Tối đó, ăn xong bữa khuya, mọi người lại chạy tới quán bia quẩy tăng hai.
Vưu Tuyết Trân không uống nhiều, về sau cô cứ cảm thấy mất hứng, không biết là vì cô bắt đầu phản cảm với đám người đó hay với Diệp Tiềm Bạch nữa, tóm lại là phản cảm. Nếu không phải Viên Tinh chơi hăng quá, chắc chắn cô đã rời đi. Thế nên trong suốt quãng thời gian còn lại, cô đều cúi đầu nghịch điện thoại, kết quả lại nhập tâm chơi trò kinh doanh bánh kếp.
Có rất nhiều khách khó tính. Ví dụ như, bánh kếp bình thường không được thêm trứng, hành sấy phải cân đủ 90g, thừa 1g là khách sẽ bỏ đi. Cô vô tình cho thêm một cây lạp xưởng còn bị mắng sao lại thêm đồ không order vào, tôi không trả tiền nữa.
Điên quá!!!
Cô tức giận thoát khỏi trò chơi, thầm nghĩ làm dịch vụ đúng là nghề làm dâu trăm họ, chơi game thôi cũng tức hộc máu như vậy rồi, ngoài đời thực khách hàng khó tính chỉ hơn chứ không có kém.
Nghĩ tới đây, cô lại nhớ tới anh chàng giao đồ ăn tối nay, mong anh ấy không sao.
Cô cúi đầu, đột nhiên nhận ra app đặt đồ ăn có một tin nhắn. Vưu Tuyết Trân vô cùng kinh ngạc, lập tức ấn vào đọc.
Thần kỳ là người cô vừa nghĩ tới lập tức hiện ra. Cảm giác này tựa như khi cô nghe đài thu âm, thầm nghĩ có khi nào sẽ chuyển tới kênh nào đó, kết quả đài chuyển tới kênh đó thật.
Vưu Tuyết Trân ấn xem bức hình ảnh ấy gửi, đó là bếp sau cửa hàng, trên bàn có một trái bí ngô nhỏ, bị khoét ra, tạo thành hai mắt và chiếc miệng to.
Dường như đối phương nhìn thấy tin nhắn đã có người đọc nên gửi thêm một tin nữa: “Cửa hàng đồ nướng Mạnh Ký cảm ơn kẹo của quý khách, cũng chúc quý khách Giáng Sinh vui vẻ.”
Vốn dĩ Vưu Tuyết Trân không muốn trả lời, nhưng bây giờ cô rất chán, thế là cô đã đáp lại: “Lẽ nào đây là bí ngô anh khắc sao?”
Tin nhắn này lập tức được xem.
Dường như đối phương nhắn như vậy trước đó chỉ đơn giản là vì phép lịch sự, không ngờ cô thật sự tiếp lời, do vậy anh ngập ngừng rất lâu mới gửi lại tin nhắn: “Vốn dĩ tôi còn đang do dự không biết có nên gửi hay không.”
“Tại sao?”
“Bởi vì avatar này khiến tôi có cảm giác như là tài khoản của bố cô.”
“Ha ha ha, không phải, ảnh tôi lấy trên mạng thôi. Bố tôi có tóc mà.”
“À, xin lỗi nhé.”
“Không sao, tôi còn có rất nhiều ảnh tự sướng như này, anh có muốn đổi ảnh đại diện không, như vậy khách hàng kiếm chuyện cũng sẽ ít hơn.”
Nói rồi cô gửi mấy tấm ảnh đeo kính râm, hút thuốc cho anh, còn có người cầm gậy ngồi xổm trên bậc thềm, có người xăm kín thân trên.
Nhân cơ hội này, cô cũng đổi lại tên tài khoản của mình cho bớt rườm rà.
Cửa hàng đồ nướng Mạnh Ký: “Cảm ơn, tôi sợ những khách khác sẽ không đặt đơn nữa.”
Anh Bưu của bạn: “Đúng ha, *toát mồ hôi*.”
Cửa hàng đồ nướng Mạnh Ký: “Cô đổi tên rồi này.”
Anh Bưu của bạn: “Tôi sợ lần sau có người giao đồ ăn cho tôi lại ngã như anh, như vậy không hay lắm.”
Đối phương im lặng mấy giây rồi gửi ba chữ: “Tôi xin lỗi.”
Cửa hàng đồ nướng Mạnh Ký: “Nếu còn có lần sau, tôi sẽ không làm đổ đồ ăn của cô nữa.”
Anh Bưu của bạn: “Tôi nói anh đừng ngã nữa chứ không phải đồ ăn đừng rơi nữa.”
Cửa hàng đồ nướng Mạnh Ký: “*Icon cười ngây ngô* Tôi không sao.”
Anh Bưu của bạn: “Anh không tới bệnh viện kiểm tra chứ gì.”
Nếu không sao còn có thời gian khắc bí ngô?
Cửa hàng đồ nướng Mạnh Ký: “Tôi xử lý qua vết thương rồi, không cần lo.”
Anh Bưu của bạn: “Có phải ông chủ của anh không muốn chi tiền thuốc men không, đúng là tư bản. Tôi trả cho anh, anh phải đi kiểm tra chứ, không được qua loa thế đâu.”
Cửa hàng đồ nướng Mạnh Ký: “Cảm ơn cô, nhưng chắc ông chủ của tôi sẽ đồng ý trả thôi.”
Anh Bưu của bạn: “Thật sao? *Icon nghi ngờ* Tư bản đâu có ai là người tốt.”
Cửa hàng đồ nướng Mạnh Ký: “Ừm, ông ấy là bố tôi.”
Anh Bưu của bạn: “…”
Vưu Tuyết Trân lặng lẽ thu hồi câu tư bản đâu có ai là người tốt lại. Thì ra là kinh doanh gia đình, thảo nào liều mạng thế.
“Muộn vậy rồi cậu còn nói chuyện với ai thế?” Diệp Tiềm Bạch bỗng nhiên người đầu qua nhìn điện thoại cô.
Cô vô thức thoát khỏi giao diện tin nhắn, quay về giao diện cửa hàng trên app đặt đồ.
“Xem đồ ăn.” Cô đáp qua loa.
“Cậu còn ăn nữa được hả?”
“Làm sao?”
“Được, ăn bao nhiêu cũng được. Lần này tôi đặt cho cậu, cậu muốn ăn gì?”
Vưu Tuyết Trân nào ăn nổi nữa, cô chỉ đành ngáp mấy cái: “Hết đói rồi, giờ tôi buồn ngủ.”
Cậu tự nhiên đáp: “Vậy cậu có muốn tới chỗ tôi ngủ không?”
Vưu Tuyết Trân đang ngáp thì khựng lại, cô cố che đi sự hoảng loạn, từ chối: “Khỏi.”
Ký túc xá sẽ đóng cửa vào 12 giờ, rất nhiều người bắt đầu ra ngoài thuê phòng trọ từ năm hai, năm ba. Ký túc xá Vưu Tuyết Trân ở là phòng bốn người, nhưng thường chỉ có cô và Viên Tinh ở cũng là vì lý do này. Hai người còn lại, một người là người bản địa, một người năm hai đã chuyển ra ngoài sống chung với bạn trai.
Còn Diệp Tiềm Bạch đã chuẩn bị nhà xong ngay từ lúc nhập học. Theo lời cậu nói thì là, sống chung với đám con trai không biết vệ sinh kia chẳng khác gì ngủ ở đầu đường xó chợ.
Căn nhà cậu đang ở không phải thuê mà là mua. Chỗ cậu mua khá gần trường, rõ ràng sống một mình nhưng lại mua căn hai phòng ngủ, một phòng trong đó dùng để tiếp bạn bè lúc cần.
Vưu Tuyết Trân rất ít khi tới đó.
Trước đây khi ở nhà, hai người thân tới mức qua nhà nhau không biết bao nhiêu lần, nhưng căn nhà đó lại khác, nó là lãnh địa thuộc về riêng cậu. Vậy nên cô sẽ kiêng dè, không dám tới.
Diệp Tiềm Bạch lại không nghĩ vậy, dường như trong quan niệm của cậu, cô không phải con gái mà là sinh vật không giới tính, cho nên có thể thoải mái nói ra câu đó, hỏi cô có muốn chuyển qua ở cùng không.
Cảm xúc của cô bị sự tức giận xen lẫn phức tạp xâm chiếm.
Truyện được đăng tải duy nhất tại lanho2002.wordpress.com
Cô không phân biệt được sự tức giận trước vẻ thoải mái của cậu nhiều hơn hay vì tức do nghĩ tới những điều khác nhiều hơn. Ví dụ như, có phải cậu cũng có thể dễ dàng mời người khác về nhà như thế không? Mặc dù cô biết có lẽ sự thật chính là như vậy.
Cậu còn thoải mái hỏi lại: “Không đi thật hả?”
Cô cười khan, lắc đầu: “Không làm phiền cậu đâu.”
“Làm phiền gì, khách sáo với tôi thế cơ à.”
Vưu Tuyết Trân dùng ánh mắt ám chỉ Asmodai ở đối diện cậu: “Không phải hai người kết nhau lắm sao.”
Cậu mỉm cười, không phủ nhận mà chỉ nhún vai: “Cậu chu đáo thật đấy.”
Bữa tiệc kéo dài tới khi trời gần sáng, cô dìu Viên Tinh say khướt dậy, định bắt xe về trường. Vừa đứng thẳng dậy nhìn đã thấy Diệp Tiềm Bạch biến mất từ lúc nào, Asmodai kia cũng không thấy đâu.
Cô đã lường trước được mọi chuyện, khóe môi nhếch lên.
Xe đặt nhanh chóng nhận đơn, cô dìu Viên Tinh tới cửa, một chiếc xe màu trắng dừng lại trước hai người.
Nhanh quá nhỉ, rõ ràng lúc nãy cô thấy còn cách họ 2km nữa mà.
Trái tim cô lộp bộp một tiếng, cô mở cửa xe ra, nhét Viên Tinh vào trong, sau đó bản thân cũng ngồi vào, tay đóng cửa xe chợt khựng lại.
Diệp Tiềm Bạch đang ngồi ở ghế lái phụ, quay đầu nhìn cô: “Còn chưa cả gọi cậu đã lên rồi, nhanh nhảu thật đấy.”
“Tôi tưởng xe tôi đặt tới rồi.”
“Hủy đi, tôi kêu người lái hộ đưa hai người về trước.”
Vưu Tuyết Trân liếc nhìn ra bên ngoài thì thấy Asmodai đứng đợi xe gần đó, lúc này cô mới nhận ra hai người họ không hề đi cùng nhau.
Cô chỉ ra ngoài: “Cậu không đưa cô ấy về à? Dù sao chúng tôi cũng đặt xe rồi, không chiếm dụng xe của cậu nữa.”
“Một mình cậu không dìu Viên Tinh về được đâu.” Nói xong cậu ra hiệu cho tài xế khởi động xe.
Cô đọc hiểu hàm ý cậu ám chỉ, thầm nghĩ, coi như cậu vẫn chưa trọng sắc khinh bạn đến thế.
“Phải rồi, cậu đổi xe lúc nào thế?”
Vừa nãy cô không nhận ra đây là xe