Ông chủ Chu lúc này mặt đã vàng như màu đất, cả người phát run, vội vàng bước hai bước đến bên Kim Kiền rồi cúi đầu nhận lỗi: "Quan khách này, quả là tiểu nhân có mắt như mù không trông thấy núi Thái Sơn, xin hãy khẩu hạ lưu tình, khẩu hạ lưu tình!" (Ry: người ta có câu hạ thủ lưu tình, với Kim tỷ lại chuyển thành khẩu hạ lưu tình, chết mất :]]]]]]] cái mồm thần thánh :]]]])
Kim Kiền quay lại, híp mắt nhìn ông chủ Chu: "Ta đã mua của ông hai bộ đồ rách kia."
"Tiểu nhân sẽ đổi bộ mới ngay." Ông chủ Chu lau đỉnh đầu đã tràn đầy mồ hôi.
"Còn cái kia..." Kim Kiền khóe mắt ra hiệu về phía bộ xiêm y xanh xanh vẫn đang treo lủng lẳng trên biển hiệu.
"Bộ quần áo rách nát đó sao có thể trưng bày làm bẩn mắt quan khách?! Bên trong vẫn còn không ít hàng mới tốt hơn, xin cứ vào tiện tay chọn vài bộ!"
"Về giá cả thì..." Kim Kiền lại hướng ánh mắt về miếng vải xanh trên bảng hiệu.
Ông chủ Chu run rẩy: "Dạ, ngài trả bao nhiêu ta lấy bấy nhiêu..."
"Quả đúng là tiếp đãi tốt!" Kim Kiền liền lộ ra khuôn mặt tươi cười đến sáng lạn.
Trái lại, ông chủ Chu da mặt co rút, khóe miệng run run, đau lòng đến mức suýt nữa rơi lệ, trong lòng không ngừng kêu rên:
Ôi thánh thần cha mẹ ơi, tại sao hung thần lại tới đây chứ!
________________________________________
Sau một chén trà nhỏ, Kim Kiền mang theo một bao to toàn những y phục tốt nhất do Hiệu may Chu Kí đặc biệt tài trợ, một thân khí phách hào hùng hiên ngang quay trở về khách điếm trên con đường thênh thang, thuận tiện phun vài câu chỉ đạo về chuyện mua sắm với cái vị mặt liệt suýt chút nữa là bị lừa:
"Ngươi vừa mới ra đường mua hai bộ xiêm y thôi cũng đã bị người ta lừa như vậy, nếu không phải ta phát hiện ra sớm thì... chậc chậc..."
"Vũ Mặc, có lỗi, mua nhầm xiêm y..." Vũ Mặc cúi đầu theo sau Kim Kiền, nhỏ giọng nói.
Hơ?
Kim Kiền đầu đầy hắc tuyến quay lại nhìn, liền thấy Vũ Mặc cúi đầu đứng đằng sau, từ vai đến thắt lưng đều xệ xuống.
Ặc, là ta bị ảo giác ư, sao trông hắn cứ như con cún nhỏ đang rũ tai cụp đuôi, mười phần ủy khuất vậy?
Hơn nữa con cún này còn biết giơ móng vuốt, cực kì cẩn thận túm lấy góc áo của mình nữa.
Kim Kiền bưng trán: Sao cứ có cảm giác mình càng ngày càng giống nhân viên chăm sóc thú vậy?
"Được rồi được rồi, về sau ta sẽ che chở cho ngươi, nếu kẻ nào dám khi dễ ngươi thì ta nhất định sẽ dạy cho hắn một bài học. Cứ xem lão chủ tiệm may lòng dạ hiểm độc hôm nay mà làm gương đi!" Kim Kiền bất đắc dĩ nói.
Vũ Mặc nhẹ nhàng gật đầu.
Trước mắt Kim Kiền hình như lại xuất hiện ảo giác một chú cún con đang không ngừng vẫy vẫy cái đuôi nhỏ.
"Kim, Kim huynh." Phía sau truyền đến giọng thiếu niên.
Kim Kiền quay đầu lại liền thấy Ngải Hổ cũng đang vác sau lưng một cái bao lớn, ánh mắt sáng quắc nhìn mình.
"Ngải huynh, chúng ta đúng là rất có duyên." Kim Kiền ôm quyền cười đáp: "Vừa rồi Kim mỗ không tiện cùng Ngải huynh hàn huyên chuyện cũ, mong Ngải huynh bao dung lượng thứ."
"Không sao, không sao!" Ngải Hổ vội vàng nói: "Hôm nay tại hạ chính là được mở rộng tầm mắt, Kim huynh chỉ cần có hai lượng bạc đã giúp tại hạ mua được những hai bộ áo lụa, bốn cái áo bông cộng thêm ba đôi giày da, thật đúng là lợi hại!"
"Ngải huynh quá lời rồi, chỉ là dùng dao mổ trâu giết gà mà thôi, may cho lão chủ lòng dạ hiểm độc kia vận khí tốt, chứ nếu ở kinh thành Biện Lương mà gặp cửa hàng lừa đảo kiểu này thì nhất định ta sẽ làm cho hắn tuyệt kế sinh nhai!" Kim Kiền vỗ vỗ ngực, tràn đầy tự tin nói.
"Kim huynh quả nhiên là cao nhân!" Ngải Hổ mặt đầy kính nể.
Kim Kiền thấy đôi mắt to sáng như sao kia của Ngải Hổ cứ nhìn mình chằm chằm, không khỏi đột nhiên cảm thấy bất an.
Quả nhiên, câu tiếp theo của Ngải Hổ liền đem giác quan thứ sáu của Kim Kiền ứng nghiệm.
"Kim huynh, tại hạ có chuyện muốn nhờ!" Ngải Hổ tiến lên từng bước, đột nhiên bắt lấy cổ tay Kim Kiền.
Kim Kiền hai cổ tay bị nắm đến phát đau, không khỏi lui về phía sau: "Ngải huynh?"
Ngải Hổ lại một bước mạnh mẽ áp sát, trong mắt tràn đầy hi vọng thiết tha: "Kim huynh thần thông quảng đại như thé, chắc chắn sẽ có biện pháp giúp tại hạ!"
"Ôi chao?"
"Xin Kim huynh, dù thế nào đi chăng nữa huynh cũng phải giúp tại hạ!"
"Đợi đã, Ngải huynh nghe ta nói đã, huynh rốt cuộc cần ta giúp gì?" Kim Kiền dùng chút sức quèn giãy khỏi nắm tay của Ngải Hổ.
"Chuyện này..." Ngải Hổ có chút ngượng ngùng gãi gãi đầu: "Tại hạ muốn nhờ Kim huynh giúp, giúp tại hạ hóa trang một tên công tử nhà giàu."
"Hả?!" Kim Kiền mắt nhỏ liền trừng lớn: "Hóa trang làm công tử nhà giàu?!"
Ngải Hổ dùng sức gật đầu.
"Ơ...." Kim Kiền mặt đầy nghi ngờ, soi Ngải Hổ từ trên xuống dưới.
Một thân đen quần áo bằng vải thô, còn dính đầy bụi đất, phía sau đeo chéo thanh đoạn đao mà vỏ đao cũng bị nứt vỡ tứ tung, dưới chân một đôi giày vải mỏng, mũi giày đã muốn há hết ra "khoe hàng". Tóc tai thì bù xù, mặt nhuốm đầy phong trần (gió bụi), một đôi mắt to nhưng lại tràn đầy thần sắc, sáng như sao, càng tôn thêm đôi gò má đặc biệt hồng nhuận như hai trái đào.
Nói tóm lại, tiểu hiệp Ngải Hổ từ trên xuống dưới đều tỏa ra đậm đặc "Hơi thở thuần phác của quê cha đất tổ" (nói trắng ra là quê mùa đó :v).
Kim Kiền âm thầm lau mồ: Đem cái dạng này đi cải tạo thành công tử nhà giàu? Độ khó quả thực rất lớn nha!
"Khụ, chuyện kia, Ngải huynh, vì sao huynh phải hóa trang thành công tử nhà giàu?" Kim Kiền hỏi.
"Vì muốn điều tra một vụ kiện liên quan tới gia tộc quyền thế, để bắt một tên bại hoại!" Ngải Hổ nghiêm mặt đáp.
"Tra án bắt người?!" Kim Kiền nhanh trí nghĩ ra: "Giống như Dương Châu bát hổ kia, bắt để lấy tiền thưởng?"
"Tiền thưởng là một ngàn lượng!" Ngải Hổ thành thực trả lời.
Mắt nhỏ lập tức bắn ra ánh sáng rực rỡ, Kim Kiền vẻ mặt kích động bắt lấy hai tay Ngải Hổ: "Ngải huynh, nếu huynh chịu chia cho ta ba phần tiền thưởng, Kim mỗ nguyện giúp ngươi một tay!"
"Đừng nói ba phần, dù năm phần tại hạ cũng đồng ý!" Ngải Hổ bình tĩnh nói.
"Hay lắm! Quân tử nhất ngôn!" Kim Kiền giơ tay lên.
"Tứ mã nan truy!" Ngải Hổ phối hợp vỗ tay với Kim Kiền.
__________________________________
"Tục ngữ có câu, Phật dựa vào kim trang (cà sa vàng) người dựa vào ăn mặc, nhưng Ngải huynh đúng thật..." Tại một ngã ba phía đông trấn Quảng An, trong phòng trên tầng hai cửa tiệm có tên "Khách điếm Phúc Thụy", Kim Kiền hai tay khoanh trước ngực, vẻ mặt nặng nề nhìn chằm chằm Ngải Hổ trước mắt vừa qua công cuộc đổi mới hoàn toàn, một lúc lâu sau lại bưng trán không nỡ nhìn nữa.
"Kim, Kim huynh?" Ngải Hổ túm bộ áo cánh mới rất vừa vặn trên người, có chút lúng túng: "Làm sao vậy?"
Kim Kiền vừa liếc mắt ngắm qua Ngải Hổ một cái, trong lòng không khỏi uể oải nhưng vẫn duy trì biểu tình thuận theo ý trời (nguyên văn: tình cảm duy thiên khả biểu).
Có lầm hay không vậy, đồng chí Ngải Hổ này phong cách cá nhân quả thực là tốt đẹp đến mức nghịch thiên như vậy ư?!
Bất luận là xiêm y bên ngoài đẳng cấp đứng đắn bên trong ẩn chứa sự xa hoa sâu sắc, nhưng tròng vào người tên này thì chỉ còn khí chất của con dế nhũi ở nông thôn vừa từ đất ngoi lên...
Có một cụm từ miêu tả rất chính xác: mất hết cả phong độ. (nguyên văn: túng đích điệu tra)
"Vũ Mặc, ngươi thấy thế nào?" Kim Kiền không cam lòng hướng về hỏi ý kiến người thứ hai trong phòng.
Vũ Mặc mặt không cảm xúc, quay đầu nhìn qua một bên.
Tuyệt lắm, ngay cả mặt liệt cũng không dám nhìn trực diện!
"Xem ra ta phải tung tuyệt chiêu ra rồi!" Kim Kiền xắn tay áo: "Ngải huynh, chỉ còn cách này thôi, ta phải đem huynh cải tạo lại từ đầu đến chân!"
"Kim huynh?" Ngải Hổ ngẩn ra, chỉ thấy Kim Kiền vẻ mặt tình thế ép buộc xông đến trước mặt, thò tay nắm lấy gương mặt tròn trịa của mình.
"Da mặt, hơi thô, nhưng đắp thêm vài lớp phấn Mĩ Nhân là được."
Lại túm tóc của Ngải Hổ: "Tóc xơ quá, phải chải lại cho chỉnh tề rồi vuốt thêm chút dầu cho mượt."
Cuối cùng, Kim Kiền thế nhưng lại hướng về thắt lưng của Ngải Hổ: "Còn dáng người nữa, phải tròn tròn thêm một chút, cũng may cơ thể rắn chắc... A, thì ra là thế!"
"Kim huynh!" Ngải Hổ dồn sức túm lấy hai cái ma trảo còn đang giở trò, mặt đỏ bừng bừng trừng mắt nhìn người đầu têu: "Huynh, huynh, huynh..."
"Ngải huynh, ngươi mặc nhiều lớp áo lót như vậy để làm gì? Bảo sao xiêm y hảo hạng đến đâu tròng vào người huynh đều phồng lên không khác gì cái bánh bao nhân thịt." Kim Kiền giở giọng coi thường: "Mau cởi mấy lớp áo vướng víu đó ra trước đi."
"Thoát, thoát y?!" Ngải Hổ hai mắt trợn to như cái chuông đồng, vội lui về sau mấy bước, hai tay che ngực, vẻ mặt đề phòng nhìn Kim Kiền: "Kim, Kim huynh, tại hạ đường đường là nam nhi chính cống, tuyệt, tuyệt đối không có sở thích đặc biệt!"
Kim Kiền lại giở giọng coi thường: "Ngải huynh, huynh nghĩ đi đâu vậy? Kim mỗ chỉ là muốn..."
Vừa nói được một nửa, đột nhiên cánh tay Kim Kiền bị một bàn tay khác giữ lại.
Kim Kiền quay đầu lại, nhíu mày: "Vũ Mặc, ngươi ngăn ta làm gì, còn không mau lại đây hỗ trợ?"
Vũ Mặc yên lặng liếc mắt nhìn Kim Kiền một cái, chậm rãi lắc đầu.
"Hả?" Kim Kiền nghi hoặc.
Vũ Mặc tiếp tục lắc đầu.
"Đừng có quấy nhiễu công việc của ta!" Kim Kiền hất tay Vũ Mặc, bắt đầu túm lấy quần áo của Ngải Hổ: "Ngải huynh, huynh mau cởi quần áo đi!"
"Kim, Kim huynh, cái này, cái này không được..." Ngải Hổ gần như phải lui đến tận góc nhà.
Kim Kiền nhất thời nổi giận: "Bớt nói linh tinh đi, huynh mau cởi quần áo cho ta! Để ta còn..."
"Còn làm gì?!"
Đột nhiên một giọng nói trầm thấp lạnh buốt theo gió đông bắc rét tê người
tràn qua cửa, ván cửa lạch cạch một tiếng bị mở ra, một thân lam sam lãnh khí cuồn cuộn, bên cạnh là một thân y phục trắng như tuyết hây hẩy bay theo làn gió.
"Kim Kiền!"
"Tiểu Kim Tử!"
Kim Kiền như người bị điện giật, từ từ lùi lại rồi bật xa ra đằng sau, hướng tới hai người ở cửa cười lấy lòng: "Triển đại nhân, Bạch Ngũ gia, hai người trở lại sớm vậy..."
Vũ Mặc đứng trong góc yên lặng thở dài.
Triển Chiêu lộ ra khuôn mặt tuấn tú giờ cứng nhắc không khác gì mặt quan tài (Ry: chắc là mặt người chết :v), cả người tản ra một loại khí tức làm người ta sợ hãi, từng bước một đi đến trước mặt Kim Kiền, bình tĩnh liếc Kim Kiền một cái rồi chuyển ánh nhìn qua người bên cạnh đang vẻ mặt không khác gì tiểu thiếp (vợ bé), chính là Ngải Hổ. Triển Chiêu trong mắt hàn quang chợt lóe: "Các người... đang làm gì?"
Ngải Hổ giật mình một cái, lập tức đem quần áo trên người nhanh chóng kéo lại: "Triển, Triển Nam hiệp, ngài đừng hiểu nhầm, là, là tại hạ nhờ Kim huynh giúp tại hạ..."
"Giúp ngươi cái gì?" Bạch Ngọc Đường mày kiếm dựng thẳng, mắt hoa đà nảy lên: "Giúp ngươi kiểu xin hãy cởi áo ra?!"
Một làn gió lạnh thấu xương quét về phía cổ Ngải Hổ.
Ngải Hổ sắc mặt lập tức trắng bệch, mãnh liệt rụt cổ về.
"Bạch huynh, Triển huynh, đây là..." Vị thư sinh trẻ tuổi thản nhiên đi vào trung tâm gió mùa lạnh buốt. "Có chuyện gì vậy?"
Nhờ sự xuất hiện của Nhan Tra Tán mà bầu không khí bị khuấy động, khí lạnh nhất thời giảm không ít.
"Hiểu lầm, là hiểu lầm!! Triển đại nhân, ngài phải nghe thuộc hạ giải thích trước đã!" Kim Kiền tranh thủ cơ hội tiến lên, đem toàn bộ câu chuyện gặp Ngải Hổ như thế nào rồi đồng ý giúp Ngải Hổ giả dạng công tử nhà giàu ra làm sao. Lời ít ý nhiều giúp mọi người hiểu rõ chẳng qua... chi tiết tiền thưởng năm trăm lượng đã được lược bớt.
Đợi Kim Kiền báo cáo xong, gió tháng lạnh tháng Chạp trong phòng mới dần dần tản đi.
"Thì ra là thế." Triển Chiêu liền hướng Ngải Hổ ôm quyền: "Vừa rồi là Triển mỗ lỗ mãng. Ngải tiểu huynh đệ, mời ngồi xuống cùng đàm đạo."
"Được, được!" Ngải Hổ trong lòng vẫn còn sợ hãi sờ sờ cái cổ, liền thuận theo ngồi vào trong góc tường.
Bạch Ngọc Đường trừng Ngải Hổ một cái, ngồi xuống bên cạnh.
"Vũ Mặc, mau pha trà." Nhan Tra Tán phân phó xong mới quay sang hỏi chuyện Ngải Hổ: "Ngải tiểu huynh đệ, để thuận tiện hơn, ngươi hãy đem vụ án kể lại cho Nhan mỗ biết, có lẽ ta có thể giúp một chút."
"Đa tạ nhan huynh!" Ngải Hổ mừng rỡ vội vàng ôm quyền tạ ơn, cúi đầu xuống rồi bắt đầu nghiêm trang tường thuật lại tình tiết vụ án:
"Ba tháng trước, một vị công tử con nhà thương nhân đến báo án, hắn nói khi ra ngoài nhập hàng về tin nhầm kẻ xấu, bị lừa mất hơn ba vạn bạc trắng."
"Hơn ba vạn lượng?" Kim Kiền kinh hô.
"A?" Nhan Tra Tán con ngươi sáng ngời, liếc mắt nhìn Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường.
Thần sắc hai người Triển, Bạch khẽ động.
Đôi lông mày Kim Kiền khẽ nhướng: Này, ba người đột nhiên bày trò liếc mắt đưa tình kì quái như vậy để làm gì?
Ngải Hổ tất nhiên không nhận ra, tiếp tục tự thuật:
"Theo tên công tử kia nói thì hắn đi trên đường gặp một nhóm người bị sơn tặc cướp đoạt, liền phái thuộc hạ đi ra tay cứu giúp, vừa hay lại cứu được một vị tiểu thư họ Đỗ nhà giàu xinh đẹp."
"Hừ hừ, ta hiểu rồi!" Kim Kiền vẻ mặt hưng phấn nói: "Tên Viên công tử đó làm anh hùng cứu mỹ nhân khiến vị Đỗ tiểu thư kia động lòng, về sau nhất kiến chung tình với hắn rồi cuối cùng là hai người lưỡng tình tương duyệt (tình song phương) liền quyết định chuyện chung thân (cưới xin) gì gì đó chứ gì!"
"Khụ." Ngải Hổ ho khan hai tiếng: "Kim huynh nói gần đúng rồi. Tóm lại là vị viên công tử này cùng vị Đỗ tiểu thư mười phần tâm đầu ý hợp, liền đến gặp cha của Đỗ tiểu thư nói chuyện rồi định hôn sự."
"Bị lừa những ba vạn lượng, chẳng lẽ là..." Kim Kiền nhướng mi: "Lừa hôn?"
"Cũng không phải là lừa hôn." Ngải Hổ lắc đầu: "Gia trang của Viên công tử ở bên ngoài vùng này, nếu muốn chính thức hứa hôn thì cũng phải trở về bẩm báo với song thân trong nhà, mà ngay trước khi Viên công tử khởi hành thì Đỗ tiểu thư đột nhiên tìm đến, nói rằng chuyện buôn bán của gia đình gặp khó khăn, muốn mượn Viên công tử năm nghìn lượng để chi tiêu, ba ngày sau gặp lại sẽ trả."
"À---" Kim Kiền híp mắt vui cười nói: "Viên công tử đối với người trong lòng đương nhiên sẽ cho mượn bạc, ba ngày sau, Đỗ gia cũng đúng thời hạn trả bạc, thậm chí còn bổ sung thêm tiền lãi."
"Kim huynh, sao huynh biết?" Ngải Hổ kinh ngạc vạn phần: "Chẳng lẽ huynh có khả năng dự đoán tương lai?"
Nhan Tra Tán, Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường với Vũ Mặc cũng đồng thời nhìn Kim Kiền.
"Hờ, ta còn biết chuyện sau đó cơ!" Kim Kiền đắc ý, vênh mặt lên tiếp tục nỏi: "Viên công tử kia nhận được tiền lãi, lại cùng Đỗ gia ước định chuyện hôn sự, trong lòng đã sớm coi Đỗ gia như người một nhà, không hề cảnh giác. Sau đó Đỗ gia lại mượn cớ đến chỗ Viên công tử để vay rất nhiều bạc, tuy nhiên, lần này lại bặt vô âm tín."
Nói đến đây, Kim Kiền nghĩ ngợi một chút: "Theo như ta suy đoán thì khi Viên công tử phát hiện ra sự bất thường thì e là cha con họ Đỗ kia đã bỏ trốn mất dạng từ sớm."
"Kim huynh quả nhiên là cao nhân!" Ngải Hổ vỗ bàn, kinh hô: "Chuyện xảy ra sau đó đúng như lời Kim huynh vừa nói!"
Nhan, Triển, Bạch ba người liếc nhau, trong mắt đồng thời hiện lên một tia kinh ngạc.
"Hừ hừ, cái mánh khóe bịp người trẻ con cỡ này, đúng là không cao hơn cái mặt bàn." (đoạn này Ry không hiểu lắm :/ hình như Kim tỷ mắng là lừa đảo gì mà dễ hiểu quá) Lỗ mũi Kim Kiền gần như vểnh lên tận trời.
Gì chứ, cái màn "Câu cá" lừa đảo này người hiện đại ta đây đã thấy nhiều rồi!
Ngải Hổ nhìn Kim Kiền, trên mặt vẻ kính nể tràn đầy, sau một lúc lâu mới tiếp tục nói:
"Sau khi Viên công tử báo án, quan phủ lập tức cho người truy xét đến gia trang họ Đỗ kia, lại phát hiện ra người hầu đều là thuê tới, ngay cả họ cũng là giả nên không thể nào điều tra được. Quan phủ rơi vào đường cùng, không còn cách nào khác đành treo thượng một ngàn lượng cho ai lùng bắt được nữ tử lừa đảo này."
Nói đến đây, Ngải Hổ nhíu mày: "Tại hạ điều tra suốt ba tháng, lần theo manh mối để lại thì tìm đến Quảng An trấn này."
"Ngải tiểu huynh đệ đã tra được manh mối?" Nhan Tra Tán hơi cao giọng.
"Không sai!" Ngải Hổ gật đầu nói: "Tại hạ đã tra được là người phụ nữ này đã thay đổi tên họ, thuê một đại trạch (nhà lớn) ở phía Tây thị trấn, đáng tiếc là bọn chúng làm việc quá cẩn thận, lúc nào cũng đóng cửa ở bên trong, tại hạ đã ngồi trấn thủ ở bên ngoài vài ngày cũng không tìm thêm được manh mối nào, hết cách mới..." Nói đến đây, Ngải Hổ thở dài, giương mắt nhìn mọi người.
"Cho nên, Ngải tiểu huynh đệ mới nghĩ ra việc cải trang làm công tử nhà giàu làm mồi câu dụ người phụ nữ kia ra mặt?" Nhan Tra Tán tiếp lời.
Ngải Hổ gật gật đầu.
Nhan Tra Tán buông mắt, nhấp một ngụm trà, đem ánh mắt dời về phía Triển Chiêu bên cạnh. Triển Chiêu nhìn đáp lại, nhẹ nhàng gật một cái, mà Bạch Ngọc Đường lại dùng khóe mắt liếc nhanh qua hai người, khóe miệng khẽ nhếch.
Động tác nhỏ như vậy của ba người tất nhiên lọt hết vào tầm mắt nhạy bén của Kim Kiền.