Kỳ thật Kỉ Dĩ Ninh đêm nay đã bị chuốc không ít rượu, vì đền bù sinh
nhật của cô mà, các anh chị em ở đó làm sao có thể buông tha cho cô
được, hơn nữa không khí ở vũ hội cũng đủ khiêu khích và cũng đủ làm say
lòng người, ngay cả người như Kỉ Dĩ Ninh, cũng không thể thoát khỏi áp
bách của mọi người.
Vì vậy, Kỉ Dĩ Ninh quả thật đã say.
Tuy nhiên, không thể không nói, Kỉ Dĩ Ninh thật sự có tự chủ hơn
người. Khi thấy Tiểu Miêu đã chui vào một góc mà ngủ, một tia lý trí
cuối cùng còn sót lại trong đầu Kỉ Dĩ Ninh đã tỉnh lại. Nhìn thấy Tiểu
Miêu ngủ say đến mức không có chút ý thức phòng vệ nào, cơ chế phải bảo
vệ người nhà của Kỉ Dĩ Ninh liền tự động mở ra, trong lòng có suy nghĩ
‘Trăm ngàn lần không thể để người xấu bắt Tiểu Miêu đi!’ trách nhiệm đó
đã làm Kỉ Dĩ Ninh vững tâm bảo trì được một tia tỉnh táo cuối cùng.
Thẳng đến khi Đường Kính ôm lấy Tiểu Miêu từ trong tay mình, Kỉ Dĩ
Ninh mới dám hoàn toàn trầm tĩnh lại. Vừa nhấc mắt, liền thấy một thân
ảnh quen thuộc đang đi về phía mình.
Tư thái mê hoặc.
Đường Dịch.
Người đàn ông này luôn dễ dàng gây chú ý, cho dù anh không nói câu
nào, chỉ cần giương mắt coi chừng cô, cũng có thể có cả đống chuyện cũ
muốn nói với cô rồi.
Sau đó Kỉ Dĩ Ninh đã hoàn toàn say, từ huyễn hoặc tới trầm mê, không để ý đến ánh mặt trời và thậm chí cả năm tháng nữa.
Đường Dịch tiến lên ôm lấy eo cô, nâng cái cằm tinh xảo của cô lên, thấp giọng hỏi một câu:“Vừa nãy em gọi anh là gì?”
Kỉ Dĩ Ninh ngẩng đầu, nâng tay ôm cổ anh, trong mắt như được phủ một lớp sương mù sau khi say.
Mỉm cười với anh, giữa đôi môi mọng nước của Kỉ Dĩ Ninh phát ra một chữ:“Dịch……”
Ánh mắt của Đường Dịch bỗng chốc mờ mịt.
Shit! Cô như thế này, nếu anh mà không có chút phản ứng cầm thú thì quả thực không phải là đàn ông!
Một giây sau đó, Đường Dịch chặn ngang bế cô lên, xoay người đi về
hướng xe thể thao. Bụng dưới bỗng chốc nóng rực lên rõ ràng nói cho anh
biết anh đang mong muốn xâm chiếm cô thế nào, muốn chiếm hết từng góc
thân thể cô, một chút cũng không tha.
Phía sau, quán trưởng tiên sinh nhìn bóng dáng một người đàn ông đang ôm chặt lấy Kỉ Dĩ Ninh rời đi, khẽ nở nụ cười.
Đứng ở góc độ người bên ngoài mà nhìn vào, ông đã từng nghi hoặc, một người thanh thuần tinh khiết như Kỉ Dĩ Ninh, tại sao phía sau lại có
một hậu trường đáng sợ như Đường Dịch được?…… Khiến người ta vì cô mà
toát mồ hôi lạnh.
Tuy nhiên, khi ông nhìn thấy biểu tình vừa rồi của Đường Dịch, nhìn
thấy ánh mắt của Đường Dịch rơi xuống má cô, chỉ trong chớp mắt cả khóe
mắt và đuôi lông mày đều nở rộ mềm mại, lão tiên sinh chợt hiểu ra.
Cảm tình như thế, thật sự không thể nói đến đạo lý được.
Ai không có chứ?
Tật cũ, tai họa ngầm, không buông tay được với ai đó, bị ám ảnh bởi nhiều chuyện.
Nhân quả thị phi từ kiếp trước, bày ra dấu vết cạm bẫy cả rõ ràng lẫn mờ ám ở trong đời. Trong lòng mỗi người đều có một key word, Đường Dịch cũng không phải ngoại lệ, từ khóe mắt đến đuôi lông mày, từ trong lòng
bàn tay đến đầu con tim, cả cuộc đời anh chỉ có một lần có được key
word–
Dĩ Ninh, Kỉ Dĩ Ninh.
……
Khi lái xe về nhà, Đường Dịch đương nhiên tăng vọt tốc độ. Nếu Kỉ Dĩ
Ninh tỉnh táo, nhất định cô sẽ bị tốc độ nhanh đến cực điểm này dọa cho
hồn bay phách tán, nhưng mà đêm nay cô say, vì thế Kỉ Dĩ Ninh không chỉ
có không sợ hãi, mà ngược lại vì chứng minh mình không có say, Kỉ Dĩ
Ninh còn tự nhẩm lại bảng cửu chương.
“…… Tám chín bảy mươi hai, chín chín tám mươi mốt.”
Sau khi lặp lại ba lần, cô ngẩng đầu lên, kéo tay áo sơmi của anh:“Dịch, em tính có đúng không?”
Đường Dịch ‘Ừ’ một tiếng, giọng nói khàn khàn kỳ cục.
Cô cứ một lần lại một lần gọi ‘Dịch’ như thế, quả thực so với những
cô gái có thủ đoạn quyến rũ cao siêu còn cảm thấy mất hồn hơn. Kỉ Dĩ
Ninh chưa bao giờ gọi anh như vậy, gọi một chữ như thế này đối với một
Kỉ Dĩ Ninh tỉnh táo mà nói thì tương đương với một việc vô cùng khó
khăn, nếu Kỉ Dĩ Ninh có thể làm nũng và có thủ đoạn tán tỉnh như thế này thì sẽ không có tình trạng khó khăn như trước đây.
Nhớ những ngày cô mới bước chân vào Đường gia, cô rất sợ Đường Dịch,
khi nói chuyện với anh luôn dùng một câu ‘Này –’ để gọi, mà không hề gọi tên anh. Thậm chí đến khi Đường Dịch tức giận phát ra lửa rồi mà cô vẫn không có nửa điểm giác ngộ, mặc cho anh đè nặng thân thể mình trên
giường tra tấn không ngừng, một lần lại một lần bắt buộc hỏi cô ‘Em gọi
anh là gì? Hả? Gọi anh là gì?’, cô suy nghĩ nửa ngày cố lấy dũng khí,
ngây ngốc bật ra một câu ‘Dịch thiếu……’, làm cho Đường Dịch đột nhiên
nổi trận lôi đình, quả thực đã nghĩ đến chuyện cứ ở trên giường thế này
mà giết chết cô để quên đi.
Còn bây giờ sao?
Đường Dịch hơi quay đầu lại nhìn thoáng qua người ngồi bên cạnh.
Lúc này Kỉ Dĩ Ninh đang dựa vào người anh, hai mắt nhắm chặt, hô hấp
đều đều, thỉnh thoảng lại gọi tên anh, như vậy rất quen thuộc, đến mức
mà Đường Dịch có một loại ảo giác, cô đã gọi mình như thế này từ rất
nhiều năm rồi, chỉ là không đặt vào miệng mà nói ra thôi, chỉ dám gọi
trong tim mình, cô cũng sẽ không cho anh biết, cắn chặt răng mím chặt
môi lại, một mình nuốt xuống tất cả.
Một Kỉ Dĩ Ninh như vậy, bảo anh làm sao có thể nhắm mắt làm ngơ đây.
Về đến nhà, Đường Dịch ôm cô lên lầu đi đến phòng ngủ, cô thật sự đã
say không còn tỉnh táo nữa, ở trước cửa phòng ngủ thân thể dính sát vào
anh ngửa đầu cười cười, bàn tay thăm dò trong túi quần tây của anh, lấy
ra cái chìa khóa xe của anh, cô cầm trong tay thưởng thức một lát, nhìn
nhìn, cảm thấy không giống cái chìa khóa phòng ngủ, lại duỗi tay tiến
vào túi quần anh trả lại.
Đứng trước cửa phòng thế này, tay cô mơn trớn thân thể anh chỉ cách
có một lớp vật liệu may mặc mỏng manh, rất dễ dàng khiến một Đường Dịch
dục vọng vốn đã kêu gào lại tiếp tục đẩy cao hơn mười độ nữa, vung chân
đá văng ra cửa phòng rồi đi vào, anh không có chút nhẹ nhàng nào mà đặt
mạnh cô xuống giường. Nâng tay cởi bỏ cúc áo khoác tùy tay ném sang một
bên, anh quỳ xuống mép giường, hai tay bao bọc quanh người cô, hai người nhìn nhau.
Khi thấy đôi môi mềm mọng ẩm ướt của cô dưới tác dụng của rượu lại
sưng lên một chút, trong mắt Đường Dịch bỗng chốc lóe lên tia sáng chiếm giữ, mãnh mẽ vung tay, xé mở cổ áo len của cô ra tìm tòi trong đó, động tác thô bạo, chỉ nghe thấy âm thanh của từng cái cúc áo nhỏ bé rơi
xuống đất, ngay sau đó, cả người anh đè ép lên.
Hôn sâu.
Kỉ Dĩ Ninh ngẩng đầu lên, thở phì phò, đấm vào vai anh, cô nũng nịu oán giận:“Thật là nặng……”
Anh cắn môi cô cười đến giảo hoạt:“…… Vậy Dĩ Ninh ở trên có được không?”
Cô theo bản năng thốt ra một tiếng không rõ hàm nghĩa: ‘Uhm……’.
Đường Dịch có ý định bắt nạt cô, không cho cô một đường sống tự hỏi
nào, anh ôm lấy eo cô, bàn tay chỉ hơi dùng sức đã làm cô ngồi trên
người mình.
Đây thật là một góc độ mới mẻ, Kỉ Dĩ Ninh trừng mắt nhìn, thấy dưới
thân mình có một khuôn mặt huyễn hoặc đẹp đẽ, cô giống như đã bị mê
hoặc, chậm rãi phủ xuống.
Cô ghé vào người anh, nâng tay sờ sờ mặt anh, biểu tình của cô có chút băn khoăn:“Từ rất lâu rồi em đã muốn hỏi anh một chuyện.”
“Cái gì?”
Cô cố mở miệng, hỏi:“Trước kia anh…… đã từng gặp em chưa?”
Đường Dịch nở nụ cười, vuốt ve tấm lưng mịn màng của cô, cho cô đáp án:“Chưa từng.”
Kỉ Dĩ Ninh càng thêm hoang mang:“Nhưng mà em cảm thấy anh rất quen thuộc……”
Đường Dịch tâm hoa nộ phóng. [1]
[1] Tâm hoa nộ phóng: hoa nở trong tâm, ý nói sự vui mừng, hạnh phúc…
Kỉ Dĩ Ninh tiếp tục nói:“Nhìn thấy những người xinh đẹp em đều cảm thấy bọn họ rất quen thuộc……”
Sắc mặt Đường Dịch trầm xuống.
Tay anh không có ý tốt luồn vào trong quần lót của cô thăm dò, vừa
lòng nghe thấy hơi thở của cô càng ngày càng loạn, động tác của anh chậm lại, dụ hoặc cô trả lời vấn đề:“…… Nếu Đường Dịch không xinh đẹp, Dĩ
Ninh sẽ không thích?”
“Đúng……”
Cô nằm trên người anh, cúi đầu xuống, vừa không trả lời cũng không
lảng tránh. Giương mắt lên nhìn thấy ánh mắt anh càng ngày càng nguy
hiểm, đến mức làm cho Kỉ Dĩ Ninh theo bản năng co rúm người lại, yếu ớt
tiếp tục nói:“Sẽ thích chậm một chút……”
Sắc mặt Đường Dịch tiếp tục trầm xuống.
Kỉ Dĩ Ninh nức nở một tiếng, ghé vào người anh không dám động.
Ô…… Không nên trách cô là người phàm tục, tuy rằng cô cũng muốn làm
một người cao thượng, một người thú vị…… Nhưng rốt cuộc cô vẫn chỉ là
một con người thôi mà!
Bình thường tỉnh táo cô còn có thể lý trí khống chế đạo đức của mình, nhưng bây giờ cô đã say thành như vậy rồi, nếu còn muốn cô bảo trì được đạo đức như thánh mẫu nữa thì có phải là muốn làm khó cô hay không……
Đường Dịch có bộ dạng xinh đẹp là sự thật, ánh mắt mọi người xung
quanh nhìn anh cũng đủ để chứng minh điều này, những người đã từng gặp
anh, không ai là không đem lòng hâm mộ, sợ hãi than, nhiều năm như vậy
mà Đường Dịch chỉ tuần hoàn theo con đường tiêu chuẩn dễ nhìn là ‘Cậu bé đẹp trai — mĩ thiếu niên – nam chủ ngôn tình.
Đường Dịch cũng chẳng quan tâm đến người khác nói gì, anh tự biết
mình có bộ dạng xinh đẹp, nhưng xinh
đẹp cũng không thể có cơm mà ăn
được, anh lại không cần kiếm sống bằng khuôn mặt này, tư sắc xinh đẹp
thì có thể dùng vào việc quỷ quái gì chứ.
Nhưng không nghĩ tới! Bộ dạng xinh đẹp không thể có cơm ăn, lại có thể cưới lão bà!!
Đường Dịch cảm thấy Kỉ Dĩ Ninh như vậy thật sự là đáng yêu, nhưng
cũng thật sự là đáng giận, vì thế dưới sự nảy sinh tâm lý yêu hận phức
tạp thế này, mọi ý nghĩ xấu xa trong lòng Đường Dịch đều trỗi dậy……
Người nào đó đỡ lấy vai cô, kéo cô xuống dưới, thấp giọng hỏi bên tai cô:“Như vậy, Dĩ Ninh cảm thấy chỗ nào của anh là dễ nhìn nhất?”
Kỉ Dĩ Ninh ghé vào ngực anh, đang thật sự suy tư vấn đề này.
Đời này cô chỉ nhìn thấy thân thể một người đàn ông, căn bản là không thể có cái gì mà so sánh, cho nên cô thấy, tất cả bộ phận trên người
anh đều thực hoàn mỹ, một bộ phận thứ phẩm một chút cũng không có……
Đường Dịch cũng không muốn cô trả lời, mà chỉ lôi kéo tay cô thẳng
một đường xuống phía dưới, dừng lại ở một bộ phận nóng bỏng nhất, anh
thấp giọng quyến rũ cô:“…… Dĩ Ninh cảm thấy, nơi này được không?”
Dưới tác dụng của rượu, đầu Kỉ Dĩ Ninh thật sự trở nên rối tinh rối mù:“Em chưa nhìn thấy.”
Quả thật, cô chưa từng nhìn đến nơi đó của anh. Kỉ Dĩ Ninh từ nhỏ đã
nhát gan, trước khi kết hôn đừng nói là không có kinh nghiệm, mà ngay cả hôn môi cô cũng chưa từng, mỗi khi ở trên giường cùng Đường Dịch đều là khẩn trương đến cứng ngắc, tuyệt không dám đi nhìn mặt anh, càng đừng
nói đến chuyện nhìn nơi đó của anh ……
Đường Dịch tuyệt đối có tâm lợi dụng lúc người ta đang gặp khó khăn,
không lưu tình chút nào dụ hoặc cô phạm tội:“Dĩ Ninh muốn nhìn, đúng
không?”
Kỉ Dĩ Ninh ngậm miệng.
Mặc dù theo bản năng cô cảm thấy mình không thể nhìn, nhưng nói là
hoàn toàn không có chút tò mò nào thì đúng là nói dối, cô nghĩ mình đã
lớn như vậy sao còn chưa thực sự quan sát thân thể đàn ông chứ……
Đường Dịch kéo tay cô, phủ lên nơi đó của mình, âm thanh mê hoặc cất
lên từ giữa đôi môi:“Anh dạy cho em, cho nên Dĩ Ninh không cần sợ ……”
Như là đã bị mê hoặc, cô cúi đầu nhìn xuống.
Không thể không nói, Kỉ Dĩ Ninh chính là Kỉ Dĩ Ninh, cho dù đã hoàn
toàn say nhưng cô vẫn có bản năng chống đỡ này này nọ nọ, trên thực tế
trong lòng cô vẫn cảm thấy đây là đang phạm tội nên chỉ dám miễn cưỡng
liếc nhìn vài lần, điều chỉnh tầm mắt, sau đó lại liếc nhìn vài lần, lại tiếp tục điều chỉnh tầm mắt…… Cuối cùng, Kỉ Dĩ Ninh đỏ mặt thành thật
nói:“Đường Dịch, anh, phát…… Phát dục thật tốt……”
Một câu, Đường Dịch bị nghẹn chết khiếp.
Lần đầu tiên bị phụ nữ dùng từ nông dân ‘Phát dục tốt’ như vậy để
hình dung, anh quả thực bị kinh ngạc không biết nên nói cái gì, thực sự
không biết cô đánh giá như vậy là vinh hạnh hay là bi ai của anh……
Nói ra một đối lập tương phản nhé –
Khi Kỉ Dĩ Ninh tỉnh táo, cô hoàn toàn mang phong cách văn nghệ. Ví dụ cụ thể như, Đường Dịch ôm cô nằm ở trên giường xem tin tức, nhìn thấy
trên TV đang nói đến tin tức Đường gia đã ký được một hợp đồng kinh tế
với số tiền lớn, Kỉ Dĩ Ninh nhìn thoáng qua mỹ nhân đứng cạnh Đường Dịch trên màn hình, khi nhìn đến bộ ngực to lớn của cô ấy, Kỉ Dĩ Ninh liền
dời tầm mắt đi không nhìn, Đường Dịch trêu chọc cô: Dĩ Ninh không thích
cô ấy, phải không? Kỉ Dĩ Ninh mếu máo nói: Một cô gái như vậy, anh thích sao? Đường Dịch nghi hoặc: Như thế nào? Kỉ Dĩ Ninh ngậm ngùi phun ra
hai câu thơ: Viễn khán thành lĩnh trắc thành phong, viễn cận cao đê các
bất đồng [2]…… Đường Dịch đột nhiên cười ra tiếng, ngay cả hình dung bộ
ngực của phụ nữ mà cũng có thể dùng thơ cổ, thật là chỉ có Kỉ Dĩ Ninh
mới có tác phong này.
[2] Viễn khán thành lĩnh trắc thành
phong, viễn cận cao đê các bất đồng: dịch nghĩa đơn giản: nhìn xa thì
thấy núi, nhìn gần thì hóa ra chỉ là đỉnh đồi, gần xa cao thấp có khác
nhau.
Vậy mà bây giờ, Kỉ Dĩ Ninh say, đột nhiên sửa thành phong cách nông dân, vẫn là làm cho Đường Dịch có áp lực tâm lý cực lớn……
Kỉ Dĩ Ninh thực vô tội nhìn anh, lại nhìn xuống phía dưới của anh,
nâng tay tò mò cầm, vừa định buông tha, nhưng anh lại bất ngờ nắm lấy
tay cô.
“Đừng nhúc nhích.”
Anh nói như mất giọng, trong mắt lập tức u ám mơ màng.
Kỉ Dĩ Ninh bị dọa nên cũng không dám động.
Thật cẩn thận nắm nơi đó của anh, ngẫu nhiên xoa bóp, dừng lại, rồi lại tiếp tục xoa bóp……
Về cơ bản, Kỉ Dĩ Ninh chỉ là lấy một loại ý nghĩ mà nắm lấy nó thế
này ‘Thứ này là cái gì nhỉ? Càng lúc càng lớn thật là thần kỳ ah
~\(^o^)/~’ , căn bản cô không hề biết chỉ vài động tác nhỏ này của mình
cũng đủ khiến khoái cảm của Đường Dịch nháy mắt đã lên tới đỉnh núi.
Bỗng nhiên anh xoay người một lần nữa đè lên người cô, một tay nâng
cằm cô lên, bắt buộc cô há mồm, sau đó đầu lưỡi anh tiến vào, tiến quân
thần tốc, cắn vào đầu lưỡi không kịp rút đi của cô, bắt lấy nó, cùng anh cuốn hút. Sau đó anh bỗng nhiên nắm lấy hai tay cô giơ lên phía trước,
giữ chặt lấy tay cô ở trên, một động tác, khiến cho bộ ngực cô hoàn toàn cao ngất trước mắt anh, anh cúi đầu, môi lưỡi phủ lên đó, một chút
đường sống cũng không lưu.
Khoái cảm mãnh liệt làm cho Kỉ Dĩ Ninh rốt cục rên rỉ ra tiếng, anh
quá nhanh, động tác rất thân mật rất quyến rũ, hoa cả mắt làm cho cô
hoàn toàn không theo kịp tiết tấu của anh, cô hoảng loạn chỉ có thể một
lần lại một lần gọi tên anh.
Cô chỉ biết là, anh rất ít như vậy, làm tình gần như bạo lực.
Kỉ Dĩ Ninh không biết, kỳ thật, chỉ cần cô tỉnh táo cô sẽ rõ ràng
mình đầu gỗ đến đâu, sẽ hiểu được sự điên cuồng trong đêm nay của Đường
Dịch rốt cuộc từ đâu mà đến.
Đưa ra một ví dụ đơn giản vậy, tuy rằng hai người đã thành vợ chồng
được hai năm rồi, nhưng thường thường sau khi Đường Dịch lừa cô lên
giường đều phát sinh một cuộc đối thoại vô cùng thê thảm như sau –
“Anh đi tắt đèn đi mà……”
“……”
“Em muốn cái chăn……”
“……”
“Em còn muốn đóng cửa……”
“……”
“Anh, anh đem tay em nắm vào nơi nào hả?!”
“……”
“Em không cần sờ nơi đó của anh!”
“……”
“Không cần sờ chính là không cần sờ……”
“……”
“Anh không nói đạo lý…… Anh, anh, sao anh không tự mình sờ đi!”
“Kỉ Dĩ Ninh! Em câm miệng lại cho anh! Anh muốn em sờ!”
“……”
Vì vậy, trên thực tế, Đường Dịch thật là thực không dễ dàng gì. Kỉ Dĩ Ninh ở trên giường hoàn toàn không có một chút kỹ xảo nào tính là đáng
nói, không chỉ không có kỹ xảo, còn không có giác ngộ, khi ở trên giường cùng anh cô dĩ nhiên còn có thể bảo anh tự mình sờ, mà không ngẫm lại,
nếu anh muốn chính mình giải quyết, còn vô cùng thê thảm cùng cô ở trong này cả buổi sáng làm cái gì……
Anh cũng không thiếu phụ nữ, quyến rũ mảnh mai đáng yêu, chỉ cần anh
nói một câu hay một cái ngoắc tay, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, nhưng là cố tình, chính là anh không cần, chính là anh không thích, không thể đổ lỗi cho người khác, mà lỗi là do anh ngay từ đầu đã không lưu ý bị cô
chiếm giữ tất cả.
Mà đêm nay, Kỉ Dĩ Ninh say, không hề cứng ngắc không hề đầu gỗ, tất
cả đạo đức chuẩn tắc đều bay đi hết, thứ toát ra chính là phong tình
nguyên thủy nhất, cho nên Đường Dịch không thể dễ dàng khống chế được
bản thân mình, làm khó cô muốn dạy cho cô có thể am hiểu hương vị tình
yêu tốt đẹp nhất mà anh mang đến.