Dịch: Lá Nhỏ
Tức là anh thật sự chạy tới đó?” Vưu Tuyết Trân thật sự không biết nên nói gì: “Tôi nói rồi mà, không nghiêm trọng lắm…”
“Thi thoảng tôi cũng chạy bộ vào buổi tối, không có gì vất cả.” Anh nói: “Sao có thể quan trọng bằng việc lần đầu tiên cô ra biển xem phim lại không nhìn rõ được gì chứ?”
Vưu Tuyết Trân nghẹn lời. Không phải đây cũng là lần đầu anh trải nghiệm chuyện này sao?
Mạnh Sĩ Long vốn là người trông chờ vào lần xem phim này hơn bất cứ ai, nhưng vì cô mà anh đã bỏ lỡ bốn mươi phút đầu của bộ phim. Buổi xem phim hoàn hảo cứ thế trở thành buổi xem qua loa cho có.
Cô nắm chăt túi trong tay: “Cảm ơn anh nhé.”
Anh gật đầu: “Cô mau thay kính đi.”
Một tay Vưu Tuyết Trân mở hộp kính ra, một tay bật đèn flash của điện thoại lên. Vì sơ ảnh hưởng tới người khác, cô vội kẹp điện thoại vào giữa hai đầu gối, dùng cơ thể thu hẹp phạm vi chiếu sáng nhất có thể, nhưng cũng vì vậy mà nguồn sáng khiến cô không mở nổi mắt.
Cô vừa định chỉnh điện thoại thì Mạnh Sĩ Long đã đưa tay ra, chỉ vào điện thoại: “Tôi cầm giúp cô nhé?”
“Hả, à ừ…”
Mạnh Sĩ Long đột nhiên tới gần, đùi anh vô tình chạm vào đầu gối cô. Mặc dù cách hai lớp quần dày, nhưng sự tiếp xúc này vẫn khiến chân cô rụt lại ngay lập tức.
Vưu Tuyết Trân luống cuống, mặc dù cô biết anh làm vậy chỉ vì không muốn ánh sáng rọi ra bên ngoài.
Mạnh Sĩ Long khom lưng, cúi hẳn người xuống, tiến sát lại chỗ cô, hai người tạo thành một không gian nhỏ hẹp rồi mới bật đèn flash lên.
Cô cũng hơi cúi người, tiến tới gần nguồn sáng anh đang cầm. Sau một hồi lọ mọ mở hộp, cô đã thành công thay cặp kính áp tròng.
Mặc dù đang cúi đầu nhưng dường như cô vẫn cảm nhận được ánh nhìn từ Mạnh Sĩ Long. Dường như anh luôn cúi đầu nhìn cô, mãi cho tới khi xác nhận cô thay kính xong, anh mới cất điện thoại đi, mắt nhìn lên màn hình lớn.
Vưu Tuyết Trân chớp mắt, mọi thứ chợt trở nên sáng rõ, cô bất giác nghĩ, lại khiến anh bỏ lỡ mấy phút nữa.
Dù cô đã thay kính xong nhưng Mạnh Sĩ Long không rời đi mà tiện thể ngồi cạnh cô luôn. Phim đang chiếu tới đoạn cao trào đầu tiên, âm nhạc vang lên, kèm theo đó là gió biển mát lạnh. Không hiểu sao tiếng nhạc rộn ràng kia lại hóa thành hư vô khi truyền tới tai cô, tựa như bản thân cô đang đeo tai nghe chống ồn, sau đó bên tai vang lên âm thanh khác. Mạnh Sĩ Long ngồi cạnh vẫn chưa bình ổn lại, tiếng thở gấp vang lên đều đều, nhưng rất khẽ khàng.
Chắc chắn vừa nãy anh chạy rất tốn sức.
Vưu Tuyết Trân liếc mắt nhìn người bên cạnh. Anh đang chăm chú xem phim, ngẩng đầu nhìn chằm chằm màn hình, dường như bốn mươi phút trước anh đã ngồi cạnh cô. Nếu như có thể anh không nóng hầm hập vì chạy lâu, cô sẽ thật sự nghĩ vậy.
***
Một tiếng sau, bộ phim kết thúc, màn hình hiện lên những dòng chữ trắng trên nền đen, có người đã lục đục rời đi.
Họ không chút vội vàng, đêm còn rất dài, tới khi intro kết thúc phim chạy hết, mọi người vẫn ngồi lại trò chuyện, nêu cảm nghĩ sau khi xem xong phim.
Bộ phim này có motip đảo ngược, mở đầu là cái kết của phim, phần kết lại là lần đầu gặp gỡ của nhân vật trong phim, xem tới cuối mới cảm nhận được dư vị của phần đầu.
Lúc này Vưu Tuyết Trân càng ngại hơn, Mạnh Sĩ Long không xem phần đầu, cũng không thấm được tinh hoa của phim. Khi mọi người thảo luận, anh không nói gì, chỉ lặng lẽ thu dọn rác rơi dưới thảm.
Tới khi intro chạy hết hoàn toàn, người bên cạnh cũng đứng dậy, Tả Khâu xoa bụng, đề nghị: “Giờ tìm nhà hàng gần đây ăn nhé?”
Mao Tô Hòa lo lắng: “Nhưng chắc chắn quán nào cũng đông khách, xếp hàng lâu lắm.”
“Về luôn đi.” Diệp Tiềm Bạch khua điện thoại: “Trước khi phim chiếu tôi đã đặt đồ ăn giao tới homestay rồi.”
“Má, anh thông minh thế!”
Vưu Tuyết Trân: “Bây giờ về luôn sao?”
Diệp Tiềm Bạch nhìn cô: “Sao thế? Cậu muốn đi đâu à?”
Cô lắc đầu: “… Không, đi thôi.”
Mọi người thu dọn đồ đạc xong thì đi về phía để xe, khi đi qua vòng xoay ngựa gỗ, cô bỗng đi chậm lại, nghiêng đầu nhìn một cái. Vừa nãy khi phim chưa chiếu, rất nhiều người tụ tập ở vòng xoay, giờ đây vòng xoay lại đông nghịt như lúc đầu, nhưng không quá tải như trước đó, chắc xếp hàng mười phút là tới lượt.
Nhưng nếu để mọi người ôm theo chiếc bụng đói đợi cô mười phút, nghĩ vậy Vưu Tuyết Trân lại từ bỏ suy nghĩ vừa lóe lên.
Vưu Tuyết Trân quay đầu lại, chạy nhanh tới chỗ mọi người.
Họ đã bao một căn homestay gồm hai tầng, năm phòng, vừa hay còn có cả sân nhỏ phía trước. Nhưng tiết trời vào đông sẽ khá lạnh, cây cỏ trong vườn đều rụng hết lá, nhìn trông có vẻ rất tiêu điều. Họ cũng không đi ra sân mà tụ tập ở phòng khách tầng một, điều hòa được mở tới mức ấm nhất, đồ ăn vừa được giao tới bọc gọn trong giấy bạc, mọi thứ đều nghi ngút khói.
Mọi người ăn uống no say xong cũng không đi làm việc gì khác mà tụ tập chơi bài. Mãi cho tới khi Mao Tô Hòa ngáp ngủ, Diệp Từ Bạch mới hạ bài xuống, nói: “Cũng muộn rồi, đi ngủ thôi.”
Trước khi ai về phòng nấy, mọi người còn hào hứng hẹn sáng sớm mai cùng ra biển ngắm mặt trời mọc.
Vì không buồn ngủ nên tắm xong Vưu Tuyết Trân càng hào hứng hơn, cô xuống tầng một nhìn một lượt, không ai còn dưới tầng.
Cô gục xuống sofa, tầng một có máy chiếu, lúc này cô rất muốn xem gì đó để giết thời gian. Dù sao bộ phim xem lúc tối cũng không khiến cô xúc động mấy, bởi lẽ có nhiều phần cô cũng không xem rõ được.
Nhưng cô cũng sợ tiếng động sẽ làm mọi người thức giấc, do vậy nên sau khi suy nghĩ hồi lâu, cô quyết định không mở máy chiếu, thay vào đó là gục trên sofa lướt điện thoại.
“Đang xem gì thế?” Một giọng nói truyền tới từ chỗ cầu thang. Cô nghiêng đầu nhìn thì thấy là Mạnh Sĩ Long.
Anh vừa tắm xong, khoác trên mình chiếc áo T-shirt trắng rộng rãi, tóc còn hơi ẩm ướt, vài giọt nước nhỏ tí tách trước trán.
Vưu Tuyết Trân vội ngồi dậy: “Không xem gì cả, chỉ là tôi không ngủ được thôi.”
“Vậy giờ cô rảnh không?”
“Có chứ, sao thế?”
Anh sờ tóc trước trán mình: “Vậy cô có thể cắt tóc cho tôi không?”
“Bây giờ á?” Vưu Tuyết Trân gãi đầu: “Nhưng tôi không mang theo kéo chuyên cắt tóc…”
“Không sao, dùng kéo bình thường cũng được.”
Vưu Tuyết Trân toát mồ hôi hột: “Anh qua loa với tóc của mình thế hả trời…”
Cô vỗ sofa, ra hiệu cho anh qua đây ngồi, lát sau lại chạy tới nhà bếp tìm kéo.
Khi cô quay lại phòng khách, Mạnh Sĩ Long đã ngoan ngoãn ngồi trên ghế. Cảnh tượng này khiến Vưu Tuyết Trân nhớ tới lần đầu tiên trang điểm cho Mạnh Sĩ Long, anh nhắm mắt, ngẩng đầu lên, cảm giác ngỡ ngàng khi nhìn thấy anh lại ùa về tưa như ngày hôm qua.
Lần này không thể để bản thân thế được, cô thầm nghĩ. Vưu Tuyết Trân vén tóc mái Mạnh Sĩ Long lên, cúi đầu nhìn mặt anh, phản ứng lại chậm nửa nhịp.
Cô hoàn hồn, nghe thấy Mạnh Sĩ Long đang hỏi mình: “Trước đây cô cũng từng cắt tóc cho người khác sao?”
Vưu Tuyết Trân nghĩ có lẽ anh đang e ngại trước khả năng của cô, cô bèn nói thật: “Trước đây tôi từng cắt tóc mái cho Viên Tinh rất nhiều lần, nhưng đây là lần đầu cắt tóc nam…”
Anh ừm một tiếng, môi chợt cong lên, sau một hồi im lặng, anh lại hỏi tiếp: “Cô chưa từng cắt tóc cho Diệp Tiềm Bạch sao?”
“Cậu ấy?” Vưu Tuyết Trân bật cười: “Cậu ấy không nỡ để người khác chạm vào mái tóc bảo bối của mình đâu.”
Nụ cười ở khóe môi anh càng rõ rệt hơn.
Vưu Tuyết Trân không hề để ý tới những tiểu tiết này, kéo “tách” một tiếng, khoảnh khắc phần tóc đầu tiên rụng xuống, tay cô chợt run lên.
Mặc dù lần này cũng khá giống lần đầu trang điểm cho anh, cũng tại không gian rộng rãi, cũng chỉ có hai người họ, nhưng cô lại thấy có gì đó không giống lắm. Ví dụ như không còn sự tự nhiên như lần trước, tay cầm kéo bất giác đầm đìa mồ hôi, tới nỗi cô suýt không cầm chắc.
Có lẽ là do lần đầu cắt tóc cho người khác nên vậy. Mặc dù cắt hỏng thì tóc vẫn mọc lại, nhưng để nuôi tóc dài cũng mất mấy tháng, thế nên cô vô cùng áp lực.
Cô kéo dài khoảng cách với Mạnh Sĩ Long, lúc này mới thấy không còn căng thẳng như vừa nãy. Nhưng tới khi tới gần lại, sự căng thẳng ấy lại kéo tới.
Cảm nhận được cô mãi không cắt nhát thứ hai, người nhắm mắt đột nhiên mở mắt ra, nhìn chằm chằm cô: “Sao thế?”
Vưu Tuyết Trân do dự: “Tôi không biết cắt kiểu gì.”
Anh vuốt tóc: “Không sao, cho dù cô cắt thành đầu trọc cũng được.”
Vưu Tuyết Trân nghĩ tới cảnh anh trọc đầu, không khỏi nghĩ, với dáng đầu của anh, có lẽ đầu trọc cũng vẫn đẹp trai, vậy nên cắt hỏng chắc cũng không sao nhỉ?
Sự căng thẳng của cô như bình thủy tinh bị ném xuống biển, trôi dập dềnh trên làn nước trong xanh, lênh đênh một lúc sẽ hơi chìm xuống.
“Ok ok.” Vưu Tuyết Trân lấy tay che mắt anh: “Anh mau nhắm mắt vào đi, tôi sắp cắt rồi đây.”
“Được.”
Cô hạ tay xuống, nhưng lại bắt gặp đôi mắt kia vẫn đang nhìn mình. Vưu Tuyết Trân lắp bắp: “Sao, sao vẫn còn chưa nhắm mắt thế…”
Mạnh Sĩ Long mỉm cười, dường như đang muốn xem vẻ mặt giật nảy mình của cô, sau đó mới nhắm mắt lại.
Cắt xong phần tóc cuối cùng, cô rụt tay về, lùi về sau mấy bước, thở phào nhẹ nhõm. Đây nào phải đang cắt tóc cho người khác, đúng hơn là đang đi bơi thì có, cảm giác cơ thể đã cạn kiệt hết sức lực.
“Cắt xong rồi!”
Mạnh Sĩ Long mở mắt ra, còn không cả sờ thử xem, cứ thế cầm điện thoại nhìn qua một cái rồi nói: “Đẹp lắm.”
Vưu Tuyết Trân khó chịu: “Anh đừng qua loa thế!”
Anh nghiêm túc: “Thật sự rất đẹp.”
“Thôi được rồi… Anh vừa ý là được.”
Cô quay lại nhà bếp cất kéo, lúc quay về phòng khách vẫn thấy Mạnh Sĩ Long ngồi nguyên tại chỗ, cúi đầu nghiêm túc lướt điện thoại.
Truyện được đăng tải duy nhất tại lanho2002.wordpress.com
Lạ nha, cô rất ít khi thấy Mạnh Sĩ Long chăm chú xem điện thoại.
Vưu Tuyết Trân gọi anh: “Anh không về phòng xem sao?”
Anh không cả ngẩng đầu lên, ừ cho có.
Chăm chú vậy cơ à…
Vưu Tuyết Trân thấy thế cũng không làm phiền anh nữa, khẽ nói: “Vậy tôi lên tầng trước nhé.”
Khi cô định bước lên cầu thang, phía sau chợt vang lên tiếng nói: “Bây giờ cô