Khương Dư cư nhiên dám trào phúng hắn ta trước mặt mặt nhiều người như vậy là một con chó?
Mặc Tử Luật lớn lên trong hào môn, vẫn luôn duy trì giáo dưỡng tốt đẹp thuộc về hào môn, như công tử nhẹ nhàng.
Nhưng giờ đây, lần đầu tiên bị chọc giận đến mặt như muốn nứt ra.
"Khương Dư, cô có ý gì?"
Mặc Tử Luật tức đến khó thở, lần đầu tiên nghiêm túc đánh giá cô gái mình khinh thường từ tận đáy lòng này.
Một gương mặt khiến người ta chỉ nhìn một lần đã khó có thể quên.
Khóe miệng cô ngậm ý cười kiêu ngạo, ánh mắt lạnh băng khinh thường, như nữ vương duy ngã độc tôn, quang mang vạn trượng.
Khương Dư lạnh lùng nói, "Anh bị ngu à? Tôi đã trắng trợn táo bạo mắng anh là một con chó như vậy, chẳng lẽ anh còn nghe không hiểu ư?"
Lời này cực kỳ kiêu ngạo!
"Khương Dư, cô đừng quá đáng, cũng đừng nghĩ dùng cách này hấp dẫn sự hứng thú của tôi.
"
Theo Mặc Tử Luật, Khương Dư chẳng qua là muốn diễn tiết mục cực đoan, lấy nó tới hấp dẫn lực chú ý của hắn ta.
Thấy tên trai này vẫn tự luyến như thế, Khương Dư không khỏi cười lạnh, "Anh sẽ không thật sự cảm thấy tôi thích anh đấy chứ? Người trẻ tuổi à, tự luyến là bệnh, anh nhìn mình trong gương đi, có chỗ nào xứng với tôi chứ? Đến tư cách xách giày cho tôi cũng không có!"
Khi còn là sát thủ Diêm La, có vô số đàn ông ưu tú theo đuổi cô, cho dù là quý tộc vương thất, hay đại lão thương nghiệp, cô đều coi thường.
Cô là Diêm La, những tên đàn ông kia xách giày cho cô cũng không xứng!
Mặc Tử Luật so với những người đàn ông theo đuổi cô kiếp trước, căn bản là một tên cặn bã.
Mặc Tử Luật bị Khương Dư kiêu ngạo cuồng vọng chọc giận đến đau não, ánh mắt hắn ta âm u dừng trên gương mặt tuyệt mỹ tự tin kia của Khương Dư, nói, "Vậy những lá thư tình lúc trước cô viết cho tôi là cái gì? Chuyện này, ai ở kinh đô mà không biết?"
Lúc trước Khương Dư đưa thư tình cho hắn ta, nội dung thư ấu trĩ bất kham, cũng bởi chuyện này nên hắn ta bị bạn thân cười đến không dám ngẩng đầu.
Nghe Mặc Tử Luật nhắc tới thư tình, khoé miệng Khương Dư vẽ lên độ cung thành nụ cười trào phúng, "Không thể nào, không thể nào, anh sẽ không thật sự cho rằng những bức thư tình não tàn đó là do tôi viết chứ?"
Ánh mắt cô nhìn hắn ta như là đang nhìn một tên đần độn không có đầu óc.
Mặc Tử Luật tức đen cả mặt, như đáy nồi bị cháy đen vạn năm, hắn ta tự tin hỏi lại, "Chẳng lẽ không phải cô sao? Trừ bỏ kẻ ngốc cô, còn ai có thể viết ra cái loại thư tình não tàn như vậy?"
Khương