Nếu đầu óc Tô Tiểu Miêu tỉnh táo, sẽ không khó phát hiện ra sắc mặt Đường Kính lúc này đã rất khó nhìn rồi.
Đường Kính có ôn hòa đến đâu thì vẫn là đàn ông thôi, vẫn là người
đàn ông có một nửa dòng máu của Đường gia, bạo lực và đẫm máu đã được
mưa dầm thấm đất từ nhỏ, vậy mà còn có thể dưỡng thành tính cách lấy
tĩnh chế động như bây giờ, chứ không như Đường Dịch chưa gì đã tắm máu
lên người khác, đó đã là một kỳ tích lớn rồi, bạn còn trông cậy vào anh
ấy có thể giống như Kỉ Dĩ Ninh vĩnh viễn không còn cách nào khác sao?
Trong tình huống thế này mà lấy cứng đối cứng với anh ấy là vạn vạn
không thể được, hợp thời thực hành chính sách ôm đùi mới là tốt nhất.
Đáng tiếc, đáng tiếc là, Tô tiểu thư của chúng ta ngày thường khôn
khéo là vậy nhưng lúc này đầu óc đã không còn tỉnh táo thông minh nữa
rồi.
Lại nói tiếp, chuyện này cũng không thể đổ lỗi cho cô ấy.
Nhìn nhà người khác xem, có cô gái nào mà không phải là mẹ vinh nhờ
con không? Cô ở đây thì ngược lại, sắp có đứa nhỏ lại giống như ngồi tù. Mà cái gọi là triệu chứng mang thai ‘Buồn nôn, nôn mửa, ghê tởm’ đó,
cho tới nay vẫn không tìm đến cô, không chỉ có không có, cô còn có thể
ăn càng có thể ngủ, thế cho nên cô thật sự không được nhúc nhích, cũng
căn bản không có ý thức ‘giống như dĩ vãng đã từng treo đèn đổi phiên
trực đêm, học uống rượu ăn chơi tự hãm thân vào hành vi thương tổn bản
thân, đúng là không dám tái diễn nữa’.
Cô đang sống yên ổn, bỗng nhiên Đường Kính lại bó chân bó tay như
thế, khiến Tô Tiểu Miêu hoàn toàn bùng nổ, đầu óc nóng lên sẵn sàng hi
sinh, chỉ vào Đường Kính đề cao giọng:“Anh thích đứa nhỏ như thế sao
không để người khác sinh đi! Tôi không thèm quan tâm!”
Giây tiếp theo, tay trái của cô đã bị Đường Kính gắt gao bắt được.
Giọng của Đường Kính lạnh băng không có một tia độ ấm:“Vừa rồi em nói, là thật tình hả?”
Lông mày Tô Tiểu Miêu dựng thẳng, rất giống một con nhím:“Vô nghĩa!”
“……”
Chân trái của Đường Dịch mới vừa mới bước vào phòng khách biệt thự
của Đường Kính, sau khi nghe được đoạn đối thoại của hai người kia, dừng ba giây, xoay chân lập tức đi ra ngoài.
Kỉ Dĩ Ninh bị anh lôi kéo, vội vàng gọi anh:“Này, sao anh cứ như vậy mà đi hả?”
“Không phải đi, là chuẩn bị sẵn sàng giúp Đường Kính tìm người.”
“Sao?” Tìm ai?
Đường Dịch cười cười:“Em xem nhé, trong vòng một phút đồng hồ nữa, Tô Tiểu Miêu nhất định sẽ chạy ra đây……” Sờ sờ cằm, không quên bổ
sung:“Ừm, dựa vào lực sát thương của Đường Kính, khi Tiểu Miêu chạy ra
đây nhất định đã khóc rồi……”
Kỉ Dĩ Ninh lập tức nở nụ cười,“Đường Kính là người ôn hòa như vậy, làm sao……” Có thể –
Một từ ‘Có thể’ còn chưa kịp nói ra miệng, bỗng nhiên thấy một thân
ảnh nho nhỏ chạy vọt ra khỏi phòng, Kỉ Dĩ Ninh giương mắt, khi có người
chạy sát bên cạnh cô, rõ ràng nhìn thấy động tác Tiểu Miêu nâng tay lau
nước mắt.
Dĩ Ninh bất lực!
“Tiểu Miêu –”
“Anh đi tìm cô ấy về.” Đường Dịch giữ chặt cô lại,“Bên ngoài đang mưa to, em đi vào phòng nói chuyện với Đường Kính đi.”[ trong buồn rầu có
buồn rầu...... Tình huống như thế này luôn đi kèm với trời mưa to
||||||||| ]
Kỉ Dĩ Ninh vâng lời gật đầu đi vào phòng.
Quản gia nhỏ giọng nói cho cô:“Vừa rồi Kính thiếu gia nói nặng lời với Tiểu Miêu……”
“Vâng……” Dĩ Ninh cẩn thận hỏi thêm:“Anh ấy nói gì vậy……?”
“Cậu ấy nói, nếu cô ấy có bản lĩnh rời khỏi đây, cậu ấy cũng không thèm để ý, cô ấy muốn đi nơi nào thì đi……”
“……”
Trong lòng Kỉ Dĩ Ninh run lên.
Lời này đã rõ ràng, quá lời rồi.
Đường Kính hiển nhiên còn chưa hạ lửa giận, cả người anh tản ra hơi thở lạnh lùng chớ có đến gần, bước chân thong thả đến gần quầy
bar tự rót cho mình một ly tequila
(rượu được chưng cất từ nhựa cây thùa, đã chú thích ở chương trước), một hơi uống cạn. Sau khi trầm mặc vài phút, vung tay lên làm đổ hết ly rượu xuống sàn.
Ly rượu thủy tinh bị nện thật mạnh trên sàn, phát ra tiếng kêu chói tai, nặng nề, làm cho người ta sợ hãi.
Mọi người lớn bé ở Đường gia không ai dám khuyên một câu, quản gia
nhỏ giọng phân phó mọi người quét tước, vài cô giúp việc nín thở thu dọn từng mảnh vỡ nhỏ trên sàn, sau đó nhất trí rời khỏi phòng.
Kỉ Dĩ Ninh kinh hãi, đồng thời cũng có cảm giác bừng tỉnh đại ngộ.
Cũng không trách được anh có một mặt như vậy. Dù có ôn hòa đến đâu
thì anh vẫn là người của Đường gia. Bộ dáng Đường Kính trầm mặc tức
giận, rõ ràng rất giống bóng dáng của Đường Dịch.
Vào lúc này, nói cái gì anh ấy cũng không nghe. Khuyên cũng không tốt, có lẽ càng khiến anh phản cảm.
Kỉ Dĩ Ninh không nói chuyện, nhìn nhìn chung quanh.
Ngoài phòng mưa gió âm u, trong mắt Đường Kính chứa đầy ánh lửa, khớp xương trên mu bàn tay ẩn ẩn nổi lên màu xanh trắng, rót một ly rượu
mạnh, vừa định rót hết, bỗng nhiên nghe thấy sau lưng truyền đến một
giọng nói nữ tính mềm mại.
“Đó là Tiểu Miêu bọc vào đúng không? Thực đáng yêu.”
Đường Kính hơi hơi nâng mắt.
Dĩ Ninh cũng không nhìn anh, tầm mắt dừng ở bàn trà hình chữ nhật
giữa phòng khách. Bốn góc sắc nhọn, được bao một mảnh khăn trắng, không
chỉ riêng bàn trà này, tất cả những đồ dùng có góc nhọn trong phòng đều
được người nào đó bọc khăn vào. Có lẽ màu trắng không phù hợp với tiêu
chuẩn thẩm mỹ của cô, cho nên còn dùng bút màu nước vẽ lên đó, độ đáng
yêu lập tức UP+++~
Sắc mặt Đường Kính đổi đổi.
Là Tiểu Miêu làm.
Trước kia cô ấy thường xuyên bị thương bởi mấy cái bàn đó, cô cũng
không để ý, mà bây giờ, cô để ý, cô không nói gì, tình nguyện vụng trộm
động tay làm.
“Điều anh tức giận nhất, không phải là cô ấy không quan tâm đến đứa
bé sao? Có thể anh cảm thấy, ngay cả đứa bé cô ấy cũng không để ý, đối
với anh, lại càng không quan tâm. Anh sợ đứa bé gặp chuyện không may,
càng sợ Tiểu Miêu gặp chuyện không may, anh sợ chính mình không thể làm
điều đúng……” Dĩ Ninh khẽ cười với anh,“Thấy sao? Không phải cô ấy không
cần, cô ấy để ý, chỉ là cô ấy không có thói quen biểu đạt cho người khác nghe thôi.”
Đường Kính trầm mặc không nói lời nào, nhưng khí thế sắc bén vừa rồi rõ ràng đã dịu đi rất nhiều.
Kỉ Dĩ Ninh đi đến đó, cầm tay anh.
“Trước đây em nghĩ, giấc mộng của đàn ông trong thiên hạ cũng chỉ là: Tỉnh nắm quyền thiên hạ trong tay, say gối đầu trên mỹ nhân. Cho đến
khi em gặp được anh.”
Biểu tình của Đường Kính đã mềm xuống,“…… Anh?”
“Đúng vậy.” Dĩ Ninh cầm tay anh, cho anh ấm áp:“Anh có dã tâm, nhưng
vẫn mỉm cười chống đỡ với quyền lợi; Anh yêu Tiểu Miêu, cho dù cô ấy
không có vẻ đẹp truyền thống, cần anh trả giá rất nhiều tâm lực so với
những người khác, anh vẫn bao dung cô ấy, lý giải cô ấy, mà không phải
thay đổi cô ấy. Một Đường Kính như vậy, là rất khó tìm.”
Đường Kính thực mất mát.“Hôm nay anh, làm em thực thất vọng rồi?”
“Người thất vọng không phải là em, mà là nhân tài vì anh mà khóc đó……”
Sắc mặt Đường Kính đại biến,“Tiểu Miêu khóc?”
Anh quá rõ ràng, cô ấy không khóc bao giờ.
“Cô ấy có thể khóc, nhưng tuyệt đối sẽ không để người khác nhìn thấy, anh bảo cô ấy đi, cô ấy thật sự sẽ không trở về. Đường Kính, có một số
việc, cần có chút kiên trì, trừ phi chính mình tự mình trải qua mới có
thể hiểu được, nếu không, anh không thể có loại cảm giác này……”
Cô nâng mắt nhìn anh, trong mắt không hề dễ dàng biểu lộ màu
nhiệm:“Biết không? Không yêu đứa bé không chỉ dựa vào biểu hiện kiên
cường bên ngoài thôi đâu.”
……
Kết quả là ngày hôm đó, khi Đường Dịch ôm Tiểu Miêu từ trong mưa trở về, Đường Kính tìm đã sắp điên rồi.
Tiểu Miêu khóc mệt mỏi, cũng hoàn toàn bị Đường Kính làm đau lòng,
khi Đường
Dịch ôm về thì Tiểu Miêu đã ngủ. Đường Dịch đem người giao cho Đường Kính, thấy lúc anh ôm cô đáy mắt nói lên hối hận và luyến tiếc,
Đường Dịch và Kỉ Dĩ Ninh rất ăn ý không hẹn mà cùng cầm tay Đường Kính,
cổ vũ cho anh, sau đó rời đi, không quấy rầy thế giới của hai người họ
nữa.
Lái xe về nhà, cả người Đường Dịch ướt đẫm. Vừa rồi ôm Tiểu Miêu sợ
cô gặp mưa bị lạnh ảnh hưởng đến Tiểu Tiểu Miêu, Đường Dịch cởi áo khoác của mình khoác lên người cô, kết quả chính mình bị ướt từ đầu đến chân.
Trở lại phòng ngủ, Kỉ Dĩ Ninh vội vàng đi vào phòng tắm.
“Quần áo của anh ướt hết rồi, mau cởi ra đi, em vào mở nước tắm, bằng không anh có thể bị cảm lạnh đó.”
Tay phải bỗng nhiên bị người giữ chặt.
“Này –?”
Đường Dịch bất ngờ ôm cô từ phía sau, buộc chặt cánh tay, ôm chặt lấy cô.
Kỉ Dĩ Ninh có chút ngượng ngùng quay đầu nhìn anh,“Uhm…… Sao bỗng dưng lại thế này?”
Đường Dịch hôn lên gáy cô.
“Có phải em thích Đường Kính không?”
“……”
Đường Dịch chính là Đường Dịch, rung động cũng đủ gây sốc.
Anh không nói hai lời bỗng nhiên đi thẳng vào vấn đề như thế cũng
khiến Kỉ Dĩ Ninh kinh ngạc một chút, may là đã ở cùng anh mấy năm rồi,
hiểu biết về anh cũng không phải chỉ là một tờ giấy trắng, nên cô cũng
không đến mức bị anh làm rối loạn.
“Đường Kính à……” Dĩ Ninh cười cảm khái:“Một người đàn ông như vậy,
cũng gọi là thích, không bằng nói là thưởng thức càng nhiều một chút.”
Đường Dịch nhếch môi, có vẻ vừa lòng. Nắm lấy cằm cô quay mặt cô lại, anh hôn môi cô từ phía sau.
Đột nhiên anh nhiệt tình như vậy, cô còn không kịp nháy mắt đã bị anh chiếm giữ. Màu môi của Kỉ Dĩ Ninh hơi nhạt, vì thế sau mỗi lần hôn sâu
nhìn môi cô dần dần chuyển thành màu đậm hơn càng kiều diễm ướt át hơn,
càng khiến Đường Dịch ham mê không biết mệt.
Cô xoay người lại, đối mặt với anh, lên án anh:“Anh luôn vô duyên vô cớ gian lận, về sau em cũng sẽ tức giận đó.”
“Vô duyên vô cớ?” Đường Dịch có ý tứ mỉm cười, tùy theo chuyện vừa chuyển:“Những lời này, anh cũng chưa từng nghe em, nói.”
“Lời nào?”
“Em nói có một số việc, cần có chút kiên trì, trừ phi chính mình tự
mình trải qua mới có thể biết, nếu không, vốn không thể có loại cảm giác này; Em nói, không yêu đứa bé không chỉ dựa vào biểu hiện kiên cường
bên ngoài thôi đâu……. Em ở bên anh ba năm, nửa câu cũng không nói đến
chuyện quá khứ của mình.”
Kỉ Dĩ Ninh yên lặng.
Sau đó cười như không có việc gì,“Nói chuyện này làm gì, không nói đến chuyện đó nữa.”
Ý muốn trốn tránh của cô rõ ràng như vậy, ngoài ý muốn, Đường Dịch cũng không hỏi lại câu gì.
Bỗng nhiên anh lại không tra hỏi như vậy, ngược lại Kỉ Dĩ Ninh càng
thấy ngượng ngùng. Nghĩ một chút, nên làm cái gì vì anh mới đúng, vì thế Kỉ Dĩ Ninh nâng tay giúp anh cởi quần áo.
Cởi quần áo là hoạt động kỹ thuật.
Kỉ Dĩ Ninh quả quyết không dám nói đối mặt với thân thể này của Đường Dịch cô chưa từng có nửa điểm không an phận, cô cũng không phải tâm
trong như nước mà không thưởng thức sắc đẹp này.
Lúc này đứng gần anh, khối thân thể hoàn mỹ không tì vết trước mắt
kia toàn bộ thu vào mắt cô, Kỉ Dĩ Ninh không thể không cảm khái ngàn
vạn: Không trách được khi người khác nói đến Đường Dịch đều mang biểu
tình cực kỳ hâm mộ, quyền lực cường đại cùng với vẻ ngoài hơn người, hơn nữa tính cách cũng cường đại khác biệt, thật sự là muốn gia thế có gia
thế, muốn bề ngoài có bề ngoài, muốn nội hàm có nội hàm, đi vào trong
đám người, người chắn giết người, phật chắn diệt phật.
Một Đường Dịch như vậy, cục cưng tương lai của anh, nhất định cũng sẽ thực xuất sắc đi?
Ngay trong đêm đó, một nguyện vọng bất ngờ nảy ra trong lòng Kỉ Dĩ
Ninh, từ nay về sau rụng xuống đất rồi mọc rễ, rốt cuộc không thể đào
lên được.
Áo sơmi của anh bị cô cởi bỏ, thái độ của Kỉ Dĩ Ninh có vẻ khác
thường không thúc giục anh đi vào tắm rửa, ngược lại còn giữ tay anh
không cho anh đi.
Đường Dịch nhất thời liền nở nụ cười,“Em thực khẩn trương? Sao thế, anh làm em khẩn trương như vậy sao?”
Tay anh luồn vào váy cô, đẩy cô lên giường tán tỉnh, muốn nhìn bộ dáng thất kinh của cô.
Lại không nghĩ rằng, cô mềm mại một chút phản kháng cũng không có,
thậm chí còn nâng tay vòng lên cổ anh, rõ ràng chính là chờ mong.
“……”
Đường Dịch dừng lại động tác.
Anh biết, có một số việc không đúng.
Đường Dịch không hổ là Đường Dịch, chỉ tạm dừng năm giây, đã khôi
phục bộ dáng gần như không có việc gì, yêu yêu diễm diễm cúi đầu chiếm
lấy môi cô, đầu lưỡi thăm dò vào trong, hôn sâu.
Ý loạn tình mê, độ ấm xung quanh nháy mắt đã lên cao, Dĩ Ninh thở hổn hển.
Trong lúc động tình anh rất có kỹ xảo buông cô ra,“Đã khuya, anh đi tắm rửa, em ngủ trước đi……”
Rời đi không tiếng động.
Làm khi Kỉ Dĩ Ninh hoàn hồn, trong phòng tắm đã truyền đến tiếng nước chảy ào ào.
Dĩ Ninh lúc này ảo não tiến vào ổ chăn.
Thật mất mặt, muốn quyến rũ anh mà ngược lại còn bị anh quyến rũ, cô
cố lấy bao nhiêu dũng khí mới có lá gan muốn trong đêm nay nói với anh:
Chúng ta có một đứa bé nhé. Nay anh vừa đi, cho dù thế nào cô cũng không có dũng khí quyến rũ lần thứ hai.
Kỉ Dĩ Ninh nổi giận cổ vũ chính mình: Quên đi, ngày khác nói với anh
cũng được, dù sao Đường Dịch cũng sẽ không chạy, luôn luôn có cơ hội nói với anh. Có thêm một đứa bé, gia đình sẽ càng đầy đủ hơn.
Cô nghĩ đến những điều tốt đẹp, cơn buồn ngủ đột kích, thân thể chống cự không được, rất nhanh đã nặng nề ngủ. Trong lúc ngủ mơ, ẩn ẩn cảm
giác có người ngồi bên cạnh cô, vuốt ve mặt cô, cứ như vậy lẳng lặng
nhìn cô thật lâu……