Bức tượng này trên là chim hoàng yến, dưới là cái bệ hình hộp chữ nhật.
Chim hoàng yến khá là nhỏ bé, có thể dễ dàng xuyên qua chiếc lồng, nhưng cái bệ lại kẹt giữa hai song sắt, không thể lấy ra được.
Có vẻ như là Đại Tiểu Thư muốn lấy tượng đá đến trước mặt, chứ không muốn hạ mình dán mặt vào lồng quan sát, thế là đẩy pho tượng vào trong lồng, sau đó lại giằng ra.
"Cốp".
Lại kẹt.
Đại Tiểu Thư đẩy lại về lồng, lôi thêm lần nữa.
"Cốp".
Kẹt tiếp.
Đại Tiểu Thư đẩy lại lần thứ ba.
Quần chúng vây xem thấy nàng ta kiên nhẫn như vậy, có vẻ như hoàn toàn không định đi tiếp kịch bản, không nhịn được nữa.
Cẩu Thịnh: "Có phải là dính bug rồi không?"
Trá Tử: "Nàng ta sẽ không dây dưa mãi như vậy chứ?"
Kim Cạnh Liên Minh im lặng.
Cô Vấn luôn kiệm lời, ba người còn lại thì mù tịt về phó bản với cốt truyện, về cơ bản là không nghĩ ra được gì, chỉ biết thử đề nghị: "Báo với bên chăm sóc khách hàng?"
Phương Cảnh Hành hơi lưỡng lự: "Theo lý thuyết thì lúc kiểm tra hẳn là bọn họ sẽ cân nhắc đến trường hợp này."
Họ còn đang bàn bạc, Đại Tiểu Thư sau vài lần thử đã dừng lại.
Nàng ta mặt không cảm xúc nắm bức tượng, im lặng nhìn chằm chằm người trong lồng.
Khương Thần đứng trong lồng cũng im lặng nhìn nàng ta.
Quần chúng vây xem ngừng thở, không rõ tình huống tiếp theo sẽ như thế nào.
Vài giây sau, Đại Tiểu Thư đưa bức tượng lại cho Khương Thần, sau đó đi nửa vòng quanh cái lồng, cầm chìa khóa mở một cánh cửa ra.
Khương Thần: "..."
Những người từng đánh phó bản này: "..."
Cái lồng này còn một cánh cửa khác!
Khương Thần lập tức thấy tò mò, xích lại gần quan sát.
Chiếc lồng này được chế tạo rất tinh xảo, mặt trên có khắc hoa, chúng được xếp rất quy luật.
Nguyên một mặt cửa đã được khắc hoa, hoàn mỹ khảm trên chiếc lồng, thế nên từ trong nhìn mới không thấy được nó. Mà bên ngoài mặc dù có ổ khóa, nhưng vì nó hướng vào trong tường, lúc người chơi đánh boss cũng sẽ chẳng ai cố ý đi vòng qua nhìn, trừ phi là không biết mở phó bản ẩn như thế nào, đi bừa mới có thể thấy được nó. Nhưng chìa khóa lại ở trên người Đại Tiểu Thư, e là cũng chẳng lấy được.
Đại Tiểu Thư hừ lạnh: "Nếu không phải trong tay ngươi có thứ kia thì còn lâu ta mới thả ngươi ra."
Nàng vươn tay: "Đưa cho ta."
Khương Thần đặt tượng đá vào tay nàng.
Đại Tiểu Thư vội vàng cầm lấy quan sát, lập tức rơi lệ, ôm chặt nó vào lòng: "Là Disi của ta."
Khóc lóc một hồi, váy áo vốn đang rực rỡ của nàng dần biến thành màu đen. Đám Cô Vấn thì không biết, nhưng Cẩu Thịnh và Trá Tử đều hiểu đây là chuẩn bị hắc hóa, đồng thời hít vào một hơi.
Khương Thần không chút nghĩ ngợi quay đầu chạy ra ngoài, trở tay đóng cửa lại, còn tiện thể cài khóa vào luôn.
Một giây sau, Đại Tiểu Thư hắc hóa bỗng ngẩng đầu lên, khuôn mặt lạnh lùng như băng.
Cùng lúc đó, tất cả nhìn thấy một cái đồng hồ đếm ngược năm phút, hiển nhiên là bọn họ phải sống qua năm phút đó mới được.
Đại Tiểu Thư đầy mình sát khí, quay người muốn ra ngoài, kết quả vươn tay kéo cửa, phát hiện cửa đã bị khóa.
Cả đám: "..."
Đỉnh vãi!
Cẩu Thịnh và Trá Tử cùng kích động.
Đánh phó bản bao nhiêu lần rồi, từ đó đến giờ toàn là Đại Tiểu Thư điểm danh nhốt bọn họ vào chuồng, đây là lần đầu tiên bọn họ nhốt được Đại Tiểu Thư đó, nhất định phải chụp màn hình lại làm kỉ niệm!
Cả đám đứng ngoài yên lặng nhìn Đại Tiểu Thư.
Mà Đại Tiểu Thư không ra được chỉ có thể phát cuồng ở trong lồng.
Khương Thần đứng trước cổng ngắm kiệt tác của mình, liếc thấy Phương Cảnh Hành đi tới bên cạnh, không hiểu lắm hỏi: "Tại sao bọn họ không chỉnh cho cái bệ nhỏ đi?"
Phải kiểm tra rồi mới biết là cái bệ sẽ bị kẹt, thế nên mới tạo ra tình huống sau đó.
Nhưng thay vì thiết kế ra một đống thứ như vậy thì chỉnh cho cái bệ nhỏ đi chẳng phải là đơn giản hơn sao?
Phương Cảnh Hành cười nói: "Có thể là họ cảm thấy tỉ lệ người đối thoại lại bị điểm danh quá thấp."
Từ mấy lần trước đã có thể thấy được, mạch não tổ kế hoạch thiết kế cốt truyện và phó bản ẩn hơi nhiệm màu, cái kiểu trùng hợp của trùng hợp này, chắc là bọn họ muốn làm gì đó thú vị.
Anh ngẫm nghĩ một hồi, bổ sung: "Cũng có thể là họ cảm thấy người cầm tượng lại bị tách ra khỏi chiến trường thì hơi vô lý, nên muốn tạo cơ hội cho người đó tham gia."
Nếu như là người khác trong đội thì thôi, nhưng là người đưa tượng, nếu có thể đưa bức tượng ra ngoài lồng, mà lại bình yên vô sự nhìn đồng đội chạy trối chết vì boss chứ không phải được boss chăm sóc đặc biệt thì không hợp lý lắm, thế nên mới cho mở cửa lồng, thả người ta ra ngoài.
Ai dè người nào đó lại có tốc độ phản ứng quá nhanh, mạch não còn nhiệm màu hơn cả tổ kế hoạch, chưa hiểu mô tê gì đã thẳng tay nhốt boss vào lồng, nếu tổ kế hoạch mà thấy được cảnh này, không biết liệu có ho ra máu không nữa.
Năm phút sau, Đại Tiểu Thư hắc hóa đã trở lại bình thường, khóc lóc nhìn ra ngoài.
Khương Thần quan sát trạng thái của nàng, tháo ổ khóa ra.
Đại Tiểu Thư được thả ra khỏi lồng, ôm tượng đá ngồi trên giường thút tha thút thít, mất nửa ngày mới bình tĩnh lại, hỏi bọn họ rốt cuộc chuyện là như thế nào. Khương Thần lại có câu trả lời sẵn của hệ thống, trần thuật lại mọi chuyện.
Đại Tiểu Thư run rẩy: "Ngươi nói là, Disi của ta bị phong ấn trong bức tượng này?"
Cả đám: "..."
Tức là chưa biết chim ở trong mà chị đã sửng cồ lên rồi?
"Tình yêu đích thực đó." Trá Tử nói: "Chỉ thấy tượng của thú cưng thôi mà đã bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ đến vậy rồi, nếu biết bên trong đó là thi thể thì sợ là còn điên nữa."
Gã đoán không sai, Đại Tiểu Thư nghe người chơi nói xong thì váy áo lập tức lại chuyển màu đen.
Cả đám đồng thời lùi lại một bước dài, cảnh giác nhìn nàng, nhưng lần này nàng ta lại không đuổi gϊếŧ bọn họ, mà đặt tượng đá xuống đất, xách từ trong phòng ra một cây búa phải cao đến nửa người.
"Ta sẽ không để cho ngươi bị giống như ta, bị giam cầm trong thứ lạnh lẽo này." Nàng ra vẻ quyết tâm: "Disi, hãy đợi ta, ta sẽ cứu ngươi ra!"
Uầy!
Cả đám xôn xao, vội vàng đứng thành vòng, phấn khởi đợi Đại Tiểu Thư đập chim.
Đại Tiểu Thư giơ cây búa lên, dùng sức đập xuống.
Mắt thấy đầu búa sắp chạm vào tượng, cánh tay nàng lại cứng đờ, Đại Tiểu Thư phiên bản chính diện kịp thời online ngăn cản, ném cây búa đi, ngồi xuống ôm lấy tượng đá: "Không được, ta sẽ phá hủy ngươi mất."
Nàng nói xong lại đặt nó về, ánh mắt lạnh lẽo mà điên cuồng: "Nhưng ta không thể để ngươi bị giam cầm trong đó mãi được, không thể!"
Quần chúng vây xem: "..."
Đa nhân cách đáng sợ vãi!
Hai nhân cách của Đại Tiểu Thư cứ đổi đi đổi lại mấy lần như vậy, cuối cùng cả hai đều nhượng bộ.
"Ta không làm được, không thể làm được." Nàng kín đáo đưa búa cho Khương Thần: "Ngươi làm đi."
Vừa nói xong nàng đã trở mặt, lành lạnh cảnh cáo: "Nếu ngươi dám phá hủy nó, ta sẽ gϊếŧ chết ngươi!"
Khương Thần nhìn quả búa to tổ bố này, lại nhìn con chim bé xíu, cân nhắc mức độ may mắn của mình, tiếc nuối giao hung khí cho Phương Cảnh Hành.
Phương Cảnh Hành buồn cười nhận lấy, điều chỉnh góc độ làm dấu một chút, giơ lên bổ xuống.
"Khoan đã." Đại Tiểu Thư sét đánh không kịp bưng tai ngăn anh lại: "Đừng đập!"
Phương Cảnh Hành thu búa lại.
Đại Tiểu Thư ôm trán đi qua đi lại: "Để... Để ta suy nghĩ, suy nghĩ một chút đã."
Rồi, Khương Thần hiểu ngay, hóa ra là có cơ chế ngăn cản, ai đập cũng thế.
Cậu cũng muốn thử trải nghiệm lạc thú của việc đập chim, thế là cầm búa đập thử.
"Kịch".
Lần này