“Ha ha ha ha, không ngờ đường đường là Nam hiệp Triển Chiêu mà cũng có lúc ngồi không yên.”
“Gì mà ngồi không yên, căn bản chính là quá nôn nao!”
Đội đón dâu cười vang.
“Ha, được rồi được rồi, rốt cuộc cũng đã đến cửa lớn của Khai Phong phủ rồi!” Đinh Triệu Huệ đưa tay che nắng nhìn, đột nhiên, sắc mặt co lại, “Ôi trời, ta không nhìn lầm chứ!”
Mọi người giật mình, rướn cổ nhìn lên phía trước, sau đó, ngây ngẩn cả người.
Có một đội ngũ đứng trước cửa chính Khai Phong phủ ba trượng, Toàn Thiên Thử Lô Phương, Triệt Địa Thử Hàn Chương, Xuyên Sơn Thử Từ Khánh, Phiên Giang Thử Tưởng Bình, còn có Thiếu trang chủ Thiên hạ đệ nhất trang Bùi Mộ Văn xếp thành một hàng, bày ra tư thế “Núi này là do ta mở, cây này là do ta trồng, nếu muốn đi qua, để lại lộ tài”.
Mà ở trước bức thịt tường kia, Bạch Ngọc Đường áo trắng phất phới, ngọc thụ lâm phong đứng đầu, vẻ mặt phách lối.
Ở bên trái Bạch Ngọc Đường, bày ra hai cái cự đỉnh, ở bên phải, cắm hai cây gậy trúc cao ngất, trên đầu gậy trúc treo một bông lụa đỏ tượng trưng cho điều may mắn.
“Triển Chiêu, hôm nay nếu muốn cưới Lục muội Kim Kiền của ta làm thê tử thì phải trải qua ba cửa ải!”
Giọng nói của Bạch Ngọc Đường xé gió, vang vọng cả đường phố.
Dân chúng vây xem xung quanh xôn xao nổ tung.
“Oa, Ngũ Thử Hãm Không Đảo và Thiếu trang chủ Thiên hạ đệ nhất trang ‘Cản môn’ kìa!”
“Ai ô ô, lần này có trò hay để xem rồi!”
“Ha ha ha, chẳng lẽ Triển đại nhân đón dâu thì phải quá ngũ quan, trảm lục tướng à?”
Quá ngũ quan, trảm lục tướng: qua năm cửa ải, chém sáu vị tướng. Dựa theo tích Quan Vũ khi rời bỏ Tào Tháo tìm Lưu Bị từng vượt qua năm cửa ải và chém đầu sáu viên tướng, uy danh lừng lẫy. Ngụ ý vượt qua muôn vàn khó khăn. “Hắc hắc, còn kích thích hơn võ lâm đại hội nữa!”
Dân chúng bên kia thì thấy náo nhiệt, còn đội ngũ đón dâu bên này thì đau cả đầu.
“Này này, Ngũ đệ làm gì vậy hả!” Đinh Triệu Huệ ồn ào.
“Cản môn đón dâu chẳng qua chỉ là một việc vui thôi, nhưng Ngũ đệ lại làm giống như muốn đại chiến lôi đài vậy?”
“Vấn đề là bây giờ Kim hộ vệ là muội tử kết bái của Ngũ Thử Hãm Không Đảo, Hãm Không Đảo chính là nhà mẹ đẻ của người ta…” Trí Hóa nhíu lông mày, nhìn Nhan Tra Tán bên cạnh.
Nhan Tra Tán đau khổ, nhìn về phía bóng đỏ hơi có chút quỷ dị trên lưng ngựa, ho nhẹ một tiếng: “Triển hộ vệ… Hay là trước tiên cứ nghe chút quy luật của bọn hắn xem sao?”
Trên tuấn nhan của Triển Chiêu vẫn giữ nguyên nụ cười, nhưng ý xuân vui vẻ ấm áp đã bắt đầu chuyển thành gió lạnh tháng mười, mấp máy môi, giọng nói hào sảng gõ vào màng nhĩ của mọi người:
“Không biết quy luật ba cửa ải của Ngũ đệ là gì?”
Bạch Ngọc Đường cười sáng lạn: “Đơn giản thôi! Chúng ta đều là người giang hồ, đón dâu tất nhiên cũng phải ấn theo quy củ của giang hồ. Ba cửa ải, nếu bên ngươi thắng hai cửa, chúng ta lập tức mở rộng cửa phủ chào đón ngươi, nhưng nếu bên ta thắng hai cửa…”
“Thì sao?” Giọng nói của Triển Chiêu lạnh lẽo.
Bạch Ngọc Đường cười gian: “Thì sau khi Triển đại nhân thành thân với Lục muội, Lục muội phải về Hãm Không Đảo nửa năm!”
Lời vừa dứt, một cổ hàn khí trong nháy mắt xoáy lên quanh thân Triển Chiêu, ào ào bay ra.
Các thành viên trong đội ngũ đón dâu co rụt cổ lại.
“Khụ…khụ, Triển đại nhân, đừng vội, bên chúng ta nhân tài đông đúc, nhất định sẽ không thua.” Trí Hóa gượng cười.
“Đúng đúng đúng! Đinh thị song hiệp chúng ta vô địch thiên hạ, tuyệt đối không sợ Ngũ Thử Hãm Không Đảo, Thiên hạ đệ nhất trang…” Đinh Triệu Huệ càng nói càng hăng.
“Được! So thế nào?” Triển Chiêu bỗng nhiên lên tiếng.
Bạch Ngọc Đường chỉ ngón tay sang cự đỉnh bên cạnh; “Cửa thứ nhất, hai bên phái một người, ai có thể nâng cự đỉnh lên nhanh nhất thì thắng.”
Lời vừa nói ra, bốn phía lập tức xôn xao.
“Đùa à, hai cái đỉnh này vừa nhìn là biết làm bằng đồng xanh rồi.”
“To như vậy, ít nhất là trên trăm cân!”
“Ai có thể nâng lên chứ?!”
“Căn bản là không làm được!”
Bạch Ngọc Đường quét qua mọi người, nhíu mày cười, quay đầu lại hô to một tiếng: “Tam ca!”
“Đến liền!” Xuyên Sơn Thử Từ Khánh nhảy đến bên cạnh cự đỉnh, loạn vỗ ngực, “Ta tới trước! Ai tới so với ta đây?!”
Mọi người nhìn cơ ngực cuồn cuộn của Từ Khánh, cảm thấy sau lưng có chút lạnh.
“Thế nào? Sợ à?” Bạch Ngọc Đường khiêu khích nhìn đội ngũ đón dâu đối diện.
Các thành viên của đội đón dâu liếc nhìn cự đỉnh, âm thầm lau mồ hôi.
Triển Chiêu nhíu chặt lông mày, quay đầu lại nhìn về phía mọi người.
Mọi người cùng nhau co rụt cổ.
Đinh Triệu Lan: “Ai đi đây?”
Đinh Triệu Huệ: “Đùa à, đó là Từ Tam ca đấy!”
Phòng Thư An: “Uầy, ta không làm được!”
Trí Hóa: “Tại hạ chỉ là người tao nhã ngâm thơ ngắm trăng…”
Nhan Tra Tán: “Nhan mỗ chỉ là thư sinh…”
Nhất Chi Mai: “Tại hạ chỉ là trộm…”
Vũ Mặc: “…”
Ngải Hổ ra khỏi hàng, vỗ ngực: “Ta đi!”
Vô số ánh mắt mong chờ lập tức bắn tới trên người Ngải Hổ.
“Ngải Hổ (đồ nhi ngoan), trông cậy vào ngươi!”
Ngải Hổ trịnh trọng gật đầu, nắm chặt thắt lưng đi lên trước, ôm quyền: “Từ Tam ca, mời!”
“Được! Đã sớm nghe đồn Đoạn Đao Khách Ngải Hổ trời sinh thần lực, hôm nay Từ Khánh ta cũng được gặp rồi.” Từ Khánh vỗ tay hét to.
“Mời!”
“Mời!”
Từ Khánh và Ngải Hổ song song đi lên đứng trước hai đỉnh đồng, vẻ mặt ngưng trọng.
Bên này, Ngải Hổ bóp quyền, trầm hông, đứng tấn.
Bên kia, Từ Khánh cởi áo, lộ ra cơ thể rắn chắc.
Bên này, Ngải Hổ trầm người xuống, cả người chui xuống đỉnh đồng, vai khiêng đỉnh đồng, bỗng nhiên hét lớn “Lên”.
Bên kia, cánh tay sắt của Từ Khánh ôm lấy đỉnh đồng, gân xanh nổi lên, ngửa đầu hét lớn “Lên”!
Mọi người nín hơi ngưng mắt nhìn, không dám thở mạnh một tiếng.
Đỉnh đồng trên vai Ngải Hổ chậm rãi nâng lên, đỉnh đồng do Từ Khánh ôm cũng chậm rãi nâng lên, khiến trái tim mọi người cũng bay lên tới cổ họng.
Đột nhiên, Từ Khánh bỗng nhiên hét lớn một tiếng, thân hình khôi ngô bỗng nhiên trầm xuống, sau một khắc, hai tay bỗng nhiên nâng cao, giơ đỉnh đồng lên cao khỏi đầu.
Trong nháy mắt yên tĩnh, sau kinh ngạc là tiếng hoan hô vang dội.
“Hay!”
“Sức lực tốt!”
“Hảo anh hùng!”
Từ Khánh đắc ý, giơ cao đỉnh đồng đi vài bước, vẻ mặt khiêu khích nhìn Ngải Hồ còn đang trầm hông ngồi ở bên kia, ném đỉnh đồng, nâng lên một trận bụi mù.
“Ta cũng làm được!” Không ngờ Ngải Hổ bên kia cũng đột nhiên quát to, thân hình chậm rãi đứng thẳng, cũng khiêng đỉnh đồng lên.
Chung quanh lập tức vang lên
tiếng trầm trồ khen ngợi.
“Lợi hại!”
“Tuổi còn nhỏ nhưng sức lực không nhỏ!”
“Thật sự là anh hùng xuất thiếu niên!”
Trong tiếng hoan hô, Ngải Hổ cuối cùng vẫn kiệt sức không địch lại, vẻ mặt không cam lòng buông đỉnh đồng xuống.
“Tiểu tử ngươi, thật sự là rất giỏi! Sau này tiền đồ rộng mở trước mắt! Ha ha ha ha!” Từ Khánh đi lên phía trước vỗ vai Ngải Hổ cười nói.
Ngải Hổ mím miệng, hướng Từ Khánh ôm quyền: “Lần này ta tài nghệ không bằng người, nhưng mà ta còn nhỏ, sau này mỗi ngày ta sẽ ăn thêm một chén cơm nữa, nhất định có thể tăng sức lực! Từ Tam ca, ngày sau tái chiến!”
“Ha ha ha ha, được được được!” Từ Khánh hất chòm râu lên, cao giọng cười to, “Từ Tam gia ta lúc nào cũng tiếp.”
Ngải Hổ cười lộ răng.
“Tiểu Miêu, trận này, là bên Bạch Ngũ Gia thắng.” Bạch Ngọc Đường thản nhiên đi đến bên người Từ Khánh và Ngải Hổ, mở quạt cái phạch, nhướn mày cười nói.
Khuôn mặt tuấn tú của Triển Chiêu vẫn vui vẻ như thường: “Không sao, còn hai cửa nữa mà.”
Nói xong, con ngươi đen nhẹ nhàng đảo qua Ngải Hổ trên trận.
Ngải Hổ chợt cảm thấy lạnh sống lưng, vội vàng chạy tới sau lưng Trí Hóa.
Bị đồ đệ biến thành tấm bia chắn, Hồ ly đen âm thầm lau mồ hôi lạnh, cố cười vui vẻ nói: “Tiếp theo là so cái gì?”
Bạch Ngọc Đường cười hắc hắc, lùi về sau một bước, chỉ hai cây gậy trúc sau lưng: “So…. Ai có thể lấy bông lụa đỏ trên cây nhanh nhất thì thắng.”
Mọi người nhất thời giật mình.
Hóa ra là so khinh công.
Đội đón dâu lập tức vang lên tiếng hoan hô.
“Ha ha ha, lần này thì Ngũ đệ tính sai rồi, so về khinh công, thiên hạ này ai có thể hơn thần trộm Nhất Chi Mai chứ!” Đinh Triệu Huệ vỗ tay cười nói.
“Không sai, không sai, Nhất Chi Mai lão huynh, trận này ngươi không lên thì ai lên!” Phòng Thư An to giọng.
“Nhưng mà… Phiền…” Nhất Chi Mai không tình nguyện, nhưng sau khi thấy tân lang liếc về phía mình, tỏa hàn khí ra bốn phía, thì lập tức biến thành một khuôn mặt tươi tắn, “Không thành vấn đề, cứ tin tưởng tại hạ.”
“Được! Đại ca!” Bạch Ngọc Đường quay đầu cười.
“Ngũ đệ yên tâm!” Lô Phương đi lên phía trước, đứng trước cây gậy trúc bên trái, ôm quyền chào mọi người.
“Lộ Đảo chủ, mời.” Nhất Chi Mai đứng trước cây gậy trúc bên phải, hướng Lô Phương ôm quyền.
“Mời!” Lô Phương cười.
“Vậy…” Bạch Ngọc Đường lùi lại mấy bước, giơ cánh tay lên, “Một, hai, ba… Bắt đầu!”
Lời vừa dứt, Lô Phương và Nhất Chi Mai cùng vọt lên từ mặt đất, giống như hai làn khói bay thẳng lên gậy trúc.
Xung quanh lập tức vang lên tiếng hô cố lên và tiếng trầm trồ khen ngợi.
“Sư phụ, khinh công của Lộ Đảo chủ rất tốt sao?” Ngải Hổ khẩn trương hỏi Trí Hóa.
“Lộ Đảo chủ có biệt danh là Toàn Thiên Thử, khinh công tất nhiên là không tầm thường.” Trí Hóa nheo mắt phượng lại, “Đáng tiếc, so với Nhất Chi Mai, vẫn kém hơn một chút…”
“Hắc hắc, Tiểu Ngải Hổ à, lát sau ngươi sẽ hiểu.” Phòng Thư An cười nói.
Ngải Hổ gật đầu, đưa mắt nhìn, hai người gần như trong cùng một lúc lên tới cùng một độ cao, cách bông lụa đỏ chỉ còn nửa trượng.
“Lúc này mới là lúc mấu chốt!” Trí Hóa nói chắc chắn.
Quả nhiên, sau một khắc, Lô Phương và Nhất Chi Mai cùng đạp mủi chân lên cây gậy trúc kia.
Hai cây gậy trúc cùng rung động, nhưng biên độ rung lại khác nhau rất nhiều.
Cây gậy dưới chân Lô Phương lắc lư giống như có gió lốc lướt qua, mà cây gậy dưới chân Nhất Chi Mai lại chỉ khẽ run lên.
Mà một chút rung động ấy, chính là cách biệt một trời một vực.
Sau đó, thân hình Nhất Chi Mai biến thành một vệt mờ, lên như diều gặp gió, bỗng nhiên bỏ xa Lô Phương, chỉ cách bông lụa đỏ một chút.
“Hay! Còn thiếu một bước nữa thôi!” Đội đón dâu cùng hét to.
Không ngờ vào lúc này, Nhất Chi Mai vốn nắm chắc thắng lợi trong tay lại đột nhiên trượt chân, bất ngờ rơi xuống từ trên không trung.
“Xảy ra chuyện gì vậy?!” Mọi người nhất thời kinh hãi, đưa mắt nhìn kỹ, lập tức giận dữ.
Phần đầu cây gậy trúc của Nhất Chi Mai, dưới ánh mặt trời lấp lánh tỏa ra hào quang sáng chói, hiển nhiên là bị bôi dầu trơn.
“Quá đáng!”
“Lại chơi ăn gian!”
Đội đón dâu lập tức ồn ào.
“Binh bất yếm trá!” Bạch Ngọc Đường nhếch miệng cười.
Binh bất yếm trá: chiến tranh thì không ngại lừa dối, việc quân sự luôn phải lừa địch. Trên trận, Lô Phương đã vượt qua Nhất Chi Mai, giơ cánh tay lên là có thể bắt được bông lụa đỏ.
Mà Nhất Chi Mai…..
Nhất Chi Mai đã tiếp đất, trong tay còn cầm một bông lụa đỏ.
“A!!”
Mọi người đều há hốc mồm.
Rõ ràng Nhất Chi Mai còn chưa đến đỉnh, sao lại có bông lụa đỏ trước chứ?!
“Là dây thắt lưng, lúc Nhất Chi Mai rơi xuống, đã dùng thắt lưng thắt thành bông lụa đỏ!” Bùi Mộ Văn kêu lớn.
“Không đúng với quy luật!” Lô Phương cầm bông lụa đỏ rơi xuống nhìn Nhất Chi Mai, cười cay đắng.
“Binh bất yếm trá thôi mà! Các người chỉ nói ai lấy được bông lụa đỏ trước là thắng, chứ không nói ai lên đỉnh gậy trúc trước mới thắng.” Nhất Chi Mai cười vô tội.
“Nói rất hay!”
“Là các ngươi chơi ăn gian trước, chúng ta chỉ là ăn miếng trả miếng thôi!”
Đội đón dâu hoan hô.
“Ngũ đệ, trận này các ngươi thua rồi.” Triển Chiêu ngồi trên tuấn mã, khẽ cười nói.
Lông mày Bạch Ngọc Đường nhảy mấy cái, khóe môi khẽ cong: “Cũng được, trận này coi như các ngươi thắng! Nhưng, trận tiếp theo….”