Sau khi ăn xong bữa cơm tất niên đó, Phó Lăng Thanh và Chung Lịch Cao lại bắt đầu bận bịu với việc tiệc tùng và xã giao.
Phần lớn thời gian Chung Viễn Huỳnh đều ở trong phòng không làm gì cả, thoáng cái đã trôi qua một ngày.
Tối mùng 3 Tết, nằm trên giường quá lâu nên cô cảm thấy xương cốt rệu rã, đầu óc nặng nề, cực kỳ buồn chán.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ra ngoài dạo một vòng vậy.
Nên đi đâu, làm gì bây giờ.
Chung Viễn Huỳnh bấm tay tính ngày, vừa khéo mấy ngày này cần chuẩn bị băng vệ sinh.
Cô chậm rãi ngồi dậy, mặc áo len, khoác áo khoác, đeo khăn quàng. Sau khi bọc bản thân thành một cái bánh bao cô mới đi xuống lầu.
Phòng khách chỉ có một chiếc đèn cây đang phát sáng, không có ai ở đây.
Gần đây có một siêu thị, đi bộ mất khoảng mười phút.
Những đám mây dày đặc che mất sao trăng trên trời, gió thổi mạnh cuốn theo cả cát bụi trên đất, mùi tanh của đất đập vào mặt, lá cây không ngừng lay động.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cảm thấy trời có vẻ sắp đổ mưa, Chung Viễn Huỳnh vừa mở điện thoại ra thì thấy tin tức dự báo thời tiết một phút trước.
Không khí lạnh di chuyển xuống phía Nam, dự đoán trong hai ngày tới thành phố Nam Thanh sẽ có mưa.
“…”
Tin tức này sớm không báo muộn không báo, cô đã đi được nửa đường rồi, cũng lười không muốn quay về lấy ô, chỉ đành bước đi nhanh hơn.
Năm phút sau, Chung Viễn Huỳnh đã tới siêu thị. Những quán ăn xung quanh đều đã đóng cửa nghỉ lễ, may mà siêu thị này mở cửa xuyên Tết.
Cô bước vào trong, đi thẳng đến khu vực chuyên dành cho nữ, tìm nhãn hiệu mình thường dùng, lấy hai bịch rồi đi tới quầy thu ngân thanh toán.
Chung Viễn Huỳnh bước ra khỏi cửa siêu thị, nhìn nước mưa như những mũi kim đang được ném xuống, xuyên qua màn đêm, dần dần thấm ướt mặt đất.
“…”
Cô nhanh nhưng mưa cũng rơi nhanh không kém.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mưa rất nhỏ nên Chung Viễn Huỳnh không thèm nghĩ nhiều, đi thẳng về phía nhà mình.
Cây cối hoa cỏ của thành phố Nam Thanh tươi tốt quanh năm, mùa đông cũng có màu xanh tô điểm, cô vừa đi vừa núp dưới tán cây.
Cho dù mưa không quá to nhưng khi về tới nhà cô cũng bị ướt không ít, vừa lạnh vừa ướt, dầm mưa khiến cô cảm thấy lạnh thấu xương.
Chung Viễn Huỳnh mở cửa, lúc đi qua phòng khách cô nhận thấy trên sofa có người.
Phó Tẫn nghe thấy tiếng động nên mở mắt nhìn, thấy trên đầu cô dính nước, quần áo trên người chỗ ướt chỗ khô, ngón tay cũng bị lạnh đến mức đỏ bừng.
Chung Viễn Huỳnh vuốt nước trên mặt, nhìn thẳng vào mắt Phó Tẫn, thấy anh nhíu mày, trông có vẻ rất khó chịu.
Cô hơi khó hiểu, chỉ nhìn anh một cái thôi, có gì mà khó chịu.
Cùng lắm là không nhìn nữa.
Cộng thêm việc bây giờ cô muốn nhanh chóng về phòng thay đồ, tắm nước nóng nên không tâm tới anh nữa, định rời khỏi phòng khách rồi đi lên lầu.
“Trong nhà không có ai à?” Phó Tẫn bỗng nhiên lên tiếng.
Người ta đã nói vậy rồi, Chung Viễn Huỳnh chỉ có thể dừng bước, nói: “Chào buổi tối, tiện thể chúc em ngủ ngon trước nha.”
Biểu cảm của anh đã được khống chế, trông cực kỳ vô hại, có vẻ như cái nhíu mày lúc nãy chỉ là ảo giác của cô vậy.
“Em muốn hỏi là, tại sao không gọi điện cho người mang ô tới.”
Giọng nói trầm của anh kết hợp với tiếng mưa thấp thoáng lại càng trở nên lạnh lùng hơn.
“Đi hai ba bước thôi, mưa cũng không to.” Chung Viễn Huỳnh vừa nói vừa đi lên lầu: “Hơn nữa giờ đang là Tết, tám giờ dì Trương và chú Lý đã về nhà rồi.”
Ý là không có ai đưa ô.
Cô đã vô thức loại bỏ một khả năng khác.
Phó Tẫn đứng một mình trong phòng khách, sau lưng là chiếc đèn phát ra ánh sáng vàng nhạt, sắc mặt u ám.
***
Chung Viễn Huỳnh trở về phòng thay đồ, sau đó đi tắm.
Lúc ngón tay đỏ lên vì lạnh chạm vào nước nóng, cảm giác máu trong huyết quản đột nhiên di chuyển khiến ngón tay sưng to lên.
Hơi nước mờ mịt trong phòng tắm, bỗng nhiên Chung Viễn Huỳnh nhớ tới Phó Tẫn, anh thật sự đã thay đổi rồi.
Cụ thể ở chỗ nào thì nhất thời cô không thể nói ra được.
Nhưng có gì để ngạc nhiên chứ. Bảy năm trôi qua, không ít thì nhiều, ai mà chẳng thay đổi, cô cũng vậy thôi.
Chung Viễn Huỳnh bỏ qua chuyện này, sau khi tắm xong cô ngồi trên giường lau tóc.
Cô cảm thấy mũi hơi nghẹt, muốn hắt xì, chắc là do bị nhiễm lạnh. Cô sấy khô tóc rồi cầm cốc đi xuống lầu, định đi xuống bếp lấy một cốc nước ấm.
Phòng khách không có người, khi cô đi vào bếp thì lập tức phát hiện một cốc trà gừng còn đang bốc hơi nghi ngút, mùi gừng bay khắp nơi, kèm theo đó là vị ngọt nhẹ.
Trà gừng đúng là giúp làm ấm cơ thể hơn, nhưng vì đêm rồi nên cô không muốn động tay, định chỉ uống một cốc nước ấm rồi đi ngủ.
Chung Viễn Huỳnh do dự một lát, cuối cùng vẫn bưng cốc trà gừng lên rồi uống từng ngụm nhỏ.
Vị cay của gừng kèm theo vị ngọt khiến cơ thể trở nên ấm áp hơn.
***
Mưa rơi đến chiều tối mùng 4 Tết mới tạnh. Sau khi Chung Viễn Huỳnh ăn cơm tối xong, cô định ra ngoài đi dạo một vòng.
Nhà cửa phố xá bị hơi nước ẩm ướt bao phủ, nước từ trên ngọn cây và đèn đường rơi xuống, đường phố cũng vắng vẻ.
Mùa đông của phương Nam chính là như vậy, nhiệt độ lúc không mưa còn có thể chịu được, nhưng một khi trời đổ mưa thì sẽ cảm thấy lạnh hơn cả sông băng ở Bắc Cực.
Loại lạnh ẩm này cực kỳ đáng sợ, cho dù có mặc dày đến thế nào, hơi lạnh cũng có thể xâm nhập vào xương cốt con người ta.
Chung Viễn Huỳnh rất ghét trời mưa, nhưng lại cực kỳ thích cảm giác mát mẻ khi mưa tạnh.
Cô chậm rãi bước đi, bất giác đi tới siêu thị hôm qua từng vào.
Hôm qua đến rồi đi vội vàng quá. Chung Viễn Huỳnh nghĩ là còn phải ở Nam Thanh mấy ngày, phần lớn thời gian cô đều ở trong phòng, hay là mua ít đồ ăn vặt cho đỡ chán.
Cô bước vào trong siêu thị, lấy một chiếc xe đẩy. Snack, coca, sữa chua, bánh quy… Mỗi loại lấy một ít, cuối cùng lại đầy ụ lên.
Chung Viễn Huỳnh thanh toán xong, xách một túi nilon lớn đi về phía cửa.
Bên ngoài vang lên tiếng mưa rơi tí tách.
“…”
Cùng một khung cảnh giống nhau, Chung Viễn Huỳnh hơi nghi ngờ có phải có điều thần bí gì đó không. Tại sao lần nào cô đi từ nhà tới siêu thị, mua xong đồ định đi về thì trời lại mưa.
Mưa thoáng cái đã