Dịch: Lá Nhỏ
Vưu Tuyết Trân mở hộp sắt ra, bên trong là một quả táo rất to, gần bằng lòng bàn tay cô. Nơ bướm bên ngoài hộp bay phập phồng trong gió, quấn lấy ngón tay cô.
Ngón tay bị dây nơ quấn nhảy múa trên màn hình điện thoại.
Trân Trí Bang: “Oa… Cảm ơn anh nha.”
Trân Trí Bang: “Tiếc là tôi chưa chuẩn bị táo, *icon đổ mồ hôi*.”
Màn hình điện thoại sáng bừng trong đường hầm tăm tối.
Long: “Không phải cô có khung ảnh rồi sao?”
Long: “Không cần thấy áp lực, táo này là quà đáp lễ bà nội tặng cô.”
Ồ, ra là vậy.
Nghe được câu trả lời này, sức nặng của quả táo lập tức giảm đi không ít.
Cô chợt nhận ra mình chưa đưa anh khung ảnh đó, nhưng Mạnh Sĩ Long không mang theo túi, chắc không tiện cầm lắm.
Trân Trí Bang: “Tạm thời cứ để khung ảnh ở chỗ tôi trước đã, khi nào về anh nhớ nhắc tôi, tôi sẽ đưa nó cho anh.”
Long: “Được.”
Xe bus xuyên qua đường hầm dưới đáy biển, liên tục đi thẳng về phía trước, cuối cùng đã tới trạm cuối cùng. Đây là bến cảng, có thể ngồi du thuyền Thiên Tinh để tới đảo Hồng Kông ở phía đối diện.
Ngày hôm nay họ như lá cờ bay phấp phới trên đỉnh máy bay, bay tới khu vực được đánh dấu nào đó sẽ khởi động cơ quan, tự động bay trở về đích, sau đó lại bay về phía trước, không hề thấy mệt mỏi. Hồng Kông vốn chẳng rộng đã trở thành bản đồ để họ tập trung thám hiểm.
Sự gia nhập của Mạnh Sĩ Long khiến chuyến thăm thú này trở nên dễ dàng hơn nhiều. Anh thuần thục đi lên phía trước, mua vé cho mọi người. Khi anh nói tiếng Quảng, Vưu Tuyết Trân không nhịn được hỏi Viên Tinh: “Cậu có thể khi anh ấy nói tiếng Quảng rất khác không?”
Viên Tinh trầm ngâm: “Hình như cũng hơi hơi, nhưng cảm giác khó nói lắm.”
“Ngôn ngữ đúng là kỳ diệu.” Vưu Tuyết Trân lẩm bẩm: “Khi một người đổi sang ngôn ngữ khác, khí chất của họ cũng trở nên khác biệt.”
Viên Tinh liếc nhìn cô: “Ừ hứ, có phải cậu muốn nói anh ấy đẹp trai không?”
Vưu Tuyết Trân vội thanh minh: “Này là cậu nói đấy chứ.”
“Xí.” Viên Tinh thấp giọng: “Rõ ràng vừa nãy tớ thấy anh ấy tặng cậu táo, hai người này là sao?”
Diệp Tiềm Bạch vốn đứng cạnh hai người, nay càng đứng sát vào hơn, đồng thời cũng lấy tai nghe đã hết pin từ hai tiếng trước ra đeo.
Vưu Tuyết Trân lười giải thích, nói ngắn gọn: “Có qua có lại thôi.”
“Gì mà có qua có lại?”
“Nhanh lên, lên thuyền rồi.” Cô đổi chủ đề, kéo Viên Tinh vẫn đang dò hỏi lên thuyền.
Mọi người đều đã lên thuyền, tối nay người đi thuyền rất đông, ngay cả boong tàu, hành lang cũng chật cứng người.
“Lát nữa chúng ta đi đâu?” Viên Tinh chuyển chủ đề về phía Mạnh Sĩ Long: “Anh Mạnh có biết chỗ nào vui không, đưa bọn em đi với! Đừng là mấy khu thắng cảnh đông nghịt người là được.”
Mạnh Sĩ Long suy nghĩ giây lát: “Mọi người muốn đi trượt băng không?”
Thế là bốn mươi phút sau, họ và Mạnh Sĩ Long tới một khu trượt băng treo biển với hai chữ Tương Quả.
Thật ra Vưu Tuyết Trân không hẳn là biết trượt băng, trong ký ức của cô, cô chỉ từng tiếp xúc tới bộ môn này hai lần. Một lần khi học tiểu học, ông nội đưa cô đi. Lần hai là khi học cấp ba, cô và Diệp Tiềm Bạch, còn có người bạn gái đầu tiên của cậu cùng đi. Hai người đó nắm tay nhau, cô ở phía sau bám víu vào lan can, chậm chạp trượt nửa vòng. Diệp Tiềm Bạch quay đầu tìm cô, cô cười, giẫm lên mặt băng nhân tạo, để lộ niềm vui vô cùng giả trân.
Từ đó về sau, cô không bao giờ tới khu trượt băng nữa.
Trượt băng bị cô liệt vào một trong những hình thức giải trí nhàm chán nhất thế giới. Nhưng khi Mạnh Sĩ Long nhắc tới nó, cô không hề thể hiện ra điều gì, vẫn giơ tay lên theo mọi người, gật đầu nói được như gà mổ thóc.
Nhưng lần này cô không còn gượng ép bản thân như đợt đi chơi mật thất trước, mà lần này cô chọn đi xuất phát từ sự tò mò. Nếu đã là nơi Mạnh Sĩ Long thích, biết đâu sẽ có trải nghiệm khác thì sao? Sự tò mò này thôi thúc cô tới đó.
Khu trượt băng Tương Quả thật sự rất đẹp, vừa đặt chân vào bên trong, cảnh tượng trước mắt đã khiến người ta trầm trồ. Đèn neon đỏ hồng xanh đan cài vào nhau, khu nghỉ ngơi cũng được lát đá hoa màu xanh đỏ trắng, trên tường có treo poster phim liên quan tới trượt băng, bài hát được mở cũng là những bài liên quan như Cô gái trượt băng, Thái dương ngày giông bão…, tất cả đều là những bài tình ca tiếng Quảng.
Vì là đêm Bình An, do vậy khu trượt băng cũng đông khách hơn, hơn nữa đa số đều là cặp đôi.
Tả Khâu huýt sáo: “Anh Mạnh, có phải anh chuyên dẫn mấy em xinh tươi tới chỗ này chơi không.”
Mạnh Sĩ Long lấy chìa khóa tủ đựng đồ ở quầy chia cho mọi người: “Lần nào tôi cũng tới một mình.”
Tả Khâu trêu chọc: “Nơi này hợp để hẹn hò thế, em không tin anh lại tới đây một mình đâu.”
“Quả thật rất hợp để hẹn hò yêu đương.” Anh phụ họa mà mặt không biến sắc: “Vậy nên trước đây tôi từng nghĩ, nếu tôi có bạn gái, tôi sẽ đưa cô ấy tới đây.”
Khi nói câu này, anh vừa hay phát chìa khóa tới Vưu Tuyết Trân.
Vưu Tuyết Trân ngước mắt lên nhìn, bất ngờ va phải ánh mắt của Mạnh Sĩ Long.
Ngón tay cầm chìa khóa hơi rụt lại, cô nhanh chóng nắm chặt chìa khóa trong tay, chạy đi tìm tủ, lúc này mới nhận ra mình quên nhìn mã chìa khóa.
“192…” Vưu Tuyết Trân lẩm bẩm con số, đi vòng mấy lượt mới tìm thấy tủ thuộc về mình, là tủ ở cuối hàng cuối cùng.
Chỗ tủ cũng xa xôi hẻo lánh thật, dường như chỉ có cô bị phân tới hàng này.
Cô vừa cất áo và túi vào tủ, có người đã đi vào hành lang dãy tủ đồ của cô. Vưu Tuyết Trân nhìn qua thì thấy là Mạnh Sĩ Long đang xách theo giày trượt băng.
Cô gãi đầu, vụng về bắt chuyện: “Tủ của anh là tủ nào thế?”
Ngón tay trỏ Mạnh Sĩ Long nghịch chìa khóa, chếch mặt có ghi số trên chìa khóa về phía cô. Là tủ 193, ngay cạnh tủ của cô.
Sau khi đi giày trượt băng vào, cô cảm thấy hai chân như bị thoái hóa, quay về làm người nguyên thủy trước công nguyên. Chỉ riêng việc đứng dậy đã khiến cô mất rất nhiều sức lực. Lần đầu tiên đứng lên, nếu không phải Mạnh sĩ Long đưa tay đỡ lấy cô, đầu cô đã va vào tủ.
“Cô không biết trượt băng lắm nhỉ?” Mạnh Sĩ Long tỏ ra sầu não, khốn đốn nói: “Hay là chúng ta tới nơi khác nhé?”
Vưu Tuyết Trân trợn tròn mắt, không biết anh đang nghiêm túc hay nói đùa. Mọi người đều đã đeo giày vào hết, sao có thể nói đổi là đổi được. Nhưng nghe giọng điệu của anh có vẻ như chỉ cần cô nói đổi, vậy anh sẽ thật sự rời đi ngay.
“Không cần không cần đâu… Chỉ là lâu lắm rồi tôi không trượt băng thôi.” Cô muốn xua tay nhưng chợt nhận ra tay mình vẫn đang bị Mạnh Sĩ Long nắm, cô lập tức rút tay về.
Mạnh Sĩ Long nhìn lòng bàn tay trống không, nói tiếp: “Xin lỗi, tôi nên hỏi ý kiến cô trước.”
Vưu Tuyết Trân vô cùng bất ngờ. Bởi vì trong trường hợp này, câu nói cô thường hay nghe được nhất là: Cô nên nói sớm với tôi mới phải.
Cô không quen lắm nên chỉ đành nói: “Sao lại trách anh được, là tôi nên nói sớm mới phải.”
“Chung quy vẫn là lỗi của tôi, tôi không hiểu rõ cô.” Anh đưa tay ra lần nữa: “Vậy cô cho tôi cơ hội lấy công chuộc tội nhé? Tôi đưa cô qua đó.”
Vưu Tuyết Trân bất giác nắm chặt tay lại, lồ ng ngực đập nhanh tới kỳ lạ.
Khi cô đang do dự muốn đưa tay ra bám vào anh, một người khác đã xuất hiện ở lối đi.
Diệp Tiềm Bạch trượt trên nền băng, hỏi: “Hai người lề mề gì đấy? Còn không qua đây đi.”
Tay Vưu Tuyết Trân dừng lại, cuối cùng vẫn rút về.
Diệp Tiềm Bạch đi tới, dừng trước mặt cô, liếc nhìn bàn tay đưa ra của Mạnh Sĩ Long: “Tôi biết ngay cậu sẽ không ổn mà, thế mà cứ kiên quyết đòi tới trượt.” Nói rồi cậu cũng đưa tay ra: “Đi thôi, tôi đưa cậu đi.”
Cục diện có phần lúng túng, Vưu Tuyết Trân cười sượng trân mấy tiếng, hóa giải bầu không khí ngượng ngùng: “Ấy, hay là mỗi người một bên đi, hai người làm như tôi là hoàng thái hậu ấy.”
“…”
“…”
Hai người kia nhìn nhau, lúc này chợt có sự ăn ý tới lạ kỳ, đều không biết nên nói gì.
Cuối cùng Vưu Tuyết Trân trượt phía trước, không nắm lấy tay ai cả: “Không cần đâu, tôi tự trượt được.”
Cô cố nhớ lại hai lần trượt băng trước đó. Điều kỳ diệu đã xảy ra, lần trượt băng này chỉ như việc đạp xe đạp, lâu lắm rồi cô không thử đạp xe, nhưng khi ngồi lên xe vẫn không bị ngã, trái lại còn càng đạp càng nhanh, cảm giác tựa như sắp bay lên… Thì ra cơ thể vẫn luôn lưu giữ thứ gì đó mà cô cho rằng nó đã mất đi hoặc thậm chí còn chẳng gọi được tên thứ đó.
Vưu Tuyết Trân mừng thầm trong lòng. Mặc dù cô vẫn trượt một cách đầy vụng về, nhưng đã không cần bám vào kệ để trượt