Trời không nắng, rèm cửa đóng kín mít, chỉ có nơi đầu giường lóe lên chút ánh đèn.
Rõ ràng ánh đèn ôn hòa là vậy mà lại như nướng chín được người, Khương Thần nóng đến khó chịu, dùng sức vần vò ga giường.
Phương Cảnh Hành nhìn thấy, vươn tay nắm lấy, đưa đến bên môi nhẹ nhàng hôn.
Anh ngẩng lên, đối diện với khóe mắt đã vương đỏ của Khương Thần, sự tự chủ vẫn luôn lấy làm kiêu ngạo hoàn toàn sụp đổ. Xích lại gần, đón lấy ánh mắt của đối phương, mãnh liệt mà hôn.
Không biết đã qua bao lâu phòng ngủ mới yên tĩnh trở lại.
Phương Cảnh Hành vươn tay, ấn người vào trong lòng.
Đại não trống rỗng trong một thoáng, rồi sau đó, từng hình ảnh cứ như một đoạn phim trôi qua trong đầu.
Khuôn mặt không còn sự lạnh nhạt, những thanh âm thốt ra từ yết hầu, nốt ruồi đỏ lên như giọt máu và bàn tay mảnh dẻ leo lên… Con ngươi Phương Cảnh Hành dần thẫm lại, nhịp tim lại rộn ràng.
Anh càng ấn người vào trong ngực: “Bé à, yêu anh.”
Thanh âm ấy như đã được ngâm trong thứ gì đó, trong dịu dàng lại mang chút khàn khàn gợi cảm, khiến nửa người Khương Thần tê dại, vô thức nghiêng đầu né tránh.
Phương Cảnh Hành cười nói: “Tránh cái gì?”
Khương Thần không đáp.
Nhưng sau vài giây im lặng, cậu lại dịch về.
Tuy tên nam thần này ở trên giường không còn lễ độ nhã nhặn như bình thường nữa, nhưng vẫn rất săn sóc chú ý đến người khác, cậu cũng không tính là khó chịu.
Phương Cảnh Hành tươi cười ủ người trong lòng: “Ngủ hay là tắm nào?”
Khương Thần từ từ nhắm lại hai mắt, nằm một hồi rồi đáp: “Ngủ.”
Phương Cảnh Hành bèn tắt đèn nằm cùng cậu, cũng nhanh chóng cảm thấy buồn ngủ.
Hai người ngủ đến gần giữa trưa mới rời giường tắm rửa. Phương Cảnh Hành lấy ra bộ áo ngủ đã chuẩn bị sẵn cho Khương Thần, sau đó ở trong phòng đợi AI đến gọi bọn họ, nắm tay cậu đi xuống lầu ăn cơm.
Tối qua anh đã thông báo cho đầu bếp nên đầu bếp nấu cơm xong là đi, trong phòng ăn chỉ có hai người họ cùng với AI đang bận rộn dọn cơm.
Khương Thần nhìn nó: “Nó có tên không?”
Phương Cảnh Hành nói: “Có, gọi là Tiểu Hiên.”
AI nói: “Vâng?”
Phương Cảnh Hành nói: “Không gọi cậu.”
Sau đó bổ sung với Khương Thần: “Là cháu trai đặt đấy.”
Khương Thần “à” một tiếng, rất tò mò với người máy chó độc thân: “Nó có gì khác với người máy bảo mẫu?”
AI chủ động đáp: “Chúng tôi biết tâm sự chuyện tình cảm với con người, là áo bông nhỏ của nhóm chó độc thân.”
Khương Thần nhìn sang Phương Cảnh Hành: “Đã tâm sự với áo bông nhỏ của cậu bao giờ chưa?”
Phương Cảnh Hành bật cười: “Chưa.”
Khương Thần hỏi tiếp: “Nó còn biết làm gì nữa?”
Phương Cảnh Hành đáp: “Biết chút văn nghệ.”
Anh thấy AI đã dọn cơm xong thì ra hiệu cho nó đánh đàn.
Thế là AI vui vẻ đi tới trước dương cầm, đánh cho một họ nghe một bản nhạc.
Tiếng đàn du dương truyền tới, Khương Thần rất hài lòng, bắt đầu ăn cơm.
Hai người đã ngủ cả buổi sáng nên ăn trưa xong không ngủ nữa.
Khương Thần đi theo Phương Cảnh Hành dạo quanh cho tiêu cơm, dần dà đi tới phòng làm việc. Lần này cậu không đứng ở cửa nhìn nữa mà đi hẳn vào, thấy bàn phím Phương Cảnh Hành đặt trên bàn thì vươn tay gõ thử.
Bàn tay kia trắng nõn thon dài, là một đôi tay có thể dùng để quay quảng cái.
Tay Phương Cảnh Hành cũng từng được fan khen đẹp, nhưng giờ phút này anh hoàn toàn không có tâm tư để so sánh. Anh nhìn xuống đôi tay đang gõ phím kia, trong tâm trí ngập tràn hình ảnh nó vần vò ga giường.
Thật sự không nhịn được nữa, giơ tay bắt lấy.
Khương Thần nhìn về phía anh, thấy Phương Cảnh Hành nhẹ nhàng hôn tay mình.
Ánh mắt hai người va vào nhau, lập tức đã bị kéo vào cảnh tượng nào đó.
Được nếm ngon ngọt rồi sẽ lại càng thêm khát khao.
Con ngươi Phương Cảnh Hành thẫm lại, kéo người vào trong ngực.
Những nụ hôn triền miên kéo dài lâu thật lâu, lâu đến mức khi cả hai đều có phần khó thở mới chịu tách ra. Cặp mắt luôn dịu dàng kia trở nên thăm thẳm, cứ như vậy, yên lặng nhìn Khương Thần, bên trong chỉ chứa được một mình cậu.
Khương Thần lập tức cảm thấy, tên nam thần này đúng là quá hại người.
Phương Cảnh Hành ấn người vào trong ngực, ghé vào tai cậu hỏi ý: “Bé yêu?”
Trái tim Khương Thần nhảy lên, cậu nói: “Về phòng.”
Kết quả của việc về phòng là hai người lại nằm cả một buổi chiều.
Phương Cảnh Hành nhìn đồng hồ, phát hiện đã 4 rưỡi, anh nói: “Đừng về được không?”
Khương Thần rất cứng đầu: “Không.”
Nhưng có cứng mấy cũng vô dụng, chờ bọn họ ra đến cửa thì tuyết bên ngoài đã rơi, còn là một trận tuyết lớn.
Khương Thần im lặng vài giây, quay đầu nhìn chằm chằm người nào đó, muốn biết liệu có phải là cố ý không. Dù sao thì đây cũng chẳng phải lần đầu tiên người nào đó làm loại chuyện này, ví dụ như cố tình chọn ngày mưa to tới thăm cậu chỉ để có thể ở lại viện nghiên cứu lâu hơn một chút chẳng hạn.
Phương Cảnh Hành có thể hiểu được ý cậu, rất oan ức: “Sáng nay em mới biết là sẽ có tuyết, mà dự báo thời tiết cũng không nói là tuyết sẽ rơi lớn như vậy.”
Anh nói: “Giờ chắc trên đường vẫn chưa tích tuyết đâu, mình đi nhé?”
Khương Thần suy nghĩ, quyết định không đi nữa, gọi điện báo cho ba mình, tiện thể dặn ông đi đường chú ý an toàn.
Phương Cảnh Hành thấy thế cũng liên lạc với đầu bếp, dặn ông trưa mai hẵng trở lại. Khương Thần vừa cúp máy đã thấy cảnh này, bèn hỏi: “Cậu không biết nấu mà đúng không?”
Phương Cảnh Hành nói: “Vâng, anh thì sao?”
Khương Thần: “Biết rán trứng với nấu mì ăn liền.”
Cậu cảm thấy chỗ Phương Cảnh Hành hẳn sẽ không có mấy thứ như mì tôm, mà trời tuyết như vậy làm phiền mấy anh trai giao hàng thì cũng ngại, bèn hỏi: “Tối nay ăn gì? Áo bông nhỏ của cậu biết nấu không?”
Phương Cảnh Hành đáp: “Có, nhưng em chưa để nó nấu bao giờ, khẩu vị đã được cài sẵn từ đầu, chắc cũng bình thường thôi.”
Khương Thần cũng không đòi hỏi: “Vậy được rồi.”
Phương Cảnh Hành vừa nói xong thì thấy tin nhắn đầu bếp gửi tới, thấy ông bác dặn trong nồi đất vẫn còn canh, có thể thêm chút nước vào rồi hâm lại. Anh cảm thấy rất đơn giản, chẳng hiểu sao lại sinh ra một loại xúc động muốn nấu cơm cho Phong Ấn Sư nhà mình, thế là xuống lầu gọi video cho đầu bếp, định nấu một bữa cơm dưới sự chỉ đạo từ xa của đối phương.
Một tiếng rưỡi sau, AI đặt hai đĩa đồ xào do nó làm lên bàn.
Ngoài hai đĩa thức ăn này ra thì trên bàn cũng chỉ còn một đĩa trứng do Khương Thần rán —- Đội trưởng Phương xuôi chèo mát mái nhiều năm như vậy cuối cùng cũng gặp phải vấn đề, không nấu được món nào ra hồn.
Có điều nam thần của liên minh từ trước tới nay luôn giỏi giữ hình tượng, vẫn cái dáng vẻ tao nhã thường ngày mà nếm thử trứng ốp la, khen không tiếc lời: “Ngon quá đi mất.”
Khương Thần nói: “Chỉ là trứng rán thôi mà?”
Phương Cảnh Hành nói: “Trứng rán ăn cũng ngon.”
Khương Thần: “… Ăn cơm của cậu đi.”
Phương Cảnh Hành tươi cười gắp thức ăn cho Khương Thần, bỗng nhớ đến một chuyện: “Trưa nay có ai cho vịt ăn không vậy?”
Khương Thần nói: “Đã cài lệnh cho người máy bảo mẫu rồi.
Phương Cảnh Hành gật đầu, ăn xong bữa tối thì cùng Khương Thần lên lầu, về phòng.
Hôm nay Khương Thần có mang thiết bị tới, cậu dùng mạng nhà Phương Cảnh Hành vào game.
Vừa hay đám Cẩu Thịnh đang ngồi buôn chuyện trong sân, thấy bọn họ xuất hiện thì cùng “uầy” một tiếng.
“Nguyên ngày không online luôn, lại đi hú hí ngoài đời à?”
“Từ từ, hình như là chưa tách ra đâu, nếu không thì sao lại online cùng lúc thế được.”
“Hâm mộ ghê, mà đêm đông đáng giá như vậy hai người online làm gì thế?”
Phương Cảnh Hành cười nói: “Lên xem hôm nay bang đã mất bao nhiêu thứ rồi.”
Cẩu Thịnh: “Đậu má nó, thôi anh đừng nói nữa.”
Phương Cảnh Hành hỏi: “Làm sao?”
Cẩu Thịnh bèn kể cho anh cơ chế truyền tống chỉ định thất đức kia.
Bang bọn họ không đông như mấy bang lớn, mà còn có một nhóm không tham gia hoạt động thu thập đồ Tết, thế nên tiến độ tổng thể chỉ thuộc nhóm ba. Mà nhóm này có không ít bang, thấy trong lựa chọn truyền tống có tên Như Ý thì đều tranh nhau chạy đến đây.
Khương Thần và Phương Cảnh Hành tưởng tượng khung cảnh kia, không biết nói gì.
Cẩu Thịnh nói: “Về sau bọn tôi cũng bó tay, chỉ có thể ở đây gϊếŧ người, gϊếŧ chúng nó hơn nửa