Sau khi ra khỏi công ty, Lệ Doanh quyết định đi mua sắm quần áo để mặc cho buổi thử việc ngày mai ở công ty.
" Đến đâu thì mới mua được nhỉ? " Lệ Doanh vừa đi vừa lẩm bẩm một mình. Hai tay cứ vô thức mà đẩy xe lăn đi chầm chậm trên vỉa hè rộng lớn. Ánh nắng buổi sáng thật dịu, không gắt lắm, gió thổi nhẹ mát rượi, hít thở khí trời, tự nhiên cô lại có hứng thú để vẽ.
Đến một tiệm bánh ngọt ở phía trước, Lệ Doanh dừng lại. Nhìn những chiếc bánh kem kia, miệng nuốt nước bọt ực một cái..nhìn ngon quá.
" Đúng rồi, phải mua bánh ngọt để ăn mừng cùng mẹ mới được. Tiện nói với mẹ rằng mình được nhận rồi. " Nói là làm, Lệ Doanh vội đẩy xe lăn đi vào.
Ông chủ tiệm với khuôn mặt hiền từ nhìn cô gái nhỏ.
" Cô bé à, cháu muốn mua bánh ngọt sao? "
" Vâng, là loại có kem ít, có dâu tây kia ạ! " Lệ Doanh vừa gật đầu vừa chỉ tay vào chiếc bánh kem màu hồng với một chùm những trái dâu tây đỏ tươi trên mặt bánh.
" Được, chờ bác một chút nhé." Ông chủ đi tới mở tủ lấy chiếc bánh màu hồng mà Lệ Doanh chỉ ra, gói vào hộp cẩn thận rồi đưa cho Lệ Doanh. " Cô bé bánh ngọt của cháu đây. "
Lệ Doanh Tươi cười cầm lấy hộp bánh, trả tiền cho ông chủ rồi rời khỏi tiệm. Rời khỏi tiệm bánh ngọt, cô liền đi thẳng đến Công Viên gần đó. Đây được xem là một công viên lớn và nổi tiếng nhất Đài Trung.
Không khí ở đây vô cùng dễ chịu, thoải mái, cây cối lại xanh tươi, đa phần các nhạc sĩ, họa sĩ, kể cả những người học thiết kế như Lệ Doanh cũng đều sẽ đến đây để lấy cảm hứng.
Trước kia, khi còn đi học, Lệ Doanh cũng thường đến công viên này để lấy ý tưởng cho những bài dự thi của cô. Vào cổng công viên, Lệ Doanh đẩy xe lăn đến gần đài phun nước rồi dừng ở đó. Cô lôi tập giấy ra rồi bắt đầu vẽ. Tự nhủ vẽ xong rồi đi trung tâm mua sắm cũng không muộn. Ngồi một lúc, thế mà Lệ Doanh vẫn chưa có một ý tưởng nào.
" Haizz..chán ghê luôn, sao lại không có hứng vẽ nữa rồi. " Lệ Doanh buồn bực lầm bầm một mình. Cô quyết định không vẽ nữa mà đi mua sắm. Đang khi cô chuẩn bị cất tập giấy và bút chì để đi thì đột nhiên động tác trên tay liền dừng lại.
Phía bên kia đài phun nước, cô nhìn thấy một người đàn ông trẻ tuổi đang ngồi trên chiếc ghế gỗ dài màu xanh của công viên. Anh mặc một bộ âu phục màu xanh đen vô cùng sang trọng. Trên đùi để một chiếc laptop màu trắng. Hình như anh đang làm việc qua máy tính thì phải.
Bộ dạng nghiêm túc và tập trung khi làm việc của anh khiến Lệ Doanh ngây người.
" Thật soái nha ! "
Lệ Doanh thầm cảm thán trong lòng. Nói thật, đây là lần đầu tiên trong đời Lệ Doanh khen một người đàn ông như vậy. Trước kia khi quen với Phổ Trạch, cô cũng chưa bao giờ khen anh. Vậy mà lúc này, dáng vẻ tuấn tú, tôn quý của người đàn ông kia lại làm cho cô ấn tượng vô cùng.
Trong đầu chợt lóe lên một ý nghĩ táo bạo, Lệ Doanh nghĩ thầm : " Mình sẽ vẽ lại hình dáng của anh ấy. " Quyết định xong đâu đấy, Lệ Doanh lập tức đẩy xe lăn đi về phía người đàn ông trẻ tuổi đang ngồi trên ghế kia.
Khi khoảng cách chỉ còn tầm bốn năm mét, cô dừng lại.
" Được rồi, có thể nhìn rõ hơn rồi. Chậc..chậc..nhìn anh ta càng gần, càng soái hơn thì phải a! "
Nhanh chóng lôi tập giấy ra, cô bắt đầu phác họa lại hình dáng của người kia.
Lúc này người đàn ông vẫn không hay biết, tất cả mọi cử động, dáng vẻ khi anh đánh máy tính, anh cau mày.. đều được người nào đó hào hứng tô tô vẽ vẽ lại tất cả. Anh vẫn tập trung vào máy tính tiếp tục công việc của mình. Người đàn ông này chính là Hàn Cảnh Văn, Tổng giám đốc của Tập Đoàn Hàn Thị. Sáng nay anh vừa từ Mĩ trở về. Vừa xuống máy bay, anh liền đến thẳng công viên này. Vì nơi này chính là nơi anh có một kỉ niệm đẹp nhất về mẹ của anh.
Bỗng nhiên,
Huhuhu...tiếng khóc của một đứa bé ở gần đó vang lên làm anh bất giác giật mình. Lúc này, anh mới ngẩng mặt lên để nhìn.
Bất chợt thấy một cô gái đang ngồi trên xe lăn, cô đang nhìn về phía có tiếng khóc của đứa bé kia. Hàng Văn vừa sửng sốt, lẫn kinh ngạc, có chút vui mừng.
" Lệ Doanh, là em thật sao? "
Dường như không tin vào mắt mình, Hàn Cảnh Văn lập tức lôi điện thoại ra, bấm