Khương Thần trở về phòng ngồi lên giường, chậm rãi xoay cái kính viễn vọng chạm rỗng khắc hoa màu vàng, sửa sang lại mớ suy nghĩ hiếm hoi trở nên hỗn độn trong đầu.
Gương mặt của tên Phương Cảnh Hành kia quá nổi bật, dù bọn họ chưa từng gặp nhau ngoài đời, cậu cũng sẽ không thể nhận nhầm được.
8 giờ bốn mấy phút sáng, trời đang mưa.
Phương Cảnh Hành lại đến đây nhìn một chút rồi đi về, nói là tình cờ đi dạo qua, đánh chết Khương Thần cũng không tin.
Có một loại khả năng cực kì thấp, người Phương Cảnh Hành thích là nhân viên công tác của viện nghiên cứu này.
Nếu như người kia còn độc thân, tất nhiên Phương Cảnh Hành sẽ theo đuổi, tên đó không phải kiểu người dễ dàng buông tha cho người khác, dù có bị từ chối đi chăng nữa thì hẳn cũng sẽ dùng thân phận bạn bè để bồi dưỡng tình cảm.
Nhưng đang theo đuổi người ta thì làm gì có ai rảnh mà chơi game tối ngày như thế? Lại nói hôm qua ở trước mặt nhiều người như vậy, cậu nói đến việc đi mua quà cho Phương Cảnh Hành, vẻ mặt của mọi người đều rất bình thường, không hề có vẻ gì là hóng hớt hay tế nhị.
Nếu như người kia đã kết hôn --- thích một người đã kết hôn, lại còn mới sáng ra đã đến chỗ làm của người ta đứng trông mòn con mắt, theo những gì Khương Thần biết về Phương Cảnh Hành, tên đó hẳn sẽ không làm mấy chuyện teo não như vậy.
Thế nên khả năng này cực kì thấp, không đến 1%.
[! ]
Phương Cảnh Hành biết ngay bọn họ sẽ nhắc đến việc này, trong tâm trí lại hiện lên bóng dáng vị Phong Ấn Sư nào đó, cười nói: "Thập Phương Câu Diệt à, đương nhiên là tôi