Thân hình Kim Kiền cứng đờ, run rẩy hít một hơi, mở miệng nói khẽ:
“Triển đại nhân, thuộc hạ biết, thuộc hạ biết Triển đại nhân ở Kim điện cầu Hoàng Thượng tứ hôn, là vì muốn cứu mạng thuộc hạ! Thuộc hạ biết Triển đại nhân là người tốt nhất trên đời này, cho nên mới hy sinh mình để cứu thuộc hạ; thuộc hạ cũng biết, chuyện Triển đại nhân đã nói ra, cho dù là làm tổn thương người trong lòng mình, Triển đại nhân cũng chắc chắn sẽ làm được…”
“Nhưng thuộc hạ cũng biết, người trong lòng Triển đại nhân vốn không phải là thuộc hạ, mà là Bạch Ngũ Gia… Thuộc hạ cũng biết, ta không xứng với Triển đại nhân, trên đời này người xứng với Triển đại nhân, chỉ có Bạch Ngũ Gia…”
“Thuộc hạ, thuộc hạ mặc dù biết, mặc dù biết phải nhanh nói với Triển đại nhân, nói… Thuộc hạ và ngài cùng đi cầu Hoàng Thượng thu hồi thánh chỉ… Nhưng mà ta luôn, luôn không có cơ hội… Không, không phải là không có cơ hội, là ta tự mình kiếm cớ trốn tránh, không phải là lỗi của Triển đại nhân, là ta muốn… Có thể kéo một ngày thì tốt một ngày… Như vậy, ta có thể lừa gạt mình được làm người trong lòng Triển đại nhân một ngày…. Một ngày cũng được… Có thể thêm một ngày thì càng tốt…”
Từng chuỗi nước mắt nhỏ xuống trên mu bàn tay, Kim Kiền khẽ hấp cái mũi, lau mặt một cái, chậm rãi đứng dậy đi tới cửa: “Triển đại nhân, ta có phải là rất mất mặt không, lúc ngài tỉnh, ta không nói nên lời, chỉ có lúc Triển đại nhân ngủ, ta mới dám len lén nói… Nhưng không sao, hôm nay ta nói lúc Triển đại nhân ngủ, ngày mai ta sẽ nói lúc Triển đại nhân tỉnh.”
Kéo cửa ra, mắt nhỏ lấp lánh nhìn về phía bầu trời đêm: “Triển đại nhân, ngài yên tâm, ta chắc chắn sẽ giúp ngài và Bạch Ngũ Gia đầu bạc răng long, ta tuyệt đối sẽ không níu giữ Triển đại nhân nữa, ta nhất định sẽ giúp Triển đại nhân hạnh phúc an khang nửa đời sau… Bởi vì…”
Kim Kiền thẳng sống lưng, chậm rãi quay đầu nhìn về phía người nằm trên giường, trên gương mặt mảnh gầy hiện ra một nụ cười sáng lạn, tiếng nhẹ như gió đêm nghịch liễu:
“Bởi vì, ta thích Triển đại nhân nhất!”
“Bùm!”
Một cơn gió bỗng nhiên xoáy lên, quét khắp căn phòng, bùm một tiếng thổi về phía cửa.
Kim Kiền sợ hãi cả kinh, còn chưa kịp hoàn hồn thì đã bị cơn gió ấy bao vây toàn thân, hoa mắt, trời đất quay cuồng, sau đó, mình đã nằm trên giường, mà trên mình…. Là Triển Chiêu!
Một phòng tĩnh mịch.
Kim Kiền trừng to mắt nhỏ, bình tĩnh nhìn vào đôi mắt đen cách mình ba tấc, trong não toàn là tiếng “Tạch tạch…. Tạch tạch….”.
@¥%… &*… * đây là tình huống gì vậy?!
Đôi mắt sáng của Triển Chiêu giống như lửa cháy, nóng đến nỗi muốn thiêu cháy Kim Kiền, mấp máy môi, giọng nói trầm khàn giống như say rượu:
“Kim Kiền, Kim Kiền… Kim Kiền thích Triển mỗ…”
Nói xong, khóe môi nhẹ nhàng nâng lên, tràn ra nụ cười làm người ta hoa mắt.
“Thì ra nàng thích Triển mỗ… Thì ra nàng thích Triển mỗ…”
Tuấn dung của Triển Chiêu giống như đóa hoa xuân nở rộ dưới ánh trăng, chói mắt khiến người khác không thể nào nhìn thẳng.
Cả người Kim Kiền nóng lên, thoáng chốc đã biến thành trái táo đỏ.
Ánh mắt Triển Chiêu tối sầm lại, chậm rãi cúi người, môi mỏng nhẹ nhàng chạm vào cánh môi đang khẽ run của Kim Kiền, mềm mại giống như ánh trăng.
Nhưng đụng chạm nhẹ nhàng này, khến cả người Kim Kiền như bị điện giật, toàn thân lập tức tê rần.
“Triển, Triển Triển Triển Triển….”
Từ trong cổ họng nặn ra giọng nói giống như gà trống bị cắt cổ.
Triển Chiêu càng vui vẻ hơn, ánh mắt nhấp nháy như sao rơi, êm đềm bắt hồn.
“Một đời một thế, trong mắt trong lòng Triển Chiêu chỉ có một người!”
Kim Kiền trợn mắt há hốc mồm, mở to mắt như đom đóm.
Triển Chiêu nhẹ nhàng khép lông mi dài, cúi người, môi mỏng chạm vào vành tai Kim Kiền, hơi thở ấm áp thì thầm trong tai Kim Kiền:
“Đó chính là nàng, Kim Kiền…”
“Bùm!” Cả người Kim Kiền nổ tung.
“Triển, Triển Triển Triển… Không, không thể nào… Rõ ràng…”
Hơi thở đảo qua bên tai, khiến thanh âm rung động hơn một chút.
“Tạch tạch….” Lần thứ hai tạch.
“Triển mỗ và Bạch huynh chỉ là huynh đệ chi nghĩa!”
“Nhưng mà, rõ ràng…”
Hương cỏ xanh theo đầu lưỡi đảo qua đôi môi Kim Kiền.
“Tạch tạch tạch….” Lần thứ ba tạch.
“Trong lòng Triển Chiêu chỉ có một mình Kim Kiền!”
“Vậy Bạch Ngũ Gia…”
Hơi thở nóng rực bỗng nhiên nhảy vào, náo động như sấm sét quay cuồng.
“Tạch…. Bùm!” Tế bào não báo hỏng 70%.
“Đừng nhắc tới Bạch Ngọc Đường nữa!”
“Tạch tạch….” 20% tế bào não còn lại chỉ lệnh: Lập tức gật đầu.
“Ngày hoàng đạo gần nhất là ngày nào?”
“Tạch….” 10% tế bào não còn lại chỉ lệnh: Mau trả lời!
“Là, là mùng tám tháng hai…”
“Được, vậy thì mùng tám tháng hai!”
“A!”
Giọng nói quyến rũ quét ở bên tai, khiến toàn thân Kim Kiền run rẩy:
“Triển mỗ đợi không được nữa rồi.”
“Tạch tạch…. Tạch tạch….” Cảnh báo! Cảnh báo! Tế bào não hủy 99%, không thể chữa trị.
OMG, ta đang làm gì vậy?!
*.
Ánh trăng lạnh lẽo, mùi rượu lay động.
Trên mái hiên chánh đường, một bóng trắng đang nằm trên ngói xanh, hai chân bắt chéo, giày trắng hoàn mỹ thảnh thơi rung lắc ở trên đùi.
Ngón tay thon dài nâng chén rượu trong suốt lên, kính ánh trăng ở xa xa:
“Một bầu rượu dưới hoa, độc ẩm một mình ta. Nâng chén mời trăng sáng, thêm bóng nữa là ba…”
Ngón tay thon dài nhẹ nhàng dừng lại, thu hồi.
“Không, chỉ có…. Một người đơn độc…”
“Cùm cụp” một tiếng va chạm vào ngói xanh truyền đến từ phía sau.
Bạch Ngọc Đường hơi nheo mắt hoa đào lại:
“Xuất hiện đi, cái khinh công mèo ba chân của ngươi, Ngũ Gia ta đã sớm phát hiện rồi.”
Sau đó truyền đến một tiếng thở dài u uẩn, một bóng người nhẹ phóng lên mái hiên, đi đến bên cạnh Bạch Ngọc Đường, vén áo ngồi xuống.
“Ngũ đệ uống một mình thật vui.”
Mắt dài chứa sao, nụ cười hào sảng, là Thiếu trang chủ của Thiên hạ đệ nhất trang Bùi Mộ Văn.
“Thôi đê…” Bạch Ngọc Đường trợn trắng cả mắt, “Ngươi lén la lén lút theo Ngũ Gia cả ngày, chẳng lẽ là để nói một câu nhảm nhí vậy sao?”
Bùi Mộ Văn nhìn Bạch Ngọc Đường, nụ cười không tắt: “Ngũ đệ hôm nay chơi có vui không?”
Bạch Ngọc Đường híp mắt hoa đào thành hai vầng trăng rằm: “Ngũ Gia ta hôm nay…”
Chén rượu giơ lên cao, ở dưới ánh trăng, rượu nhạt trong suốt, giống như nước mắt tình nhân.
“Đương nhiên vui vẻ.”
Bạch Ngọc Đường hơi ngữa cổ, uống một hơi cạn sạch, một giọt rượu theo cái cằm trơn bóng của Bạch Ngọc Đường trượt xuống cái cổ thon dài.
Bùi Mộ Văn rũ mắt xuống, cầm vò rượu bên cạnh Bạch Ngọc Đường lên, ngửa đầu uống một ngụm, cười nói: “Ngũ đệ thấy vui là được rồi.”
“Này, họ Bùi, ngươi dám cướp rượu của Ngũ Gia hả!” Bạch Ngọc Đường phủi đất ngồi dậy, đoạt lại rượu trong tay Bùi Mộ Văn, bất mãn hét lên, “Đây chính là Nữ Nhi Hồng mười năm đấy!”
“Nếu Ngũ đệ thích thì rượu ngon cất giữ trong Bùi gia trang đều đưa cho Ngũ đệ hết.” Bùi Mộ Văn cười nói.
“Thôi đê.., Ngũ Gia ta không thèm.” Bạch Ngọc Đường ra vẻ đề phòng cướp đặt vò rượu ở bên kia.
Bùi Mộ Văn càng vui vẻ hơn.
“Nói đi, ngươi theo Ngũ Gia ta cả ngày, rốt cuộc là muốn làm gì?” Bạch Ngọc Đường chuyển mắt nhìn về phía Bùi Mộ Văn, đôi mắt hoa đào giống như ánh trăng dưới hồ, trong suốt dao động.
Ánh mắt Bùi Mộ Văn mỉm cười, hầu kết bỗng nhúc nhích: “Ngũ đệ, đệ có phải…”
Nói đến đây, Thiếu trang chủ của Thiên hạ đệ nhất trang dừng một chút, đôi mắt hẹp dài nhìn về phía Bạch Ngọc Đường chìm xuống.
Đột nhiên, Bùi Mộ Văn khẽ cười một tiếng, lắc đầu: “Thôi, Bùi mỗ không nên hỏi.”
Đuôi lông mày của Bạch Ngọc Đường giật giật, chậm rãi khép lông mi dài, áo trắng phấp phới, lại ngã xuống trên nóc nhà, mấp máy môi, một đám sương mù theo tiếng nói bay bổng trong gió đêm:
“Ngũ Gia ta biết ngươi muốn hỏi điều gì…”
Ngươi muốn hỏi là, người trong lòng Ngũ Gia….
Môi mỏng khẽ cong, nụ cười vui vẻ thoáng hiện nơi khóe môi Bạch Ngọc Đường.
Ngày ấy, cũng là ánh trăng như vậy, mỗ Tiểu Miêu mặc áo lam đạp trăng đến, khuôn mặt
trắng bệch như tờ giấy.
“Bạch huynh, ngươi có thể kể rõ từng chi tiết sau khi ngươi và Kim Kiền vào Đồng Võng Trận cho Triển mỗ biết hay không?”
Sau đó thì sao? Sau đó là mình kể lại một đêm kinh thiên động địa ấy.
Khi đó, sắc mặt của Tiểu Miêu kia, giống như con mèo bị ngâm nước.
“Xuyên qua thời không… Nghịch thiên cải mệnh…”
Lúc mới bắt đầu nghe thấy câu này, mình cũng không có suy nghĩ gì, cho đến khi….
“Lúc Triển mỗ đánh với quân Tương Dương, Tương Dương Vương từng gọi Kim Kiền là…. Người trời!”
Bạch Ngọc Đường có nằm mơ cũng không ngờ rằng, một ngày nào đó mình sẽ tin vào những chuyện không thể tưởng tượng được: Thiên Thư, người trời, thiên ngữ, còn có…. Nghịch thiên cải mệnh….
Nhưng không phải tự mình trải nghiệm thì không tin, kinh nghiệm khi lâm vào Đồng Võng Trận đã rõ như ban ngày, bảy ngày kia, tìm được đường sống trong chỗ chết, ánh sáng trắng chói mắt ngay giây phút đó…. Không ai có thể làm ra!
Người trời?!
Người trời có phải là sẽ đi? Sẽ rời khỏi đây, trở lại Thiên giới không?
Giây phút đó, sợ hãi giống như một thanh loan đao không thể nào khống chế được, đâm mạnh vào trái tim, đau đến mức không thể thở được.
“Triển Chiêu, ý của ngươi là, Tiểu Kim Tử sẽ đi?!”
Thanh niên tuấn tú đối diện khẽ lắc đầu, dáng người thẳng như tùng hơi run run: “Triển mỗ không biết… Triển mỗ không dám nghĩ… Không dám hỏi…”
Vết thương trong tim chua sót.
“Tiểu Miêu, nếu Tiểu Kim Tử đi thật, thì làm sao bây giờ?”
“Nếu Kim Kiền muốn đi…” Thanh niên áo lam rũ mắt xuống, im lặng thật lâu, giương mắt nhìn về phía mình, tràn ra một nụ cười chua sót khiến người khác đau lòng, “Nếu nàng muốn đi, Triển mỗ sẽ đưa nàng đi!”
“Triển Chiêu! Ngươi, ngươi…. Ngươi quả thực là khiến ta tức chết! Nếu ta là ngươi, ta sẽ trói Tiểu Kim Tử ở bên người, không để cho nàng đi đâu cả!”
“Không đâu!” Nụ cười của thanh niên áo lam trong suốt như tuyết tan trên sông, “Nếu Bạch huynh có người trong lòng, chắc chắn cũng sẽ giống như Triển mỗ…”
“Bạch Ngọc Đường ta sao có thể giống Thối Miêu không quyết đoán không có tiền đồ như ngươi chứ?!”
Thanh niên tuấn tú nhẹ nhàng lắc đầu: “Không! Bạch huynh ngươi chắc chắn sẽ giống như Triển mỗ, đưa nàng về quê cũ…”
“Triển Chiêu! Ngươi cam lòng sao?!”
“Không nỡ… Bởi vì không nỡ, cho nên mới cam lòng…”
Khi đó, trong hai con ngươi đen tràn đầy ánh nước trong suốt, giống như một ly nước muối chà xát vết thương trong tim.
Bạch Ngọc Đường chậm rãi mở hai mắt ra, châm cho mình một ly Nữ Nhi Hồng, một ngụm nuốt vào.
Đáng tiếc Tiểu Miêu kia cũng không ngờ, người nào đó cũng không nỡ…..
Ngày ấy, dưới ánh mặt trời ấm áp, khi hỏi người nào đó vì sao không muốn rời đi thì nàng thốt ra: “Bởi vì Khai Phong phủ có Triển đại nhân!”
Nàng nhất định không biết, khi đó trong đôi mắt nhỏ của nàng, rõ ràng chỉ có một người.
“Đúng vậy, bởi vì trong mắt nàng chỉ có Tiểu Miêu gầy yếu mà thôi…”
Quả nhiên một câu kia của Thối Miêu đã nói trúng tim đen.
Bởi vì không nỡ, cho nên mới cam lòng….
Môi mỏng nâng lên nụ cười mềm mại.
Bùi Mộ Văn nhìn thần sắc biến ảo của Bạch Ngọc Đường, chậm rãi xụ mặt xuống.
“Ngũ đệ… Nếu đệ quả thật đối với người đó… Vi huynh giúp đệ!”
“Giúp ta!” Bạch Ngọc Đường nhíu mày cười, quyến rũ xinh đẹp, nói: “Giúp ta cái gì?”
Bùi Mộ Văn chậm rãi nheo hai mắt hẹp dài lại, trong mắt bắn tia sáng ra bốn phía.
“Hừ!”
Bạch Ngọc Đường bỗng nhảy người lên, phất trường sam.
Gió đêm lướt nhanh, thổi bay tay áo trắng tuyết của Bạch Ngọc Đường, ánh trăng sâu thẳm, quét ngang người.
“Họ Bùi, ngươi nghe kỹ cho ta! Người Ngũ Gia ta muốn, quyết không buông tay, nhưng chuyện Ngũ Gia ta buông, cũng tuyệt không dây dưa!”
Bùi Mộ Văn chậm rãi trợn tròn mắt hẹp.
Bạch Ngọc Đường cười ngạo nghễ, ánh trăng rực rỡ bắn ra bốn phía:
“Ta là…. Đỉnh thiên tiếu ngạo giang hồ Cẩm Mao Thử Bạch Ngọc Đường mà!”
Dưới bầu trời đêm mênh mông, một thân áo trắng, phách lối nhưng cao ngạo, ương ngạnh nhưng ôn nhu, quả nhiên là:
Áng mây lưu chuyển theo gió đêm, tóc đen phấp phới theo tay áo;
Tiếu ngạo giang hồ khuynh thành sắc, chỉ có thiên hạ Bạch Ngọc Đường.
Bùi Mộ Văn nhìn người trước mắt, lộ ra nụ cười sáng ngời.
Đúng vậy, đệ là…. Bạch Ngọc Đường mà!
“Được! Nói rất hay!”
“Đây mới là khí khái nam nhân trên giang hồ chứ!”
Thanh âm hô hào vỗ tay truyền đến từ phía sau, bốn bóng người lóe lên, bay lên nóc nhà, đi đến trước mặt Bạch Ngọc Đường và Bùi Mộ Văn.
“Đại ca, nhị ca, Tam ca, Tứ ca!” Bạch Ngọc Đường cười sáng lạn.
“Bốn vị ca ca.” Bùi Mộ Văn đứng dậy ôm quyền thi lễ.
Lô Phương, Hàn Chương, Tưởng Bình và Từ Khánh đi lên phía trước vừa vỗ vai Bạch Ngọc Đường, vừa vỗ lưng Bạch Ngọc Đường.
“Ngũ đệ nhà ta rốt cục đã trưởng thành rồi!” Lô Phương tuôn nước mắt đầy mặt.
“Ngũ đệ ơi Ngũ đệ, đệ có thể có suy nghĩ như thế này, nhị ca cảm thấy rất vui mừng.” Hàn Chương lau khóe mắt.
“Đến đây, lão Ngũ, lấy thêm vài vò rượu ngon, hôm nay huynh đệ chúng ta không say không về!” Từ Khánh cởi năm vò rượu đặt trên nóc nhà.
“Vẫn là Tam ca hiểu đệ.” Bạch Ngọc Đường nhếch miệng cười, bưng rượu lên uống xuống hai ngụm.
“Được!”
“Ta uống cùng Ngũ đệ!”
“Ngũ đệ quả nhiên là tửu lượng cao!”
Lô Phương, Hàn Chương, Từ Khánh và Bạch Ngọc Đường uống rất vui, Tưởng Bình phe phẩy quạt lông vũ, mắt nòng nọc cong thành hai khe hở, đi lên phía trước đưa tay vò đầu Bạch Ngọc Đường thành cái chuồng gà.
“Tứ ca huynh làm gì thế?” Bạch Ngọc Đường lập tức giơ chân.
“Ngứa tay.” Tưởng Bình thản nhiên thu tay lại.
Mọi người: “…”
“Lão Tứ đệ lạ thật, mau tới uống rượu đi!” Từ Khánh đưa vò rượu cho Tưởng Bình, lại mời Bùi Mộ Văn, “Đến đây, Bùi tiểu tử, đừng đứng ngu ở đấy, uống chung đi!”
Mỗ Bùi cười nhạt nhận vò rượu, cùng mọi người cạn một cái, ngửa đầu uống hết.
Lập tức, mọi người đều hăng hái dạt dào.
Bạch Ngọc Đường bị bốn vị nghĩa huynh và một tên “thanh mai trúc mã” vây ở giữa, nghe ngữ điệu an ủi như có như không của bọn họ, đôi mắt hoa đào chậm rãi cong lên, nhếch môi cười xấu xa:
“Bốn vị ca ca.”
“Hả?” Tám mắt quay đầu.
“Ngũ đệ có một chuyện muốn nói với bốn vị ca ca, xin bốn vị ca ca cho dù như thế nào cũng phải đồng ý.”
“Đừng nói là một chuyện, chỉ cần là Ngũ đệ nói thì trăm chuyện ngàn chuyện cũng được.” Hàn Chương vỗ ngực lè nhè.
Ba Thử còn lại cũng gật đầu.
Bạch Ngọc Đường cười gian, lộ ra hàm răng sáng long lanh:
“Vậy thật là…. Tốt quá!”