Buổi tối, Kỉ Dĩ Ninh tắm rửa xong, lau khô tóc rồi đi vào phòng ngủ, nhìn đồng hồ trên tường, mới chín giờ.
Vẫn sớm như vậy sao? Kỉ Dĩ Ninh nở nụ cười.
Mình bây giờ, đã hoàn toàn bị Đường Dịch một tay dạy nên rồi.
Cô vốn là người có tính chậm chạp, ở nhà làm việc gì cũng thong thả
về mặt thời gian, thường thường tắm rửa xong cũng đã muộn, Đường Dịch
không chỉ một lần nhìn thấy bộ dáng ôn nguội của cô, thường thì ngay khi cô mới tắm rửa được một nửa đã đi vào phòng tắm ôm cô ra mà bắt đầu…,
động tác cường ngạnh mặc kệ cô kinh ngạc hay là kêu lên sợ hãi, giúp cô
tắm xong liền trực tiếp ôn cô đặt lên giường, chân anh quỳ bên mép
giường bao lấy cô, mặt không chút biểu tình vung ra một câu: nhớ kỹ, về
sau không được chậm như vậy, anh là người không kiên nhẫn lắm, nhất là
lúc đang đợi em ở trên giường.
Khi đó cô còn không hiểu bản tính của anh, gật gật đầu nói đã biết,
thế nhưng sau đó lại phạm sai lầm, dù sao cũng là thói quen sinh hoạt
hơn hai mươi năm rồi, làm sao có thể bởi vì một câu khuyên bảo của anh
mà sửa được chứ.
Vì vậy anh rốt cục không thể nhịn được nữa, chọn một buổi tối ở trên
giường tra tấn cô, đối với người hiểu biết về chuyện vợ chồng chỉ là tờ
giấy trắng như cô, anh thật sự có quá nhiều kỹ xảo cho cô kiến thức.
Người đàn ông này có chấp niệm kinh người, không đạt mục đích sẽ không
bỏ qua, mỗi lần đều chọn lúc đem cô tiến vào chỗ sâu nhất trong tình
dục, anh mới dừng lại, hỏi một câu: ‘Nhớ được chưa?’. Cô bị anh làm cho
mất đi thần trí, không kịp trả lời, anh lại tiếp tục, không tiến không
lùi, chỉ dùng ngón tay và môi lưỡi của mình khơi mào dục niệm trong cô,
để cô một mình trầm luân tiến vào vòng xoáy của dục vọng, anh cũng không cứu, đến khi cô mở miệng đáp một câu ‘Về sau em sẽ không. . . ” anh mới cười chụp lên cô, nói bên tai cô một câu tốt, biết nghe lời, sau đó
quấn lấy toàn bộ thân thể cô, yêu cô.
Nhớ tới chuyện cũ, trong lòng Kỉ Dĩ Ninh lại dâng lên nhiều cảm xúc,
cô cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, trong cuộc sống tinh tế như nước
chảy, giữa lúc đó cô và Đường Dịch, hóa ra đã có nhiều kỷ niệm để chia
sẻ như vậy, thân thể đấy, trong nội tâm đấy, quấn giao cùng một chỗ,
không thể so sánh phân rõ cái nào nhiều hơn cái nào.
Mở một góc chăn ra, cô đi vào ngủ, ngồi gần đầu giường, cô cầm một
quyển sách của anh lên xem. Một bản “luật pháp quốc tế” dày cộp, bên
trên không có một vết tích, một dấu ấn nào, mới tinh giống như chưa có
người đọc. Nếu không phải có một lần nào đó cô vô tình nhìn thấy Đường
Dịch nói chuyện tại thư phòng trong công ty, cô trông thấy anh tức giận, tiện tay cầm bộ sách này đặt ở trên bàn ném qua, vung ra một câu:
‘Trang hai trăm mười ba điều thứ ba mươi hai! Giấy trắng mực đen xem
không hiểu có phải hay không? ! ” thì chỉ sợ đến nay cô mới biết, hóa
ra, anh là cao thủ.
Đường Kính đã từng nói qua, nếu như không phải cao thủ đùa bỡn với
pháp luật, với thân phận đó, trong thế giới màu đen này làm sao tồn tại
được.
Trong nội tâm Kỉ Dĩ Ninh có chút chua xót.
Đối với Đường gia, đối với trách nhiệm, đối với thân phận, đối với
gia thế bối cảnh khổng lồ phức tạp sau lưng, Đường Dịch chưa bao giờ
đánh giá nửa chữ. Coi như hoàn toàn không có phản kháng, dù tốt hay xấu, anh đều tiếp nhận toàn bộ.
Kỉ Dĩ Ninh không đành lòng đối với sự thuận theo vận mệnh thế này.
Nếu không phải là một người đủ mạnh mẽ thuyết phục chính mình tiếp nhận
vận mệnh đi trên con đường trải đầy mưu trí đó, chắc chắn không có dũng
khí quyết tuyệt chấp nhận như vậy.
Đối với thế giới đó của anh, cô tuyệt đối không muốn tham gia; nhưng đối với con người anh, cô lại muốn tham gia.
Vì vậy cô bắt đầu đọc những cuốn sách anh đã đọc, thầm nghĩ có thể
nói chuyện với anh lúc anh cần, cô có thể theo kịp tiết tấu của anh.
Đọc sách là một điều vất vả, người im lặng và quyết tâm như Kỉ Dĩ
Ninh cũng không phải ngoại lệ, chỉ cảm thấy mình vừa đọc được một vài
phần mà thời gian đã trôi qua mười hai giờ đêm rồi.
Buông sách, Kỉ Dĩ Ninh nhịn không được cầm lấy điện thoại đặt bên đầu giường. Nắm lấy rồi lại buông, buông ra rồi lại nắm lấy.
Gọi cho anh làm gì đây? Gọi cho anh lại có thể nói cái gì đây?
Cô chưa bao giờ là một người nói nhiều, mặt đối mặt cũng có nhiều lời khó nói, càng không nói đến là ở trong điện thoại. Một Kỉ Dĩ Ninh như
vậy, chỉ có người đàn ông ôm ấp tình cảm như Đường Dịch mới hiểu được,
mới có thể chịu đựng.
Đúng là vẫn còn nhớ anh, lắng nghe giọng nói của anh nói chúc ngủ
ngon cũng tốt rồi. Vì vậy, cô nhấn từng con số một, tốc độ của nhịp đập
con tim cũng biến đổi cùng tần suất với động tác.
Điện thoại kết nối, chuông vang lên rất lâu, vẫn không có người tiếp.
Kỉ Dĩ Ninh cảm thấy thấy tim mình đang từng chút từng chút một bị chìm xuống.
Lần đó vào đêm sinh nhật cô, Đường Dịch ôn nhu ở cùng cô suốt cả đêm. Thậm chí anh có thể cùng cô chơi ghép tranh, nằm một nửa bên người cô,
nhìn cô ngồi lên chiếc thảm nhung, ghép lại từng miếng một lên bức tranh lớn. Lúc cô mê mang ghép sai, anh lại
lập tức ngẩng đầu lên nhìn cô,
bên môi mang theo một nụ cười vui vẻ, thẳng đến khi cô bị anh cười đến
đỏ mặt, anh mới ra tay giúp cô. Anh cũng không nói chuyện, chỉ là không
nhanh không chậm nắm tay cô, dùng động tác im lặng chỉ cho cô phải đem
miếng ghép đó để ở đâu, sau đó cô liền nói cảm ơn với anh, nhưng không
ngờ anh lại trực tiếp kéo cô xuống đè lên người cô, dùng hàm răng cắn
vào cái khóa mở ra quần áo của cô, cười cười nói ‘Muốn thu tiền lãi’.
Còn lần này, anh lại lỡ hẹn.
Không ở bên cô, để lại cô một mình đối mặt với bóng đêm.
Cô biết rõ anh và cô là người của hai thế giới, nếu như không phải anh một mực tới gần cô, cô căn bản sẽ không gặp được anh.
Thời gian cùng sự thật giao thoa đã tạo nên chênh lệch thật lớn, Kỉ Dĩ Ninh mím chặt môi mình, kinh hoảng.
Ngay khi cô đang thất thần, điện thoại rốt cục cũng có người nghe.
Giọng nói của Đường Dịch, là âm thanh cô vô cùng quen thuộc: “Muộn như vậy còn chưa ngủ?”
Kỉ Dĩ Ninh ngay lập tức hoàn hồn, nói quanh co đáp một câu: “Muốn ngủ…” Cuối cùng, cô lại nhịn không được hỏi, “Anh đang ở đâu?”
“Công ty, ” anh trả lời rất ổn định, vẫn là cách nói chuyện thông
thường của anh: “Hôm nay nhỡ hẹn sinh nhật của em, anh sẽ nhớ rõ.”
Kỉ Dĩ Ninh không nói. Chỉ một câu nói đơn giản ‘Anh sẽ nhớ rõ” của
anh đã khiến toàn bộ ủy khuất và kinh hoảng của cô biến mất không thấy.
Nói với anh ngủ ngon, Kỉ Dĩ Ninh cúp điện thoại. Khả năng thật là cô
đã lừa gạt mình rồi, cô quá tín nhiệm Đường Dịch, anh nói cái gì cô đều
tin tưởng.
Tắt đèn chìm vào giấc ngủ, nằm ở phía bên phải chiếc giường đôi, cô
gái thiện lương nhìn sang chỗ vắng vẻ bên cạnh, rốt cục nói với chỗ
không người đó từ trong đáy lòng mình: “Em rất nhớ anh. . .”
. . .
Cùng lúc đó, một nơi khác trong thành phố.
Trong phòng bệnh của một bệnh viện tư nhân, trước cửa sổ sát đất
ngoài phòng khách, một người đàn ông đứng đó mặt hướng ra ngoài cửa sổ,
cầm trong tay chiếc điện thoại di động.
Thiệu Kì Hiên mặc áo bác sĩ màu trắng đi ra từ phòng bệnh, nghe thấy
lời Đường Dịch vừa rồi nói trong điện thoại, không nhịn được trêu chọc:
“Ở công ty? Thật sao? Đối với người như Tô Tiểu Miêu mà lừa gạt cũng
thấy cảm giác có tội, còn Kỉ Dĩ Ninh thì sao, người bình thường thật
đúng là không nỡ lừa gạt cô ấy. . .”
Đường Dịch quay người, lạnh lùng quét mắt liếc anh.
Thiệu Kì Hiên cười thật mập mờ, “Nhưng cũng đúng thôi, đêm hôm khuya
khoắt anh ra tay làm cái việc anh hùng cứu mỹ nhân thế này, gạt Dĩ Ninh
vẫn tốt hơn.”
“Anh còn dám nói tiếp thử xem.”
Kì Hiên vội vàng nhấc tay đầu hàng, “OK, tôi không nói, tôi không nói ah ~~ “
Đường Dịch buông tay cầm điện thoại di động xuống, lãnh đạm hỏi: “Cô ấy thế nào?”
“Anh ôm cô ấy trở về mà không phát hiện à?”
Thiệu Kì Hiên vừa rót cho mình một cốc nước vừa nói: “Trên người cô
ấy bị thương không ít, cũng may đều là bị thương ngoài da, ăn chút đau
thôi,” Thiệu Kì Hiên có lòng cảm khái nói: “Trên đời này tôi gặp qua cô
gái vừa có thể gây chuyện lại vừa có thể bảo vệ mình, có lẽ thật sự chỉ có vị kia nhà Đường Kính thôi, biết rõ đánh thắng được mới đánh, đánh
không lại sẽ trốn, trốn không thoát sẽ lừa gạt, dù sao thế nào cũng sẽ
không để mình chịu chút thiệt hại nào, Tiểu Miêu thật sự là đáng khâm
phục nhé ~~ “
“Đây là một loại thiên phú, bẩm sinh đấy,” Đường Dịch nhìn thoáng qua người trong phòng bệnh, mở miệng không mang cảm xúc gì: “Tôi thấy cô ấy không giống người có loại thiên phú này.”
“Không có thiên phú còn chưa tính, tôi thấy điều xui xẻo nhất của cô
ấy chính là gặp được anh,” Kì Hiên rất là cảm khái, không có tâm tư nào
tiếp tục nói: “Năm đó trong lúc vô tình anh cứu cô ấy, cô ấy mới chỉ có
17 tuổi, anh cũng không phải không biết chính mình rất xinh đẹp, vào
thời kì trưởng thành nhất của tiểu cô nương mười bảy mười tám tuổi này,
đang đi vòng quanh Quỷ Môn quan rồi lại thấy được một thanh niên anh
tuấn như vậy cứu mình, cô ấy làm sao có thể chống cự được chứ, nếu tôi
mà là một cô gái khẳng định tôi cũng muốn đạp đổ anh đó…”