Lần đầu tiên, không có kinh nghiệm gì.
Thật ra Phương Cảnh Hành đã tìm hiểu một chút về kĩ thuật hôn, nhưng khi ra trận rồi mới biết những thứ đó trở thành hư vô.
Anh không muốn lộ vẻ quá nóng vội khiến Khương Thần không thoải mái, vậy nên chỉ êm ái chạm vào một cái.
Kết quả ngẩng lên lại thấy Khương Thần đang nhắm mắt, dáng vẻ ngoan ngoãn phối hợp vô cùng.
Hơi thở anh lập tức nghẹn lại, vừa định hôn tiếp thì Khương Thần mở mắt ra.
Hai người mặt đối mặt, cách hai lớp áo ngủ mà vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể người kia.
Và nhịp tim dồn dập không có cách nào che giấu.
Khương Thần cố banh mặt: “Dậy.”
Phương Cảnh Hành nói: “Lại hôn cái nữa đi.”
Khương Thần: “Cút.”
Phương Cảnh Hành không nghe ra khí thế gì, lại nắm cằm cậu thơm thơm mấy cái mới hài lòng buông ra.
Nhìn đồng hồ mới phát hiện bọn họ ngủ không đến một tiếng, anh hỏi: “Ngủ đủ chưa?”
Khương Thần đáp “rồi”, ngồi dậy.
Phương Cảnh Hành tươi cười giữ lấy cậu: “Chơi game mà sao ngồi dậy làm gì?”
Khương Thần nói: “Xuống lầu đi dạo.”
Phương Cảnh Hành nhướng mày: “Ngủ trưa xong cũng đi à?”
Khương Thần: “Thỉnh thoảng sẽ đi.”
Giờ lòng cậu chẳng bình tĩnh chút nào, định ra ngoài hít khí trời cho tỉnh táo.
Phương Cảnh Hành thấy cậu kiên trì như vậy cũng đành phải rời giường.
Hai người thay quần áo ra ngoài, Phương Cảnh Hành đi tới nắm lấy tay Khương Thần, ánh mắt dời từ khuôn mặt cậu sang bên, cười nói: “Tai anh hơi đỏ đấy.”
Khương Thần rất bình tĩnh: “Do vừa ngủ dậy.”
Phương Cảnh Hành không tỏ ý kiến, đi theo cậu xuống lầu.
Tiết trời tháng mười hai, nhiệt độ đã xuống thấp.
Phương Cảnh Hành bỏ đôi tay đang nắm lấy nhau vào túi áo, tiếp tục cùng Khương Thần đi dạo.
Lá đã rụng mất vài tầng, hoa lá cũng chỉ còn lại cành gốc, không có gì đẹp để nhìn.
Mắt Khương Thần nhìn thẳng về phía trước, được những làn gió lạnh nhè nhẹ phớt qua, cậu cũng chẳng thấy tốt hơn được bao nhiêu. Trên môi vẫn còn hơi ấm ấy, và cả chút tê dại, cảm giác tồn tại cực kì mãnh liệt.
Phương Cảnh Hành vừa đi vừa bắt chuyện với cậu, thấy câu nào Khương Thần cũng chỉ ậm ừ đáp vài chữ thì không khỏi cười một tiếng: “Đội trưởng Khương.”
Lâu lắm rồi Khương Thần mới lại được nghe cách gọi này, người bỗng nao nao, cứ cảm thấy câu tiếp theo của tên này sẽ chẳng hay ho gì, bèn lườm đối phương một cái rồi không thèm để ý nữa.
Phương Cảnh Hành lại gọi: “Cậu à.”
“…” Khương Thần: “Nói.”
Phương Cảnh Hành nói: “Thành thật hơn chút đi.”
Khương Thần mắt điếc tai ngơ, trong đầu nghĩ sẽ đổi ba buổi xuống một buổi một tuần, lại hóng gió thêm một lát rồi trở lên lầu, chuẩn bị đổi về áo ngủ chơi game.
Lúc này liếc thấy Phương Cảnh Hành cũng lấy áo ngủ, Khương Thần vô thức định nói ra sô pha mà chơi, nhưng đổi lại là mình thì cũng cảm thấy không thoải mái lắm, thế là nhịn, hai người tiếp tục leo lên giường.
Phương Cảnh Hành cực kì thích ở sát gần bên cậu như thế này, sau khi vào game rồi, cái tay trong chăn cũng không nhàn rỗi, mò mẫm nắm lấy tay Khương Thần, mười ngón giao thoa.
Khương Thần nói: “Đàng hoàng một chút.”
Phương Cảnh Hành nói: “Em đàng hoàng mà.”
Khương Thần nói: “Không thấy được đấy.”
Phương Cảnh Hành cười nói: “Anh có thấy cặp nào đang trong thời kì tình yêu cuồng nhiệt nằm chung một cái chăn mà lại không làm gì, chỉ chơi game chưa?”
Khương Thần sửa lại: “Là thời kì thử việc.”
Phương Cảnh Hành lập tức đàng hoàng lại, nhưng tay vẫn không buông ra.
Khương Thần cũng chẳng buồn so đo, rất hài lòng vì anh chịu ngậm miệng, đang định thừa cơ dạy dỗ thêm vài câu thì từ sau lưng bỗng truyền đến một tiếng ho nhẹ.
Hai người đang ngồi bên hồ, nghe vậy thì đồng loạt quay đầu.
Đằng sau họ có sáu người đang đứng, Dật Tâm Nhân, Nho Sơ, Trá Tử, tất cả đều ở đây, thậm chí còn có cả Tạ Thừa Nhan.
Cả nhóm này hiển nhiên đã nghe hết cuộc đối thoại của bọn họ.
Cẩu Thịnh: “Bảo sao sáng nay không thấy hai người online, hóa ra là đi hú hí ngoài đời!”
Trá Tử: “Đại lão à, để em nói anh nghe một đạo lý này nhé, đắp chung chăn chơi game là có hơi, ờm.”
Tình Thâm Trường Thọ: “Mặc dù là đang ban ngày thật, nhưng không làm gì thì có thấy mình xứng với cái chăn không?”
Nho Sơ: “Vẫn còn thử việc à?”
Dật Tâm Nhân: “Có thể chuyển chính thức được rồi.”
Tạ Thừa Nhan: “Đừng, phải tiếp tục quan sát.”
Khương Thần: “…”
Phương Cảnh Hành: “…”
Phương Cảnh Hành hoàn hồn trước, cười nói: “Nghe lén người khác nói chuyện à, đức tính cao đẹp nhỉ?”
Tạ Thừa Nhan: “Ai bảo ông không chịu nhìn xem chung quanh có ai, vừa lên game đã nói mấy lời đó hả!”
Y đi đến bên cạnh cậu nhỏ nhà mình, ngồi xuống, tìm kiếm sự đồng tình: “Không chững chạc tẹo nào, có đúng không anh?”
Khương Thần im lặng nhìn y, giả vờ như quên đề tài này là do mình khơi ra.
Tạ Thừa Nhan nói xong cũng nhớ ra là cậu nhỏ mở miệng trước, câm nín.
Nhưng y cảm thấy chắc chắn là do Phương Cảnh Hành làm gì đó nên cậu nhỏ mới nói… Không được, không thể nghĩ sâu hơn nữa.
Phương Cảnh Hành ở bên cạnh hỏi: “Sao chiều nay lại online vậy, không cần quay phim à?”
Tạ Thừa Nhan cố nén suy nghĩ tạo phản, trả lời: “Xong hết mấy cảnh cần quay rồi, dự báo thời tiết bảo ngày mai tuyết rơi, đạo diễn muốn chờ trận tuyết này rồi mới quay nốt mấy cảnh còn lại.”
Phương Cảnh Hành dặn dò y chú ý an toàn, thấy mục trò chuyện riêng vẫn luôn sáng thì vươn tay mở ra, phát hiện là mấy vị bang chủ.
Cùng lúc đó, đám Cẩu Thịnh cũng tiết lộ một chuyện. Tầm đêm qua rạng sáng hôm nay, bên Huỳnh Hoặc Chiếu Mộng có một nhóm kích hoạt được phó bản ẩn, giờ trên diễn đàn cũng đang thảo luận chuyện này.
Phương Cảnh Hành hỏi: “Mở trong phó bản nào vậy?”
Cẩu Thịnh đáp: “Không biết, chỉ biết là mọi người đợi đến hai giờ sáng hôm qua cũng không thấy thông báo gì, hẳn là chết hết.”
Trá Tử bổ sung: “Trên thông báo có hiện tên của năm người, vậy là phó bản năm người rồi.”
Phương Cảnh Hành nói: “Tên là gì?”
Cẩu Thịnh nói: “Tên bình thường lắm, rất khó đoán, để tôi xem lại… À, tên là [Rừng Bất Quy].”
Phương Cảnh Hành nghĩ đúng là khó đoán.
Cái tên này nghe thôi cũng biết là phó bản rừng rậm, nhưng trên núi cũng có cây, nên ngoài mấy khu rừng bình thường ra thì cũng phải cân nhắc đến phó bản trên núi nữa, phạm vi quá rộng.
Anh tiếp chuyện mấy vị bang chủ, thấy bọn họ cũng không rõ là phó bản nào chứ đừng nói là điều kiện kích hoạt.
Phương Cảnh Hành tắt chat riêng, thấy đám Cẩu Thịnh rất có hứng thú thì cũng gọi vài người trong bang tới, gom đủ hai đội bắt đầu thử.
Thử đến tận chạng vạng tối cũng không sờ được một cọng lông của phó bản ẩn.
Phương Cảnh Hành thấy mấy bang kia cũng bó tay chịu chết thì kinh ngạc: “Lần này giấu kĩ như vậy?”
Cẩu Thịnh nói: “Thấy bảo là vì tôn nghiêm của cả server.”
Mấy cốt truyện rồi phó bản ẩn lần trước đều là do Thần Tinh Ánh Duyên phát hiện và phá đảo.
Lần này Huỳnh Hoặc Chiếu Mộng mở ra được một cái, thế là có một đám trên diễn đàn nói nếu như bị máy ủi của Thần Tinh Ánh Duyên phá trước thì vui luôn. Đương nhiên Huỳnh Hoặc Chiếu Mộng không thể làm rác rưởi được, thế là người của cả server đoàn kết lại cổ vũ cho họ, giúp bọn họ giấu giếm.
Cẩu Thịnh kể: “Nghe nói là để đối phó với đám theo dõi mà về sau bọn họ cho các đội đánh tất cả phó bản năm người, nên thật sự không biết rốt cuộc là cái nào.”
Phương Cảnh Hành nói: “Có thể xem thời gian vượt phó bản mà.”
Cẩu Thịnh đáp: “Vô dụng thôi, lần này bọn họ chơi tới bến luôn, đội nào cũng ở trong phó bản mở đủ một buổi hòa nhạc rồi mới ra.”
Phương Cảnh Hành nghe mà buồn cười: “Vậy thì chịu rồi, tùy duyên thôi.”
Đến giờ cơm tối, mọi người cũng giải tán.
Khương Thần và Phương Cảnh Hành treo máy, ngồi dậy. Hai người ăn tối xong thì ngồi trên sô pha cho tiêu cơm. Khương Thần thấy ngoài trời đã đen kịt thì hỏi: “Hôm nay mấy giờ về?”
Phương Cảnh Hành ngẫm nghĩ một hồi rồi nói: “Sắp hết tuần này rồi, không thể lãng phí ba lần gặp được, em cảm thấy mình có thể mượn giường ngủ lại thêm lần nữa.”
Khương Thần: “Đi thong thả, không tiễn.”
Phương Cảnh Hành bật cười.
Đương nhiên là anh chỉ thuận miệng nói vậy thôi, ngồi một lát thì đứng dậy ra về.
Đi tới cửa thì anh nhớ đến lần bị cắt ngang lần trước ở thang máy, bèn quay lại nói: “Hôn tạm biệt nào.”
Mí mắt Khương Thần giật giật, chưa kịp nghĩ xem có nên từ chối không thì cổ tay đã bị nắm lấy, ngay sau đó trước mắt đã tối sầm xuống.
Chỉ chạm nhẹ rồi lại tách ra, giống như ném vào cõi lòng một hòn đá nhỏ.
Cậu nhìn người ở ngay trước mặt, đối diện với cặp mắt đang mỉm cười kia, cảm thụ nhịp tim một lần nữa rộn ràng, chợt nói: “Phương Cảnh Hành.”
Phương Cảnh Hành có nghe, đã sẵn sàng nhận lời chê trách.
Kết quả đội trưởng Khương lại làm theo lời anh nói hồi chiều, thành thật một lần: “Tôi cũng thích cậu.”
Phương Cảnh Hành: “…”
Khương Thần bình tĩnh đi qua anh, mở cửa ra ngoài: “Đi thôi.”
Phương