Đen Trắng

Tới Gần [2]


trước sau

Đường Kính chậm rãi bước vào phòng bệnh, tầm mắt rơi xuống bóng dáng của Kỉ Dĩ Ninh, thấy một hình ảnh im lặng bảo vệ.

Mỗi lần nhìn thấy cô gái này, cùng nói chuyện với cô, Đường Kính luôn nhớ tới những bức tường phủ đầy dây thường xuân vào hoàng hôn ở London, nhớ tới cơn mưa bên bờ sông Thames, nhớ tới cả đèn đường mang phong cách Victoria trong làn sương mù dày đặc, tất cả đều im lặng, tuyệt đẹp, giống như những ngày chỉ có hòa bình và yên tĩnh.

Nơi nào có cô, cho dù đi giữa thế gian hỗn loạn cũng có thể như mạch thượng hoa khai, hoãn hoãn quy hĩ [1], trong lòng đều có đào hoa lưu thủy [2], đao kiếm không thể làm bẩn trời trong khí mát.

[1] Mạch thượng hoa khai, hoãn hoãn quy hĩ: một câu thơ, nghĩa là: Hoa trên đường đã nở, có thể vừa ngắm cảnh vừa thong thả quay về – Ngô Việt Vương và Vương phi tình cảm mặn nồng, có lần Vương Phi về nhà mẹ thăm họ hàng, lâu quá không về, Ngô Việt Vương viết thư nói “Mạch thượng hoa khai, khả hoãn hoãn quy hĩ”, viết là “từ từ” nhưng ý là ở chữ “về”, tuy rằng là “từ từ” nhưng lại dịu dàng hối thúc Vương phi trở về bên ông, diễn tả nỗi nhớ nhung của chồng đối với vợ. Nghe nói Vương phi nhận được thư, nước mắt tuôn chảy, lập tức trở về Hàng Châu.

[2] Đào hoa lưu thủy: hoa đào trôi theo dòng nước.

Đường Kính nhìn cô, lẳng lặng suy nghĩ, cũng từng là một thanh niên học tập ở Cambridge, khiến cho anh đối với cô lại có thêm một phần muốn chăm sóc và thương tiếc. Cho dù hiện tại cô có làm sai chuyện gì, có làm Đường Dịch bị thương, anh cũng không mong cô cuốn vào, anh cũng không thể trách móc cô cái gì.

Thu lại ý nghĩ, Đường Kính chậm rãi tiến vào, nâng tay trái lên, muốn khoát lên vai cô, muốn an ủi cô.

Cảm nhận được bên cạnh có người, Kỉ Dĩ Ninh hơi ngẩng đầu nhìn lên, khi ánh mắt nhìn thấy đó là Đường Kính, trong phút chốc ánh mắt cô lại lộ ra chút bối rối. Bối rối này là tự bản thân cô thấy muốn xin lỗi và áy náy, chỉ vì một câu nói của cô, đã làm Đường Dịch bị thương, cũng thật có lỗi với Đường Kính.

Người với người là không thể so sánh được, chỉ vì không cẩn thận một chút thôi cũng sẽ khiến hai bên đều bị tổn thương. Đạo lý đơn giản như thế, từ nhỏ cô đã biết rồi, nhưng đáng tiếc vẫn có thể phạm sai lầm.

Thấy cô bất an, tay trái đã nâng lên của Đường Kính lại để giữa không trung.

…… Trong lòng Đường Kính cảm thấy có lỗi.

Rõ ràng anh không có làm gì sai, an phận thủ thường rời xa tai họa, anh cũng tự nhủ với mình rằng không cần quá để ý đến hành vi của Đường Dịch, dù sao anh ấy mà tức giận lên thì luôn luôn không có chừng mực, nhưng giờ phút này, khi nhìn thấy Đường Dịch đang ngủ không yên trên giường bệnh, nhìn thấy một người vốn mạnh mẽ ngạo mạn, không nói lý lẽ lại đang nằm yên tĩnh ở đó, trong lòng Đường Kính vẫn không thể né tránh cảm giác có tội, không hiểu tại sao lại thấy mình thật có lỗi.

Giật mình sửng sốt, Đường Kính thu lại bàn tay trái, dùng thái độ hào phóng tự nhiên che giấu nội tâm cũng đang bất an của mình.

Chuyện này thật quá sức tưởng tượng, thế nên cuối cùng chỉ có một người ngoài cuộc đang bình tĩnh xem xét tình hình bên trong.

Thiệu Kì Hiên ho một tiếng, đi lên phía trước, vỗ vỗ bả vai Kỉ Dĩ Ninh, nhẹ giọng khuyên cô.

“Cũng đã ba giờ sáng rồi, một ngày rồi cô vẫn chưa ăn gì, lại còn chưa nghỉ ngơi, như vậy không tốt đâu,” Bác sĩ Thiệu xuất phát từ góc độ nghề nghiệp, tỉ mỉ chuyên nghiệp,“Đi, tôi đưa cô đi ra ngoài ăn cơm, tốt xấu gì cũng nên ăn một chút, sức khỏe của cô vốn đã không tốt rồi, không thể miễn cưỡng được.”

“Tôi không muốn rời khỏi đây,” Cô nắm chặt tay Đường Dịch không chịu buông, lắc đầu nhẹ giọng nói:“Dù thế nào tôi cũng không muốn đi.”

“Tôi cam đoan, ăn cơm xong lập tức sẽ đưa cô về,” Nghĩ nghĩ, Thiệu Kì Hiên lại hạ giọng nói:“Dù sao, cô cũng nên để Đường Kính ở lại đây một lúc, anh ấy cũng giống như cô, luôn nghĩ ngợi nhiều……”

Những lời này có tác dụng rất lớn, Kỉ Dĩ Ninh không thể không dao động.

Đường Kính thản nhiên nói với cô:“Nghe lời Kì Hiên có được không?” Nhìn thoáng qua người trên giường, trong giọng nói của Đường Kính tràn ngập tâm tình phức tạp,“Anh muốn ở trong này cùng anh ấy một lúc……”

Kỉ Dĩ Ninh cũng là người hiểu biết, ngay lập tức hiểu được ý tứ trong lời nói của anh. Vì thế, Kỉ Dĩ Ninh chậm rãi buông tay Đường Dịch ra, đứng dậy cùng Thiệu Kì Hiên đi ra ngoài.

Bên trong lại trở nên yên tĩnh.

Đường Kính ngồi xuống bên mép giường, vừa nhấc mắt lên, liền thấy thân ảnh của Đường Dịch.

Toàn bộ không gian chỉ còn lại có hai người bọn họ, ánh mắt nhu hòa của Đường Kính đang chăm chú nhìn người đàn ông trước mắt này, còn có khuôn mặt anh, những lời đồn về anh ấy quả nhiên là đúng, người đàn ông này thật sự là vừa quyến rũ vừa xinh đẹp.

Cũng thực quật cường.

Đường Kính nhìn anh, giờ phút này tình cảm nhiều năm qua toàn bộ hiện lên, như bản tin truyền hình hiện rõ trước mắt, thế này mới làm cho anh biết được một phần máu mủ tình thâm cũng có thể gắn kết thế nào.

Ồ, anh trai, mọi chuyện anh làm luôn phơi bày, ám ảnh trước mặt em, cho dù em có rời khỏi Đường gia rời khỏi anh, thế giới của em vẫn luôn có anh.

“…… Anh có lầm hay không, không buông tha người khác còn chưa tính, ngay cả chính mình anh cũng không chịu buông tha sao, anh làm việc cũng không lo lắng hậu quả à?……”

Giọng nói của Đường Kính rất thản nhiên, lẳng lặng nhìn anh ấy.

“Nói cho anh một chuyện cũ nhé,” Anh chậm rãi mở miệng, giọng điệu thật ôn nhu,“…… Tô Tiểu Miêu, tính cách của cô ấy, anh cũng hiểu chứ? Không sợ trời không sợ đất, càng là nguy hiểm lại càng có hứng thú, thiên đường địa ngục đều dám đi, sau khi kết hôn với cô ấy, em chưa bao giờ lừa cô ấy, chưa bao giờ mắng cô ấy, đôi khi bị cô ấy chọc giận, thật sự rất muốn đánh cô ấy một chút, nhưng mà ……”

Đường Kính nở nụ cười, cúi đầu lẳng lặng tiếp tục nói chuyện trước đây,“Nhưng mà có một lần, cô ấy khóc……. Anh có thể tưởng tượng được không? Một người không kiêng nể gì như Tô Tiểu Miêu, một Tô
Tiểu Miêu lúc nào cũng gây chuyện thị phi như con thú nhỏ, thế nhưng lại có thể khóc trước mặt em và Kì Hiên……. Anh có biết vì sao không?”

“…… Cô ấy bị em dọa khóc, nói thực, là bị Đường gia dọa khóc. Cô ấy nhìn thấy em bị người ám sát đâm trúng cánh tay, đó là lần đầu tiên cô ấy tận mắt chứng kiến chuyện của Đường gia, cô ấy không thể thừa nhận nó. Tối hôm đó em đã bế cô ấy rất lâu, chỉ cần buông tay ra cô ấy sẽ tỉnh.”

Đường Kính nhìn người bệnh trên giường, quyến luyến trong lòng cũng cũng tan đi rất nhiều,“Anh thấy đấy, ngay cả người như Tô Tiểu Miêu cũng không thể thừa nhận chuyện của Đường gia, huống chi là Kỉ Dĩ Ninh……”

Anh nhìn Đường Dịch, trong mắt hiện lên sương mù dày đặc,“Lúc đó, cô ấy đã bị anh làm cho sợ tới mức nói mà không kịp nghĩ, mới có thể nói ra câu đó, cô ấy không có ý gì đâu ……”

“Lời nói vô tâm như vậy, anh sao có thể cho là thật được chứ……” Xoa mặt Đường Dịch, biểu tình của Đường Kính cũng thật khổ sở,“Chuyện này, nếu ngay cả anh cũng không chịu được, anh muốn em làm sao mà đối mặt đây?……”

**** **** ****

Kỉ Dĩ Ninh đi theo sau Thiệu Kì Hiên, trong người thấy thật mệt mỏi, giống như người bị bệnh nặng, làm cả thế giới của cô trở nên rối loạn.

Cấp dưới của Đường gia đang đứng thành hai hàng bên hành lang, người nào cũng mang vẻ mặt và động tác như nhau, quần áo chỉ toàn một màu đen, càng tăng thêm cảm giác áp bách. Khi đi qua Khiêm Nhân đang đứng cuối hành lang, Kỉ Dĩ Ninh vội vàng hướng về phía anh cúi thấp đầu xin lỗi.

“Thực xin lỗi, tôi thật có lỗi……”

“Không cần,” Thái độ của Khiêm Nhân rất lãnh đạm, không hề nhìn cô,“Cô là người của Dịch thiếu, không cần khách khí với tôi như vậy.”

Có thể tưởng tượng, người da mặt mỏng như Kỉ Dĩ Ninh, ở trước mặt mọi người bị người ta nói như thế, trong lòng có bao nhiêu khổ sở. Lúc này cô chỉ biết cúi đầu, sắc mặt tái nhợt, ngay cả bàn tay cũng không biết nên đặt ở đâu.

Khiêm Nhân rầu rĩ xoay người, không muốn nói cái gì nữa.

Thiệu Kì Hiên tiến lên, bất ngờ nâng tay gõ vào trán anh ta một cái,“Anh có lầm hay không, ngay cả một cô gái mà cũng bắt nạt.”

Khiêm Nhân nhất thời không thể khống chế được đáy lòng đang tức giận, xoay người quát:“Anh có biết Dịch thiếu chưa từng bị –” Tổn thương–

Thiệu Kì Hiên lạnh lùng liếc anh ta, Khiêm Nhân lập tức ngậm mồm. Anh có thể không nể mặt Kỉ Dĩ Ninh, nhưng đúng là không thể không nể mặt Kì Hiên.

Buồn bực nhìn Kì Hiên một cái, Khiêm Nhân xoay người bước đi.

Kì Hiên vỗ vỗ vai Dĩ Ninh, đứng bên cạnh an ủi cô.

“Không cần để ý Khiêm Nhân, từ nhỏ anh ta đã đi bên cạnh Đường Dịch, toàn bộ thế giới quan nhân sinh quan đều bị Đường Dịch biến thái kia vặn vẹo hết, đi, chúng ta không cần để ý đến anh ta nữa……”

Đi xuống tầng, hai người đi đến sân sau bệnh viện.

Thiệu Kì Hiên xoay người nhìn phòng bệnh trên tầng tám, thấy ánh đèn bên trong vẫn nhu hòa như trước, không nhịn được mà mỉm cười, thấp giọng cảm thán nói:“Hôm nay Đường Kính nhà chúng ta nhất định đã bị áp lực tâm lý rất lớn……”

Kỉ Dĩ Ninh ngẩng đầu, có chút nghi hoặc,“Vì sao?”

“À,” Kì Hiên nở nụ cười, có chút nghiền ngẫm,“Nói cho cô biết, cô sẽ vì chính câu nói của mình mà khổ sở đó, còn muốn biết không?”

Cô gật đầu một cái. Đã làm sai rồi, cô không sợ tự trách.

Kì Hiên nhìn cô, biểu tình có chút sâu sắc, lại có chút phức tạp.

“Kỉ Dĩ Ninh……” Anh gọi cô một tiếng, bình tĩnh hỏi:“Có một vấn đề, cô có nghĩ đến không?”

“…… Cái gì?”

“Hoàn cảnh của Đường Kính phức tạp như vậy, từng nắm giữ tài chính của Đường gia, nhưng trên tay anh ấy không có thực quyền của Đường gia, nói cách khác, trên tay anh ấy không có thế lực bạo lực đối kháng nào, muốn toàn diện lại an toàn rời khỏi xã hội đen, cô cho rằng có khả năng này sao?”

“……”

Kì Hiên ôn hòa nói cho cô một chuyện thật,“Đường Kính cũng không giết người, cũng không dính máu, thậm chí cuối cùng có thể an toàn toàn diện rời khỏi cái thế giới kia, là vì có một người, luôn ở phía sau giúp đỡ anh ấy ……”

Cô sững sờ, giật mình hoảng hốt.

Gió đêm thật lạnh, trong ánh trăng, có hình ảnh cây và hoa thực thanh tịnh.

Bỗng nhiên cô nhớ tới pháo hoa đầy trời đêm hôm đó, nhớ tới câu nói cần em của Đường Dịch.

Thì ra, anh ấy thật sự cần cô.

Cô nhớ tới nửa đêm hôm đó, anh ôm cô ở trên giường, ngón tay thon dài vuốt ve lưng cô, trên giường rải rác quần áo của anh và cô, cô nhớ rõ biểu tình khiêu gợi khi anh tiến vào thân thể cô, nhớ tới giọng nói thương tiếc của anh, anh nói, em thật gầy, ngay sau đó anh cúi người hôn cô, nóng bỏng như bàn ủi.

Một Đường Dịch ôn nhu, mê hoặc cả trời đất, định ra khúc nhạc dạo trên cả quãng đường của cuộc đời cô.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện