ. Nhưng là qua bao lâu, cô không rõ nữa. Lúc cô mở mắt ra, cô thấy Bạch Hổ kia nằm phủ phục xuống đất, nó đang đưa miệng liếm vết thương khi nãy của Hàn Cảnh Văn cắt vào chân nó.
Còn Hàn Cảnh Văn thì mệt mỏi, dựa vào lòng Bạch Hổ. Máu tươi trên vai anh túa ra, ướt hết một bên vai áo, thấm ra ngoài quện lên màu lông trắng muốt của nó.
Vết cắn của Bạch Hổ quá sâu, khi nãy anh chỉ mải lo cho Lệ Doanh, quên cả việc mình đã bị thương.
Anh vốn bị mưa ướt, lại bị hổ cắn, cả người đau đớn, run lên phát sốt.
Nhận ra sự khác biệt từ biểu cảm của Hàn Cảnh Văn. Lệ Doanh đánh bạo tiến lại gần. Cô nén nỗi sợ hãi vào trong lòng, đi từng bước nhẹ nhàng.
Tuy biết rắng giữa anh và con hổ trắng kia là thân thiết. Nhưng đó là nó chỉ thân với anh thôi, còn với cô, chắc gì nó đã thích cô.
"Cảnh Văn, anh ổn không? " Mắt cô đỏ hoe nhìn anh. Hách Liên Mạc Hân nhỏ giọng hỏi.
Hàn Cảnh Văn thở ra một hơi, anh cố gắng nói :
"Anh không sao, chỉ là vết thương sâu quá bị sốt nhẹ mà thôi, anh quen rồi, lại đây ngồi cạnh anh, Doanh Doanh anh muốn ôm em, anh lạnh lắm."
Lệ Doanh bật khóc, anh vậy mà còn nói không sao? Vết cắn kia nếu không xử lí kịp, sẽ nhiễm trùng. Rất nguy hiểm. Cô vừa khóc vừa vô thức đi về phía anh.
Lúc này, nỗi sợ hãi trong lòng dường như đã mất rồi. Cô ngồi trong lòng anh. Ôm anh thật chặt, miệng vẫn phát ra tiếng nức rất nhỏ.
Bạch Hổ thấy Lệ Doanh ngồi trong lòng Hàn Cảnh Văn, nó liền xác định. Đây có lẽ cũng là người quan trọng đối với ân nhân của nó. Vậy nên, nó làm ngơ, bỏ qua mọi hành động của Lệ Doanh.
"Doanh Doanh, mau lấy điện thoại trong của anh ra, gọi điện cho Lý Nam Tước đi. Chúng ta phải đi khỏi chỗ này, bằng không sẽ