Các tân khách bắt đầu sôi nổi ra về, tâm tình mỗi người đều rất phức tạp.
Có thù oán với hai nhà Khương Mặc, thấy hai nhà náo loạn lớn như vậy thì chê cười, hiển nhiên là vui sướng khi người gặp họa, thậm chí còn tự hỏi xem nên bỏ đá xuống giếng như nào.
Có người vui vẻ cũng có người sầu.
Những thiếu gia hào môn và thiên kim danh viện trước đây từng khinh nhục Khương Dư, nội tâm giờ phút này hoảng loạn cực kỳ, sợ Khương Dư sẽ tới báo thù.
Ban nãy ánh mắt túc sát của Khương Dư đảo qua toàn trường, hệt động vật máu lạnh, âm trầm, khiến người ta cảm tưởng không thoát ra được.
Không chỉ tính cách thay đổi, mà còn được Khương Hàn Xuyên bảo vệ!
Sao không lo lắng hối hận cho được.
Lục Chính Bạch và Hứa Diễm ôm Khương Nhu té xỉu vào phòng nghỉ ở hậu trường.
Khương Dư có hơi mệt, thân thể này vẫn quá yếu.
Khương Dư vừa xoay người định rời đi.
Liền thấy thằng nhóc tầm bảy tám tuổi, lớn lên béo tốt mập mạp vọt ra, cầm một khẩu súng nước đồ chơi, phun nước về phía Khương Dư, vẻ mặt còn tinh thần trọng nghĩa mười phần nói, "Đứa nhát gan, đồ quê mùa, đứng lại đó, tôi là tiểu anh hùng chính nghĩa, chị đã bị tôi bắt được, mau quỳ xuống xin tha cho tôi!"
Một thân váy đen của Khương Dư bị súng bắn nước phun ướt một mảng, thoạt nhìn chói mắt cực kỳ.
Mắt Khương Dư lập tức lạnh xuống, không chút độ ấm!
Đây là quần áo anh trai nhỏ đưa cho cô!
Khương Dư xoay người, liền thấy được gương mặt kiêu ngạo của thằng mập đầy vẻ hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang nhìn mình.
Nhãi mập này là Lục Thần Thần, là con trai của Lục Chính Bạch cùng Hứa Diễm, theo họ Lục Chính Bạch.
Có lẽ đứa nhỏ này mới là cục cưng trong lòng Lục Chính Bạch, là đứa con trai hoàn toàn thuộc về mình, cho nên ông ta và Hứa Diễm đều vô cùng cưng chiều thằng mập này, nuôi nó thành dạng có tính cách thật sự lớn.
Sau khi Khương Dư vào ở Khương gia, nhãi mập này dưới những các kiểu lừa gạt của Khương Nhu mà coi Khương Dư thành người xấu muốn cướp ba mẹ mình đi, nên bèn chơi xấu các kiểu với Khương Dư.
Khi đó tính cách nguyên chủ yếu đuối, lại còn thiện lương, dẫu bị khi dễ, cũng chỉ cho là còn nhỏ không hiểu chuyện, không so đo với nó, điều này ngược lại khiến thằng mập này bắt nạt nguyên chủ càng ác liệt hơn.
Có một lần, nhãi mập mua một khẩu súng đồ chơi, dù chỉ là đồ chơi, nhưng uy lực rất lớn, có thể đánh được động vật nhỏ.
Thằng mập này liền cầm súng đồ chơi đánh nguyên chủ, làm nguyên chủ đau vài ngày, muốn ngủ cũng không được, hơn nữa viên đạn còn bắn lên mặt nguyên chủ, cô ấy thiếu chút nữa thì mù.
Nguyên chủ cuối cùng ấu bất lực, đi cáo trạng với Lục Chính Bạch, song Lục Chính Bạch nhẹ nhàng bâng quơ nói, nó vẫn là trẻ con, chỉ đang đùa giỡn với cô ấy thôi.
Kết thúc hồi ức, Khương Dư cười lạnh, nhìn chằm chằm Lục Thần Thần béo hơn heo trước mặt, "Mi làm dơ quần áo chị.
"
Lục Thần Thần bị ánh mắt lạnh nhạt của Khương Dư dọa, khuôn mặt nhỏ béo mập tác khắc sững sờ.
"Chị, chị xứng đáng, ai bảo chị là đồ quê mùa chứ, còn, còn ức hiếp chị Nhu Nhu, quân dối trá!"
Lục Thần Thần bắt nạt Khương Dư đã quen, lúc này tuy rằng có bị dọa không nhẹ, nhưng vẫn giữ thái độ cao cao tại thượng.
Nó giơ khẩu súng nước đồ chơi lên, nhắm vào Khương Dư, "Đánh chết chị! Đánh chết cái đứa con gái dối trá nhà chị!"
Có điều nó vừa định bắn nước thì khẩu súng trong tay đã bị cướp mất.
"Đồ quê mùa! Trả súng lại cho tôi! Chị vậy mà lại dám động thủ với tôi!! Đây là súng đồ chơi ba mua cho tôi! Mau trả lại cho tôi! Làm hỏng rồi chị không đền nổi đâu!" Lục Thần Thần thấy Khương Dư cư nhiên phản kháng, tức xì khói.
Khương Dư nhìn món đồ chơi trong tay, ánh mắt lạnh lùng, không chút để ý ném xuống đất vỡ tan.
"Chị xấu xa! Đứa con gái gian trá! Chị ném hỏng đồ chơi của tôi rồi! Tôi phải méc ba mẹ! Để ba mẹ phạt chị!"
Thấy Khương Dư cư nhiên ném