Phương Cảnh Hành vừa đi về vừa suy ngẫm tính cách của Khương Thần, cảm thấy 80% là Khương Thần đã biết tâm tư của anh, thế nên mới cố ý đưa kính viễn vọng cho anh, cố ý nhắc đến việc thấy được bên đường, sau đó vứt lại một câu kia rồi bỏ đi.
Anh không khỏi nghĩ đến chuyện ngày đó... Ngày đó anh tưởng là Khương Thần không online nên mới hẹn livestream với bạn, về sau biết Khương Thần có thể chơi tiếp, anh xin thêm bạn với cậu ngay trong livestream, còn nói thích cậu.
Suýt chút nữa thì đội trưởng Phương không giữ nổi nét mặt mình.
Anh mất một phút để bình tĩnh lại, sau đó mới mở cửa trở về phòng.
Khương Thần đang ngồi trên ghế sô pha ăn trái cây, thấy Phương Cảnh Hành đi vào thì lạnh nhạt nhìn sang.
Phương Cảnh Hành bị cái nhìn ấy làm nhịp tim dậy lên, điềm tĩnh trở tay đóng cửa.
Khương Thần hỏi: "Nhìn xong chưa?"
Phương Cảnh Hành không biết là cậu đang nói vịt hay nói bên đường, trả lời: "Rồi ạ."
Khương Thần "ờ" một tiếng, chọc một miếng trái cây tiếp tục ăn.
Phương Cảnh Hành nhìn cậu: "Mỗi khi mưa là anh sẽ sang đó à?"
Khương Thần đáp: "Đại loại vậy."
Phương Cảnh Hành nhịn xuống thôi thúc hỏi tiếp, trả lại chiếc kính viễn vọng lên giá trưng bày, lại nhìn thấy bức tượng Phong Ấn Sư ở bên cạnh, tìm được chủ đề mới: "Anh cũng đặt một cái à?"
Khương Thần nói: "Ừ, Thừa Nhan cũng có."
Hai cái đó cậu ghi địa chỉ nhà Khương Thi Lan, nên hàng giao đến là Khương Thi Lan mang tới cho cậu.
Nhân vật và động tác đều do cậu tự chọn, chủ quán chỉ thiết kế bối cảnh đơn giản, Khương Thần rất thích, bèn hỏi: "Cậu đã nhận được bức tượng kia chưa"
Phương Cảnh Hành đáp: "Rồi ạ."
Anh đi tới ngồi xuống bên cạnh Khương Thần, cảm giác vừa bắt đầu trò truyện là chút lúng túng vi diệu vừa rồi cứ thế tan thành mây khói. Phương Cảnh Hành bắt đầu tự hỏi chuyện này, cảm thấy vẫn tốt, ít nhất là về sau anh có nói gì, làm gì thì cũng không sợ Khương Thần hiểu lầm.
Nhưng Khương Thần nghĩ gì về chuyện này?
Hẳn là không phản cảm nhỉ, Phương Cảnh Hành nghĩ.
Nếu không thì cậu đã tìm một chủ đề nào đó để nhắc đến chuyện mình không thích người cùng giới.
Vậy tức là... Anh có hi vọng?
Tâm tư của Phương Cảnh Hành lập tức có phần lửng lơ, nhìn sang người bên cạnh, thấy cậu hơi cụp mắt thì hỏi: "Anh buồn ngủ à?"
Khương Thần nói: "Không."
Phương Cảnh Hành không tin, nhưng cũng biết Khương Thần sẽ không bỏ mặc mình ở đây mà đi ngủ, nghĩ ngợi vài giây, anh nói: "Chắc không tạnh mưa được ngay đâu, hay bọn mình xem phim đi?"
Khương Thần không có ý kiến gì: "Được."
Đã là cuối thu nhưng phải vài ngày nữa mới có thể bật lò sưởi, bây giờ bên ngoài trời đang mưa nên nhiệt độ trong nhà rất thấp.
Khương Thần lôi ra một chiếc chăn lông, muốn đắp lên chân hai người, nhưng ánh mắt chợt khựng lại, nhìn sang ống quần của Phương Cảnh Hành.
Phương Cảnh Hành đến đây trước khi mưa nên quần rất sạch sẽ.
Nhưng có lẽ là do ở trong viện nghiên cứu lâu thành quen, giờ Khương Thần bị bệnh thích sạch sẽ nhẹ, không chịu được việc chưa thay quần đã đắp chăn.
Mà Phương Cảnh Hành luôn rất kĩ tính trong cuộc sống, còn khó chịu hơn cả cậu.
Thuận theo ánh mắt của Khương Thần nhìn qua, anh chủ động nói: "Anh có dư quần ngủ không? Để em thay."
Khương Thần khách khí một chút: "Không cần, cứ đắp đi."
Phương Cảnh Hành nói: "Nhưng em không quen."
Khương Thần tức khắc không khuyên nữa, đi tìm cái quần ngủ mới cho tên này mặc.
Phương Cảnh Hành cao hơn Khương Thần một chút, quần ngủ mặc vào trở thành quần ống ngắn.
Anh vào phòng tắm thay quần xong, đi ra nhìn Khương Thần, lại nhìn sang chiếc giường, hỏi cậu: "Bình thường anh xem phim ở đâu?"
Khương Thần đáp: "Trên giường, gần màn hình."
Phương Cảnh Hành nói: "Vậy bọn mình lên giường xem nhé? Dù sao thì em cũng thay quần rồi."
Khương Thần nói: "Không được."
Phương Cảnh Hành lại nói: "Vậy để em thay cả áo nữa."
Khương Thần khăng khăng: "Không."
Phương Cảnh Hành biết rõ còn cố hỏi: "Tại sao?"
Khương Thần mặt lạnh tanh nhìn anh, thầm nghĩ lí do là gì lòng cậu không tự biết à?
Cứ tưởng là nhắc đến chuyện bên đường sẽ giúp con hàng này ngoan ngoãn hơn một chút, kết quả còn trầm trọng hơn.
Phương Cảnh Hành bắt đầu nói lý: "Ngồi xem trên ghế sô pha, co chân lên không thoải mái, mà như thế chân cũng lạnh, ngồi ở trên giường thì bọn mình có thể duỗi chân."
Anh cố nhịn cười, nghiêm trang nói: "Đều là đàn ông con trai với nhau, cùng ngồi trên giường có gì đâu. Cậu, chẳng lẽ cậu sợ em ăn cậu?"
Khương Thần: "..."
Hai người đứng trong phòng mắt lớn trừng mắt nhỏ.
Mấy giây sau, Khương Thần mặt lạnh moi áo ngủ ra, ném vào người Phương Cảnh Hành.
"..." Lúc đến đây Phương Cảnh Hành hoàn toàn không ngờ rằng hôm nay sẽ phát triển được đến mức có thể ngồi cùng một chiếc chăn với Khương Thần.
Nhưng anh biết đây là giới hạn rồi, không dám tùy ý khinh suất, đành ngăn cản sự được nước lấn tới* của mình. Anh chọn một bộ phim nhàm chán, lại nói với Khương Thần rằng phim này coi cũng được, bật lên.
*Gốc là 心猿意马, tâm viên ý mã. Câu này hay có ý là đứng núi này trông núi nọ, thay đổi thất thường, chỗ này ngon lại muốn xơi chỗ khác, nhưng trong trường hợp này thì mình thấy nó mang nghĩa kiểu được nước lấn tới hơn.
Hơn hai mươi phút sau, anh cảm thấy bả vai nằng nặng, hơi quay sang thì thấy quả nhiên Khương Thần đã thiếp đi rồi.
Anh chỉnh âm lượng nhỏ lại cho cậu ngủ, đợi một lát rồi nhẹ nhàng ôm người đặt xuống giường để cậu nằm thẳng.
Khương Thần không khỏi hơi hé mắt.
Phương Cảnh Hành dịu dàng nói: "Anh ngủ đi."
Khương Thần chưa tỉnh hẳn, cũng không phản kháng cơn buồn ngủ ập tới, hai mắt lại nhắm nghiền.
Phương Cảnh Hành nhìn cậu chằm chằm, xích lại gần một chút: "Khương Thần, em thích anh."
Chất giọng ấm mềm đi vào tai, Khương Thần khe khẽ nhích đầu, thấp giọng đáp: "... Biết."
Hơi thở Phương Cảnh Hành nghẹn lại: "Anh thấy em có cơ hội không?"
Lần này Khương Thần không trả lời, cậu lại bị cơn buồn ngủ bao trùm, chìm vào mộng đẹp.
Phương Cảnh Hành đoán cậu đã ngủ say rồi, không nhịn được mà đưa tay sờ lên nốt ruồi nơi khóe mắt cậu. Anh cũng không làm gì khác, đắp kín chăn cho Khương Thần rồi im lặng ngồi tựa kế bên ngắm cậu.
Khi Khương Thần tỉnh dậy, trong phòng mờ tối, bên ngoài mưa vẫn đang rơi, chỉ là đã nhỏ đi nhiều.
Cậu nằm ở trên giường mất mấy giây mới nhớ ra Phương Cảnh Hành, vội vàng ngồi dậy, lại thấy trên đầu giường có đặt một giờ giấy, thò tay bật đèn ngủ lên.
Mưa nhỏ rồi, em về trước đây, hôm khác lại đến thăm anh.
— Cảnh Hành.
Khương Thần nhìn đồng hồ, phát hiện thế mà mình lại ngủ suốt hai tiếng.
Đều là do người nào đó chọn phim, nói cái thứ gì mà... Nghĩ đến đây, cậu hơi giật mình, giở ra xem giới thiệu vắn tắt và đánh giá chấm điểm phim, thấy chính Phương Cảnh Hành cũng không xem hết, hiểu được rằng có lẽ là Phương Cảnh Hành thấy cậu buồn ngủ nên mới cố tình chọn bộ phim này.
Mặc dù tên nam thần liên minh này thỉnh thoảng không làm người, nhưng đúng thật là rất tốt với người khác, cũng rất ấm lòng.
Khương Thần im lặng mấy giây, đặt tờ giấy xuống, xuống giường đi vệ sinh, đi được một nửa bỗng đứng lại.
Hình như lúc cậu tỉnh giữa chừng Phương Cảnh Hành có hỏi gì đó thì phải?
Hay là cậu ngủ mơ?
Khương Thần hồi tưởng nửa ngày cũng không biết cái nào mới đúng, tạm thời đè xuống sự nghi hoặc, đến giờ cơm nước xong xuôi, tối cậu lại vào game.
Phương Cảnh Hành đã online từ trước, thấy cậu thì cười nói: "Anh ngủ ngon không?"
Khương Thần nói: "Vẫn được."
Phương Cảnh Hành hỏi: "Đánh