Nhân viên công tác hỏi: “Cậu biết cậu ta à?”
“Đương nhiên rồi!” Ánh mắt số 10 vẫn ở yên đằng đó không trở lại: “Tôi từng xem anh ấy thi đấu.”
Khương Thần đứng ở bên ngoài không nghe được tiếng của bọn họ, thấy cậu ta nhìn mình thì cũng nhẹ nhàng gật đầu.
Số 10 thấy là người thật thì lập tức kích động: “Là người thật sao? Anh ấy cũng bị đóng băng à?”
Nhân viên công tác đáp: “Ừ đúng rồi, cậu ấy là người đầu tiên thức tỉnh.”
Số 10 nói: “Tốt quá rồi, anh ấy không chết… Ơ, đi mất rồi.”
Cậu ta vội vàng nói: “Anh, anh anh có thể bảo anh ấy, bảo anh ấy vào đây nói chuyện được không?”
Nhân viên cũng vừa mới kiểm tra xong số liệu, đang chuẩn bị đi, nghe vậy thì ra ngoài hỏi ý Khương Thần.
Đến giờ Khương Thần vẫn luôn chỉ chào hỏi bạn cùng phòng qua lớp kính, chưa từng giáp mặt nói chuyện, thế nên cậu không từ chối, mặc đồ cách ly rồi vào phòng bệnh.
Cậu bắt đầu quan sát ở khoảng cách gần.
Năm đó số 10 cũng bị bệnh, giờ mới tỉnh chưa được bao lâu nên chỉ có thể dùng thuốc để tạm thời khống chế bệnh tình, chờ sức khỏe khá hơn một chút rồi mới phẫu thuật, thế nên sắc mặt cũng không được tốt. Tuy nhiên vẫn có thể nhìn ra sự thanh tú, có vẻ cũng xinh trai.
Số 10 vui vẻ nói: “Anh là Thần Huy Lan Nhạc đúng không, em là fan của anh đấy.”
Ban nãy Khương Thần đã nghe nhân viên nói qua, bình tĩnh “ừ” một tiếng, trong đầu nghĩ cậu học sinh xuất sắc này đúng là rảnh thật, ngay cả e-sport cũng đu.
Số 10 rất rảnh bị AI đút một muỗng cơm, nhanh chóng nhai rồi nuốt xuống: “Lúc anh qua đời em buồn lắm ấy, trong lớp em còn có hai bạn nữ cũng là fan của anh, khóc ầm lên luôn.”
Trong lúc nói chuyện, AI đã đưa tiếp một muỗng cơm nữa đến bên miệng, cậu nhóc lại há miệng ăn hết, một phát nuốt luôn: “Mà trường em có nhiều người thích xem các anh thi đấu lắm. Hôm đó trong trường đúng buồn luôn, có người còn đứng trước cửa sổ gọi tên anh… Ặc… Nước nước nước…”
Khương Thần: “…”
Hay thật, tự làm mình nghẹn luôn.
Cậu nhìn AI rót nước, nói một câu: “Ăn từ từ thôi.”
Số 10 uống hết hai cốc nước thì ngoan hơn, bắt đầu nhai kỹ nuốt chậm, hỏi thăm liệu Khương Thần có muốn trở lại thi đấu không, khi được cậu khẳng định chắc chắn sẽ thì nói: “Đây chính là ý trời!”
Khương Thần hỏi: “Ý trời gì cơ?”
Số 10 nói: “Anh xem, trong truyện toàn tình tiết như thế thôi. Anh ngủ say 30 năm, tỉnh lại muốn tìm về vinh quang, tự mình thành lập câu lạc bộ, gặp tân binh thiên tài — ví dụ như em chẳng hạn — sau đó lại tìm thêm vài tân binh, lao vào tựa game hot nhất thời đại này, giành được quán quân, mở ra một vương triều mới.”
Khương Thần nhắc nhở: “Du Mộng chưa sập.”
Số 10: “Dạ?”
Khương Thần nói tiếp: “Vừa mới ra bản thực tế ảo.”
Số 10 chấn động: “Thực tế ảo!”
Cậu ta không thở kịp, ho đến long trời lở đất, AI đặt chén xuống, nhẹ nhàng vỗ ngực cho cậu nhóc.
Khương Thần đứng quan sát thì cảm thấy cậu nhóc này quá dễ kích động, mình nên đi thì hơn, ở lại thì có vẻ khá bất lợi với tình hình hồi phục của cậu ta.
Số 10 không biết mình đang bị chê, nước mắt tuôn đầy mặt: “Đã có thực tế ảo rồi, nhân loại thật vĩ đại!”
Cậu nhóc nhìn Khương Thần: “Thần Thần, anh muốn tiếp tục thi đấu bên Du Mộng à, anh thấy em thế nào? Anh có nhớ hồi trước có một tuyển thủ chơi khá thân với anh tên là Đại Đường Thời Đại không? Em họ Tống nè, lấy ID là Mộng Hồi Đại Tống, anh nói xem có phải là duyên phận không?*”
*Đại loại là Đường và Tống là hai triều đại của Trung Hoa, Đường trước Tống sau.
“…” Khương Thần nói: “Không định chơi cờ à?”
Số 10 đáp: “Có chứ, nhưng em nghe là con người hiện giờ có thể sống rất lâu, đợi nghỉ thi đấu rồi em lại chơi.”
Khương Thần hỏi: “Cậu bao nhiêu tuổi?”
Số 10 nói: “16 ạ.”
Khương Thần: “Người ta cấm vị thành niên thi đấu từ lâu rồi.”
Số 10: “À, em 46.”
Khương Thần: “…”
Hai người mặt đối mặt.
Số 10 há miệng cắn một cọng rau xanh, như con thỏ mà chậm rãi nhai nhai, đầy mong đợi nhìn cậu.
Khương Thần nhìn nhóc con 46 tuổi này, hỏi: “Kĩ thuật của cậu thế nào?”
Số 10 đáp: “Em không biết, vẫn cần đại thần kiểm tra một chút.”
Cậu nhóc cực kì lạc quan: “Biết đâu em có tài năng thì sao?”
Khương Thần nhớ cậu nhóc này học rất giỏi, thế là gật đầu, yêu cầu cậu khỏe lại rồi bàn tiếp.
Số 10 rất vui, đến ăn cơm cũng có động lực hơn. Khương Thần hàn huyên với cậu nhóc thêm một hồi, thấy AI tới nhắc cậu về ăn cơm thì chào tạm biệt.
Trải qua một hồi như vậy, Khương Thần online trễ hơn mọi khi nửa tiếng.
Phương Cảnh Hành đã chờ cậu một lúc lâu, đang định dùng điện thoại liên lạc thì thấy nhân vật của cậu hiện lên, bèn tươi cười cho Khương Thần một cái ôm: “Bé yêu, chào buổi sáng.”
Khương Thần đáp: “Chào buổi sáng.”
Phương Cảnh Hành hỏi: “Hôm nay anh dậy trễ à?”
Khương Thần: “Không, gặp được một nhóc fan.”
Phương Cảnh Hành nhướng mày: “Ở đó mà anh cũng gặp được fan sao?”
Đầu óc anh luôn nhạy bén, hỏi xong đã nghĩ đến một trường hợp: “Là bạn cùng phòng bệnh à?”
Khương Thần nói: “Ừ, học sinh cấp 3.”
Cậu xem chat trên kênh, thấy mấy người kia vẫn đang đánh phó bản núi Lỗ Già là biết bên Huỳnh Hoặc Chiếu Mộng vẫn chưa vượt qua. Bởi vì giành được tiên phong rồi thì đại khái bọn họ sẽ thẳng thừng công khai điều kiện kích hoạt, không đến mức giấu giếm kĩ như vậy.
Để đề phòng có chuyện, cậu vẫn hỏi thêm một câu: “Từ nửa đêm đến giờ bên Huỳnh Hoặc vẫn đánh à?”
Phương Cảnh Hành đáp: “Vẫn đánh, nhưng không qua được.”
Khương Thần gật đầu, biết đây mới trạng thái bình thường của khai hoang.
Cẩn thận tính ra thì bọn họ đã đánh tổng cộng 3 lần, nếu may mắn thì lần thứ hai có thể đến được tới chỗ boss cuối, nhưng đến đó rồi thì vẫn phải thí nghiệm để kiểm tra đòn tấn công và cơ chế nộ của boss. Nếu như sau 0 giờ hôm nay mà thăm dò được hết mấy thứ đó thì hẳn cũng sắp rồi.
Phương Cảnh Hành nói: “Em nghe nói là bên đó chia sẻ thông tin cho tất cả các đội, nên chỉ còn thiếu một hai lần nữa thôi.”
Chúng người chơi cũng có cùng quan điểm, nhao nhao cổ vũ trên kênh, muốn mau chóng tìm ra phó bản.
Hôm nay là ngày nghỉ, người chơi đông hơn bình thường nhiều, đội thích ngủ nướng cũng kiên cường dậy sớm đăng nhập vào game, khí thế ngất trời, ngay cả người không thích đánh phó bản cũng đi đánh thử một cái.
Buổi sáng mấy ông chú kia có việc nên tầm mười giờ hơn mới online, thế là bọn họ quyết định 10 rưỡi mới đánh.
Trước hết cả hai xem lại kết quả thí nghiệm của các người chơi, phát hiện lại có thêm đủ trò mới.
Khương Thần hỏi: “Nộp tiền mất mạng cũng không được à?”
Cậu còn định hôm nay thử lại, không ngờ đã có người thử rồi.
Phương Cảnh Hành nói: “Bọn họ đoán có thể là do số tiền không đúng, đang thử ném các loại tiền khác.”
Khương Thần hỏi: “Vậy thử đến bao giờ thì ra?”
Phương Cảnh Hành cười: “Hên xui.”
Khương Thần hồi tưởng lại chuyện tối qua.
Cái điện lớn chỗ boss cuối ngồi rất trống, ngoài một cái ghế ra thì không còn gì khác, rất có thể mọi người đã tìm thử rồi, nhưng Khương Thần vẫn hỏi: “Đã kiểm tra khu vực quanh cái ghế chưa?”
Phương Cảnh Hành nói: “Em nghĩ hẳn là đám Mộc Gia Tỏa đã kiểm tra rồi.”
Anh đề nghị: “Hôm nay bọn mình đánh chậm lại, thử quan sát mấy chỗ khác xem.”
Hai người bàn xong thì định đi đánh săn tiền thưởng, đúng lúc này, thông báo màu vàng lại nhẹ nhàng bay lên.
[Hệ thống] Chúc mừng người chơi Cô Vấn, Kim Thập Lục, Kim Thập Bát, Kim Bài Sát Thủ, Tiền Thưởng Hành Tẩu đã phát hiện ra phó bản ẩn [Rừng Bất Quy]!
Khương Thần: “…”
Phương Cảnh Hành: “…”
Toàn thể người chơi: “…”
Kênh chat lập tức nổ.
[Loa] Kim Thập Lục: Á há há há há há há há!
[Thế giới] Người Trong Gương: ???
[Thế giới] Hạnh Thiên Thành: Đỉnh!
[Thế giới] Phi Tinh Trọng Mộc: Có nằm mơ cũng không ngờ được lại là đám Cô Vấn…
[Thế giới] Bóng hamster: Tưởng là bọn họ không đánh