“Kính thưa quý vị khán giả đang nghe đài, hôm nay là 7 giờ tối ngày 31 tháng 12, quý khán giả đang nghe chương trình Tiếng nói không dây, bản tin của chúng tôi xin kết thúc tại đây. Tiếp theo là phần kết nối tự do, quý khán giả có thể thoải mái kết nối với chúng tôi qua ăng ten của đài.”
Ngoại trừ cô ra, trong phòng không còn một ai. Vưu Tuyết Trân mở máy thu âm, vừa nghe vừa tìm cao che mụn trong ngăn tủ. Ngăn kéo đựng một đống đồ như vé xem phim, ốp điện thoại ố vàng, khuyên tai thiếu một chiếc. Sau một hồi lục tung lên, cuối cùng cô đã tìm thấy một tuýp màu trắng.
Vưu Tuyết Trân nhìn một cái rồi mở nắp ra, thoa cao vào cằm.
Cửa phòng ký túc xá mở ra, Vưu Tuyết Trân vừa thoa cao vừa liếc về phía cửa, là bạn cùng phòng, Viên Tinh, vừa đi nhận hàng về. Cô ấy thấy Vưu Tuyết Trân thì lập tức bật cười.
Vưu Tuyết Trân khó hiểu, Viên Tinh cố bịt miệng lại, chỉ vào lọ cao trong tay cô: “Búi trĩ của cậu mọc cả lên mặt rồi.”
Vưu Tuyết Trân run rẩy đọc kĩ chữ viết trên lọ cao, khóe mắt giật liên hồi. Chữ viết bên trên là: Thuốc bôi búi trĩ Carbomer.
“Đù má.” Vưu Tuyết Trân ai oán, cuống cuồng lau hết cao vừa thoa lên mặt đi: “Đây không phải thuốc trĩ của cậu sao, sao lại để trong ngăn kéo của tớ?”
“Sao tớ biết được.” Viên Tinh cười ngặt nghẽo, sau đó đột nhiên dừng lại, kéo ngăn tủ của mình ra xem: “Ối dồi, hình như bỏ nhầm rồi, thuốc che mụn của cậu ở trong ngăn tủ của tớ.” Tay cô ấy run lên, liếc nhìn lọ cao màu trắng có ghi hai chữ “búi trĩ”: “Mấy hôm trước tớ luôn dùng nó thoa búi trĩ.”
Hai người nhìn nhau, bầu không khí im lặng tới chết chóc.
Viên Tinh bặm môi: “Má nó, thảo nào búi trĩ mãi không hết.”
Vưu Tuyết Trân an ủi: “Không sao, có búi trĩ cũng chưa hẳn là chuyện xấu.”
Viên Tinh che mông: “Vậy á hả?”
“Đúng vậy, có trí (trĩ) ắt thành công mà.”
Vưu Tuyết Trân cười vô lại, Viên Tinh cạn lời, ném lọ che mụn cho cô, hỏi: “Tối mai cậu mặc gì, cho tớ tham khảo với.”
Tối mai là tiệc Giáng Sinh do câu lạc bộ kịch nói của Viên Tinh tổ chức. Họ đã tìm một khu vui chơi bỏ hoang hơn mười năm, đương nhiên một nơi k1ch thích như vậy càng đông người sẽ càng vui, vì vậy Viên Tinh đã rủ Vưu Tuyết Trân đi cùng.
Bình thường cô rất lười ra ngoài, hiếm lắm mới tham gia một hoạt động ngoại khóa, ấy vậy cô cũng chẳng bận tâm lắm, nhàn nhã lấy áo khoác và quần bó màu đen trong tủ quần áo ra, nói: “Bộ này.”
Viên Tinh híp mắt: “Bộ này thì hóa trang kiểu quái gì?”
“Thêm một đạo cụ quan trọng nữa.” Vưu Tuyết Trân lấy tiếp một đôi tất chân màu đen ra: “Lúc đó tớ sẽ cắt hai lỗ trên tất, sau đó trùm nó lên đầu.”
“Cậu tính hóa thân thành tội phạm cướp ngân hàng đấy à?”
“Không phải.” Vưu Tuyết Trân cười nhe răng, gằn giọng: “Hóa thân thành tên tội phạm áo đen trong Conan.”
…
Mười phút sau, Vưu Tuyết Trân bị Viên Tinh lôi ra khỏi ký túc xá, tới con phố phía sau trường học, bắt cô chọn bộ đồ khác.
Con phố này có vô vàn cửa hàng, gì cũng bán. Vì đang gần tới Giáng Sinh nên cửa hàng đông khách nhất là cửa hàng cosplay nằm trong ngõ.
Nơi đây thường là nơi ra vào tấp nập của câu lạc bộ Manhua, nhưng tới lễ Giáng Sinh, cửa hàng này sẽ trưng bày rất nhiều trang phục Giáng Sinh, thu hút đông đảo khách hàng.
Họ tới trước cửa hàng, ở cửa có treo một bộ quần áo mỏng manh, cực kỳ bỏng mắt, bên cạnh là bảng có ghi thuê 99 ngày, thuê hai bộ giảm 20%. Viên Tinh vừa nhìn thấy chữ giảm giá, cả người đã phấn khởi hẳn lên, kiên quyết kéo Vưu Tuyết Trân phải chọn một bộ với mình.
Hai người đi vào cửa hàng, bên trong rất rộng rãi, có tổng cộng hai tầng. Tầng một là quần áo, tầng hai chủ yếu bán tóc giả, mấy đồ để cosplay, ngoài ra còn có phòng thử đồ. Trước chín giờ, nơi này đông nghịt người, xếp hàng mỏi chân vẫn chưa tới lượt thử, nhưng họ tới muộn, trong cửa hàng chẳng còn mấy người, quần áo để thuê cũng không còn nhiều.
Viên Tinh khốn khổ chọn một bộ tu nữ và cha xứ trong đống “tro tàn”, sau đó đưa bộ tu nữ cho Vưu Tuyết Trân, bảo cô đi thử.
Nhưng đây không phải là bộ đồ tu nữ bình thường.
Sau khi mặc nó vào, Vưu Tuyết Trân mới nhìn thấy trên mác của bộ đồ có ghi mấy chữ: Tu nữ ác ma.
Một bộ váy màu đen vốn dĩ che kín mọi ngóc ngách trên cơ thể đã bị chủ cửa hàng vô tâm sửa thành một bộ váy ngắn màu đen hở chân. Váy ngắn kết hợp với đôi tất đen mỏng dính, là kiểu hai chiếc rời, khiến hai chân như ghép thành một hình chữ thập.
Đúng là ác ma thật.
Vưu Tuyết Trân khó xử nhìn mình trong gương. Như này thì ra ngoài kiểu gì? Cô cũng lười chẳng muốn cởi ra thay bộ khác, vội cầu cứu Viên Tinh đã thay đồ xong, đang giục cô ra ngoài: “Tớ không mặc được bộ tu nữ này đâu, cậu tìm giúp tớ bộ khác đi.”
“Tại sao chứ, để tớ xem nào.” Nói rồi Viên Tinh định vén rèm đi vào, nhưng bị Vưu Tuyết Trân giữ lại.
“Cậu biết bây giờ trông tớ giống gì không?”
“Giống gì?”
“Mấy người trên tờ se* hay dán ở cột điện với bệnh viện khoa nam mới mặc như tớ, tớ mà ra ngoài kiểu gì đội truy quét mại dâ* cũng bắt tớ đi cho mà coi.”
“Nhưng hình như trong cửa hàng không còn bộ nào bình thường nữa.” Viên Tinh ngượng ngùng nói: “Bên dưới áo choàng cha xứ màu đen của tớ là đồ hở lưng đấy.”
“…” Vưu Tuyết Trân cạn lời thật sự.
“Tóm lại cậu đi xem giúp tớ bộ nào đàng hoàng chút là được.”
Viên Tinh thấy cô sống chết không chịu đi ra, chỉ đành đồng ý xuống tầng chọn bộ khác cho cô.
Vưu Tuyết Trân đứng đợi trong phòng thử đồ, thi thoảng liếc nhìn bản thân trong gương. Lạ thật, sao càng nhìn càng thấy hợp mắt nhỉ?
Cô tạo dáng, mở camera trước của điện thoại, làm vài tấm ảnh tự sướng, cuối cùng lại chột dạ đứng nghiêm túc, bắt đầu công cuộc tự sướng chân chính. Cô giơ chân về phía trước, vẻ mặt cũng một chín một mười với tạo hình, tiếp đó vuốt tóc một cách gợi cảm. Vưu Tuyết Trân thầm nghĩ, mình cũng có khiếu làm tu nữ ác ma quyến rũ lắm chứ.
Khi Vưu Tuyết Trân đắm chìm trong việc tạo